Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 220: Nhiệm vụ ban thưởng



Cuối cùng trong vòng năm tháng, trận thi phép đổi ba cơ thể này mới thành công, rốt cuộc Tử Chú thuật -- ly hồn hoàn thành! Tiếp theo Lục Na, không, phải nói là Cố Yên Nhiên, lung la lung lay đứng dậy, lần lượt gọi tên những người đã từng quen thuộc: "Cha, bác Tu, thím Tu, Hằng!"

Tu Hằng đối mặt Cố Yên Nhiên như vậy, không biết tại sao, luôn là cảm thấy có chút quái dị!

A Đóa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, đối với đứa con gái riêng này Tu Kim Sinh cũng rất kiêng kị, Tử Chú thuật thần thánh này quá mức quỷ dị, ai biết ngày nào đó tâm tình nó không tốt, sau đó cũng sẽ làm như vậy với mình.

Thế là chủ động đề nghị muốn an táng đầu mẹ cô ta càng sớm càng tốt.

Lúc trước vốn là A Nô tìm đến ông ta, ngộ nhỡ Cố Yên Nhiên chết rồi, bà ta có thể để cho Cố Yên Nhiên phục sinh trên thân người khác, nhưng cái giá phải trả là bà ta nhất định phải vào cửa Tu gia, làm vợ Tu Kim Sinh, về phần vợ hai vợ ba gì đó, bà ta không quan tâm.

A Nô nói, bà ta chỉ sinh một đứa con gai, vì tìm kiếm Tu Kim Sinh, bà ta đã rời khỏi tộc Khương Thích. Không có con trai phụng dưỡng, sau khi chết chẳng những không có người đốt vàng mã, không có người cung phụng đồ ăn, mà còn phiêu bạt lang thang, vĩnh viễn không chỗ nương tựa.

A Nô một lòng muốn trở thành người Tu gia, Tu gia chẳng những có người đàn ông bà ta yêu, sau này còn có thể hưởng sự cung phụng sau khi bà ta chết, không đến mức để bà ta thành cô hồn dã quỷ.

Tu Kim Sinh đồng ý, bởi vì ông ta căn bản không tin A Nô có bản lĩnh lớn như vậy.

Người chết sống lại?

Bà cho rằng mình đang diễn Liêu Trai à?

Chẳng qua dưới đáy lòng còn có một hi vọng xa vời, ngộ nhỡ có thể thành công thì sao? Anh trai ông ta có thể trở thành người đứng đầu thành phố này hay không, tất cả đều dựa vào lực ảnh hưởng tại thủ đô của thông gia tương lai. Mà sự hưng suy của toàn bộ Tu gia, cũng đều phụ thuộc vào anh trai ông ta, Tu Kim Sinh ông ta kinh doanh cái gì đều có thể kiếm được tiền, đây còn không phải là bởi vì ông ta có một người anh làm phó Thị Trưởng hộ giá hộ tống sao?

Nhưng nếu như Cố Yên Nhiên chết rồi, Cố gia vẫn sẽ không không tiếc công sức nâng đỡ anh trai ông ta thượng vị hay không còn rất khó nói.

Tục ngữ nói, không đến Thượng Hải không biết tiền ít, không đến thủ đô cũng không biết quan nhỏ.

Dù sao, trong thủ đô có rất nhiều đại boss, cũng không phải chỉ có mình Cố gia chuyên quyền. Người mặc kệ là làm chuyện gì, đều cần phải trả giá thật lớn, Cố gia cũng không phải môi trên khẽ đụng môi dưới liền có thể quyết định chuyện lớn như vậy.

Cho nên kỳ thật so với Cố gia, Tu gia còn không hi vọng Cố Yên Nhiên chết.

Chỉ là không nghĩ tới hơn hai tháng trước đột nhiên xuất hiện một cô gái mang theo bọc quần áo, tự xưng là Khương Thích Mễ Đóa, là con gái A Nô.

Cô ta tới đây để thay thế A Nô hoàn thành hứa hẹn này.

Tu Kim Sinh liền hỏi tại sao A Nô không đến?

A Đóa quỷ dị cười một tiếng, ai nói bà ấy không đến? Sau đó mở cái bọc căng tròn kia ra, bên trong lại là một đầu người!

Đó là đầu A Nô!

Không biết cái đầu kia được xử lý như thế nào, nhìn vào chỉ thấy làn da hơi khô héo, những thứ khác vậy mà không khác gì người sống.

A Đóa nói, A Nô chết rồi, trước khi chết chỉ có một nguyện vọng chính là muốn được an táng trong mộ tổ Tu gia, đồng thời khi con cháu Tu gia bái tế tổ tiên không được quên bà ấy.

Về phần chuyện đã đồng ý với Tu Kim Sinh, A Đóa nói để cô ta hoàn thành.

Khi đó, Cố Yên Nhiên gần như đã bệnh nguy kịch, lúc tuyệt vọng cái gì Tu gia cũng có thể thử, vì vậy đồng ý với yêu cầu của A Đóa, Tu phu nhân nghĩ đến, bà ta đã có thể nhịn khi bị chồng ép buộc mình phải tiếp nhận một người sống vào cửa, huống hồ là một đầu người chết?

Cứ như vậy A Đóa tiến vào Tu gia, hơn nữa tại lúc Cố Yên Nhiên sắp chết dẫn dắt linh hồn cô ta tiến vào bình ngọc ngàn năm.

Hiện tại nên đến thời điểm Tu gia thực hiện lời hứa, A Đóa lại cười lắc đầu: "Không cần, tôi đã liên lạc với A Vu trong tộc, ông ấy nói đồng ý tha thứ cho mẹ tôi, ra ngoài đã quá lâu, tôi cũng nên trở về."

A Đóa giống như bình thường mang theo bọc tròn kia, một người lẻ loi trơ trọi rời đi. Lúc gần đi, cô ta đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: "Không nên quấy rầy Lê Tiểu Huân, cao nhân sau lưng cô ta các người trêu chọc không nổi."

Tu Hằng nhìn A Đóa uốn éo cơ thể rời đi, cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy cô ta.. Còn quái dị hơn Cố Yên Nhiên.

Mà ở thành phố nhỏ phía nam, Lâm Tịch nhận được một cái bọc nho nhỏ như trong dự liệu, mở ra xem quả nhiên bên trong là usb.

Lâm Tịch cười cười, phát hiện bên trong còn có tờ giấy, trên đó viết vài chữ thảm không nỡ nhìn: Mọi chuyện thuận lợi, một tháng sau mở phong ấn, ta đi rồi.

Đúng là một con trùng thần kỳ, vậy mà còn biết viết chữ.

Từ thành phố S đến lãnh địa tộc Khương Thích, quan ải ngàn dặm, đi thuận buồm xuôi gió!

Trùng Vương theo cô tới đây, ngoại trừ giúp cô, chuyện chủ yếu nhất chính là bắt A Nô và Mễ Đóa trở về tiếp nhận trừng phạt trong tộc, A Nô đã chết, tin rằng A Đóa sẽ nhận được trừng phạt thích đáng.

Con cháu Bạch Lang Vương, nếu được tự do, trọn đời không làm nô lệ!

Có lẽ ở trong lòng Xích Mặc A Vu, sai lầm lớn nhất của A Đóa là làm công cụ trong tay người khác, khiến Lang Vương xấu hổ.

Một tháng sau mở mở phong ấn.

Cũng tốt, lại để bọn họ đắc ý một tháng đi.

Hầu như những tin tức gần đây ở thành phố S đều xuất phát từ Cố gia và Tu gia.

Đầu tiên là Cố gia mất đi đứa con gái yêu quý của họ, sau đó không hiểu ra sao nhận một cô gái nông thôn làm nghĩa nữ, mà Tu Hằng vốn là con rể của bọn họ thì sẽ cưới vị nghĩa nữ này trong vòng vài ngày nữa.

Nhất thời đám người xôn xao.

Có người nói vợ chồng Cố gia đáng thương, nhớ con gái muốn điên rồi, vậy mà tùy tiện nhận nuôi một đứa con gái coi như đã kết hôn. Có người ghen tị với cô gái nông thôn kia, cũng không biết đạp phải vận phân chó gì, có thể được người Cố gia ưu ái. Có người mắng Tu Hằng bạc tình bạc nghĩa, thi cốt tiểu thư Cố gia còn chưa lạnh, thế mà anh ta đã cưới người khác, hơn nữa còn cưới nghĩa nữ Cố gia. Có người biết chuyện liền phản bác, nói rằng các người biết cái gì, người ta gọi đây là đám hỏi chính trị!

Dù sao cái gì cũng nói.

Mà mắt thấy sắp cử hành hôn lễ long trọng, Tu Hằng lại càng ngày càng bực bội.

Muốn anh ta nói ra nguyên nhân cụ thể là gì, anh ta nói không nên lời, dù sao không gặp Cố Yên Nhiên, nhớ, mà gặp Cố Yên Nhiên, phiền.

Chưa đến một tháng, anh ta đã đánh Giang Hồng Trạch bốn lần.

Có lý do muốn đánh, không có lý do tạo ra lý do cũng muốn đánh.

Phải nói Giang Hồng Trạch tuyệt đối là thánh nhân chuyển thế, chính là loại người ngu xuẩn đánh xong má trái còn muốn đưa má phải lên cho người ta đánh tiếp.

Anh ta cũng không có cách nào, ai bảo lúc trước anh ta ngủ với Lục Na chứ?

Cùng Thái tử gia dùng chung một người phụ nữ, đối với anh ta mà nói tuyệt đối là một tràng tai nạn.

Làm một người đàn ông ưu tú, tiền tài trước mặt phải bình tĩnh, sắc đẹp trước mặt cũng phải bình tĩnh, rất đáng tiếc, cả hai loại anh ta đều không làm được.

Cho nên hiện tại Giang Hồng Trạch có chút thê thảm.

Thái tử gia càng ngày càng không chào đón anh ta.

Kỳ thật Giang Hồng Trạch không biết là, hiện tại Thái tử gia cũng có phiền não.

Bây giờ người Lục gia tổng động viên cả nhà, mang nhà mang người chạy tới Tu gia nghỉ phép.

Muốn không thừa nhận cũng không được, dù sao trên báo chí và internet đều có ảnh chụp Tu Hằng và Lục Na.

Mẹ Lục càng mở miệng gọi một tiếng con rể, dùng tay vừa lau xong nước mũi đập từng cái vào bả vai anh ta, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể những năm nay bà ta nuôi con gái gian khổ như thế nào, cha Lục rút điếu cày xoạch một tiếng (thuốc lá nông thôn tự chế) phun ra một làn khói dày đặc, khiến Tu Hằng bị sặc ho đến mức lá phổi suýt chút nữa bay ra ngoài, đây mẹ nó là thuốc lá? Gần như sắp vượt qua vũ khí sinh hóa rồi!