Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 242: Giang sơn của ta 17



Chớp mắt đã tới giao thừa.

Người nhà họ Khương mua rất nhiều pháo hoa, đời thứ hai Khương Lục Lang cũng đã mười sáu tuổi, trong vỏ bọc này Lâm Tịch lại là một bà dì cẩu thả, tự nhiên không thích thứ đồ chơi kia, nhưng vẫn cùng đời thứ ba của Khương gia vui vẻ làm một đứa bé.

Sau đó dựa theo lệ cũ Khương gia, rời cái cũ đón cái mới, phải đốt một đống củi trên bãi đất trống ở hậu viện, đầu tiên là phu thê Khương Tự Minh, mỗi người cầm một bó củi nhóm lửa.

Củi thông tài, cuối năm cũ, đầu năm mới, tài lộc thịnh vượng.

Sau đó đời thứ hai Khương gia xếp hàng theo thứ tự, mỗi người thêm một thanh củi, đây là huynh đệ đồng lòng, nghĩa là đám người kiếm củi đốt lửa cháy cao lên.

Khương Tự Minh nhìn một đám nhi nữ của mình, ngoại trừ lão Đại trấn thủ biên cương, toàn bộ đều ở nơi này.

Trong lòng ông ấy hơi chua xót, lúc trước tại giang hồ, có sự bất đắc dĩ của người trong giang hồ. Mà nay người tại triều đình, lại có sự bất đắc dĩ của người trong triều đình.

Đột nhiên cảm giác trên tay ấm áp, trông thấy thê tử đang dùng bàn tay đã không còn bóng loáng mềm mịn nắm chặt tay mình: "Nhớ lão Đại rồi? Nếu đêm ba mươi này có ánh trăng thì tốt rồi. Đáng tiếc không có, ngày mai sẽ có một chút treo ở trên bầu trời. Chuyện trên thế giới này chính là như vậy, trăng tròn thì khuyết, vạn sự đều như thế, hoa đang nở đẹp, tự nhiên có người đến hái, trái cây chín mùi, sẽ rơi xuống rồi từ từ hư thối. Có chút khuyết điểm, mới lâu dài."

Khương Tự Minh cảm động nắm chặt tay của thê tử, cảm giác buồn rầu vừa rồi biến mất không còn bóng dáng.

Khương mẫu: Lão nương xuất mã một cái đỉnh hai.

Lặng lẽ giơ tay chữ V với bọn nhỏ, lại thành công rót một bát canh gà cho lão đầu tử.

Đến lúc Lâm Tịch thêm củi, tất cả mọi người cảnh giác đứng bên người nàng, năm ngoái con hàng này cảm thấy trò này rất thú vị, trái một cái phải một cái thêm củi, đám nhỏ đều học theo, kết quả..

Sát vách mang theo một đám tôi tớ cấp tốc chạy đến, thế mà cho rằngKhương gia xảy ra hỏa hoạn.

Lâm Tịch quy củ thêm một thanh củi vào, chắp tay trước ngực yên lặng cầu khẩn: Mong rằng nhiệm vụ của Lâm Tịch ta đạt được nhiều lần cực kỳ hoàn mỹ, sớm ngày thăng thành người chấp hành cao cấp. Thuận tiện chúc Khương gia tạo phản thành công.

Cả nhà vui vẻ rộn ràng ăn xong cơm tất niên, theo thường lệ vây quanh lò sưởi nói chuyện phiếm, không được phép ngủ.

Khương mẫu nói, đêm ba mươi không được ngủ, sang năm tinh thần tròn một năm.

Người một nhà vui vẻ hòa thuận.

Lâm Tịch đột nhiên hơi nhớ cha mẹ của mình, hóa ra trải qua nhiều thế giới như vậy, vẫn rất nhớ thương bọn họ!

Khương Diệp năm tuổi có chút buồn ngủ, lại không dám nói mình muốn đi ngủ, đột nhiên trông thấy dáng vẻ ỉu xìu của Lâm Tịch, lớn tiếng hỏi: "Tiểu cô cô, tiểu cô cô, người còn có thể thức qua đêm nay sao?"

Đám người nghe vậy, lập tức cười vang, Ngũ tẩu của Khương San mẫu thân Khương Diệp vừa lau nước mắt vì cười quá nhiều vừa chụp bàn tay vào cái ót của nhi tử nhà mình: "Nói gì đấy, con đứa nhỏ này!"

Lại một lát sau, bọn trẻ đều nhịn không được buồn ngủ.

Thế là người lớn ở lại, nữ nhân và trẻ con đều về ngủ.

Lâm Tịch biết, bọn họ muốn nghiên cứu kế hoạch tiếp theo, cũng không hỏi nhiều, mang theo đám người Tố Mai trở về phòng của mình.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau là mùng một, theo thường lệ bá quan tụ tập trước quảng trường điện Càn Nguyên chúc tết Hoàng đế.

Mà các phu nhân trên người có cáo mệnh cũng không rảnh rỗi, phải vào cung chúc tết Hoàng hậu.

Lần này, Hoàng hậu nương nương thế mà khâm điểm tiểu thư các nhà, cũng muốn mang các nàng vào chúc tết, tất nhiên trong đó không thể thiếu tên Khương San.

Lâm Tịch không khỏi trợn to mắt, thảo nào trong các tiểu thuyết kia không ngừng trạch đấu cung đấu các loại đấu, thật sự là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, mỗi ngày không dứt.

Dám để lão tử dập đầu thỉnh an cho ngươi, ngươi nha cũng không sợ bị lão tử dập chết?

Cũng không có tác dụng quái gì.

An vẫn phải thỉnh, đầu cũng nhất định phải dập.

Hoàng hậu yên tâm thoải mái hưởng thụ đại lễ của các nàng, một chút ý tứ bị dập chết cũng không có.

Lâm Tịch nhớ lại, Hoàng hậu không con không cái, chỉ có một Công chúa xuất thân không cao ghi tạc trên danh nghĩa. Như vậy bà ta tốn công tốn sức khiến mình tiến cung như vậy, là muốn giúp ai chứ?

Lâm Tịch suy đoán, có khả năng lớn là Thập nhị Hoàng tử Diêu Văn Trạm. Các Hoàng tử khác hoặc là thế lực vững chắc, hoặc là mẫu tộc thịnh vượng, Hoàng hậu không có khả năng hợp tác với dạng Hoàng tử này, không có lợi cho bà ta.

Mà những Hoàng tử xuất thân không cao, năng lực bình thường kia, Hoàng hậu tự nhiên cũng chướng mắt.

Chỉ có Diêu Văn Trạm xuất thân thấp hèn, khí vũ hiên ngang, giỏi bày mưu lại biết ẩn nhẫn, hai người tự nhiên ăn nhịp với nhau.

Mặc kệ bà ta muốn giúp ai, luôn có lúc chân tướng phơi bày.

Đứng lâu như vậy, chân cũng tê rồi, mẹ nó.

Không để lại dấu vết trừng mắt Hoàng hậu một cái, đậu má ngươi thản nhiên tự tại ngồi ở trên đó.

Ngươi ngồi ta đứng đấy, ngươi nha trang bức cho ta xem, thảo nào người ủy thác nhất định phải làm Hoàng hậu!

Mắt thấy từng nhóm mệnh phụ cuồn cuộn không dứt dập đầu rời đi, cuối cùng chỉ còn lại vài mệnh phụ mang theo nữ nhi bị lưu lại.

Hoàng hậu sai người dâng lên các loại trà bánh, trên mặt mang theo nụ cười cao quý trang nhã, phân phó cung nữ bên người: "Chuyển vài cái ghế đến, bản cung sơ sẩy, các ngươi cũng sơ sót theo? Mau ban ngồi đi."

Mẹ nó, ngươi là Hoàng hậu ngươi không hạ lệnh ai dám tự chủ trương đi chuyển ghế?

Đám người ngồi xuống, Hoàng hậu cùng một đám mệnh phụ tán gẫu việc nhà, các tiểu thư tự nhiên bày ra tư thái rất thanh tao lịch sự, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng không nói.

Trong cung còn có hai Hoàng tử và vài vị Hoàng tôn đều đã đến tuổi lập gia đình, những mệnh phụ này giao thiệp với hoàng gia nhiều năm, làm sao lại không biết những tâm tư đó của hoàng gia.

Nếu muốn làm hoàng thân quốc thích, tự nhiên là trang điểm cho nữ nhi hoặc là ung dung hoa quý hoặc đoan chính thanh nhã hiền thục, mà không có loại tâm tư này, chẳng hạn như Lâm Tịch, tại điều kiện tiên quyết không mất thể thống tự nhiên càng không gây chú ý càng tốt.

Lâm Tịch đã thấy Tả Khanh Mân từ sớm.

Nàng ta trang dung nghiêm túc đến độ có thể đi tham gia tang lễ, chỉ kém không có viết ở trên mặt: "Tuyển ta đi, ta là nàng dâu thích hợp nhất với hoàng gia."

Tả Khanh Mân là tiểu thanh mai của Diêu Văn Trạm, nếu nàng ta có thể dốc lòng trang điểm cho mình như thế, Lâm Tịch càng thêm chắc chắn đối với phân tích của mình.

Hoàng hậu và các mệnh phụ nói một hồi, liền bắt đầu hỏi tên tiểu thư các nhà, lại hỏi bình thường hay làm những gì.

Cầm kỳ thư họa thôi, kém nhất cũng là nữ công thêu hoa gì đó, tất cả đều là sở thích tao nhã, các tiểu thư ấm giọng thì thầm, khí chất như hoa, cố gắng tìm những thứ Hoàng hậu thích mà nói.

Thấy Lâm Tịch vẫn luôn im lặng, Hoàng hậu dứt khoát cười điểm tên nàng: "Bản cung thấy nha đầu Khương gia từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, sao thế? Đến nơi này của ta cưa miệng thành hồ lô rồi?"

Lâm Tịch quy củ thi lễ, nhẹ nhàng cúi chào: "Những việc thường ngày của tiểu nữ, khó mà đến được nơi thanh nhã, nói ra chỉ sợ bẩn tai Hoàng hậu nương nương."

Đang nói đến đây, bên ngoài cung nữ đến báo, nói là Tĩnh Duyên cư sĩ đến.

Hoàng hậu nghe vậy, trên mặt lộ vẻ mỉm cười, vội vàng nói một tiếng "Mời."

Nghe nói Tĩnh Duyên cư sĩ cả đời chưa gả, đang nghiên cứu Phật pháp, hơi có chút phong thái của thế ngoại cao nhân.

Nhìn thấy biểu tình hơi thở dài nhẹ nhõm của Hoàng hậu, Lâm Tịch biết, Tĩnh Duyên này chắc chắn là do Hoàng hậu mời tới, gần sang năm mới, thế mà gọi một đạo sĩ tới.

Đây là có mục đích gì?