Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 250: Giang sơn của ta 25



Mắt thấy sắp đến mùa đông rét lạnh, Lâm Tịch bất đầu trở nên bận rộn thay vì nhàn nhã như lúc trước.

Còn một năm nữa, trận thiên tai trăm năm khó gặp kia sẽ giáng xuống, mà trong một năm này Khương gia cũng sẽ khởi sự lật đổ chính quyền Diêu Quảng, cho nên cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

Kể từ khi biết thế giới này có đậu phộng và đậu nành, nhưng mọi người lại không biết dùng bọn chúng để ép dầu, Lâm Tịch đã suy nghĩ đến những chuyện này.

Cảm tạ kỳ nhân Vu Đắc Thủy, dựa theo ý tứ của Lâm Tịch rất nhanh đã chế tạo ra nhóm công cụ ép dầu đầu tiên.

Kỳ thật tại Đại Sở, thực sự có dầu thực vật nhưng số lượng không nhiều, đó là dầu vừng do người Hồ làm ra, thật ra chính là dầu vừng.

Nhưng sản lượng vừng quá thấp, bởi vậy tại Đại Sở, người có thể ăn được dầu vừng đều coi như có gia cảnh không tệ.

Mà sở dĩ Lâm Tịch lựa chọn ép dầu bằng đậu phộng, một là đậu phộng có sản lượng lớn, nguyên vật liệu lại càng dễ thu hoạch được. Hai là vì ép dầu phộng có thể có sản phẩm phụ là bánh đậu phộng.

Sau khi xào, nghiền ép, chưng, làm bánh, ép, nồi dầu phộng thủ công đầu tiên ra đời. Buổi tối, Lâm Tịch, một tín đồ ăn hàng lâu năm tự mình xuống bếp nấu cho Vu Đắc Thủy món ăn nổi tiếng Tứ Xuyên -- cá luộc.

Vu Đắc Thủy ăn đến mồ hôi đầm đìa vẫn không chịu buông đũa xuống, còn hỏi Lâm Tịch món ăn này tên là gì, đợi đến khi Lâm Tịch thẳng thắn nói tên món ăn, mặt Vu Đắc Thủy lập tức tái rồi, chỉ kém không có vung đũa vào mặt Lâm Tịch.

Lâm Tịch mang vẻ mặt vô tội: "Vu đại ca, ngươi thế này có chút làm kiêu đấy, ngươi tên là Vu Đắc Thủy, cũng không phải tên tiến vào nồi. Hơn nữa, nghe nói ngươi còn có nghệ danh là "Thiên Khốc" đúng không, nhưng chúng ta cũng không thấy ngươi khóc mỗi ngày nha. Có thể thấy được tên không liên quan gì đến người. Nếu ngươi không ăn, ta có thể bưng món ăn này đi xuống, sau này lại muốn ăn, không có cửa đâu!"

Vu Đắc Thủy cũng là quái nhân, Khương Đại Lang và các ca ca coi hắn ta như bậc cha chú cẩn thận kính trọng, mỗi ngày hắn ta mang gương mặt lạnh lùng, Lâm Tịch cắp thương cặp gậy gọi hắn ta là Đại ca, con hàng này ngược lại là đưa nàng không ít đồ chơi nhỏ kỳ lạ.

Lâm Tịch giao tất cả công lao cho Vu Đắc Thủy, sau đó để Hải Đông Thanh Ngọc Nhi đem tin tức truyền lại cho lão nương, Khương mẫu nghe xong rất vui mừng, đây quả thực là một phát minh có ý nghĩa vượt thời đại!

Dầu phộng chẳng những mang đến lợi nhuận to lớn, cũng để cho Lâm Tịch tích trữ rất nhiều lương khô. Thứ này mùi vị quả thật ăn không ngon, nhưng ít nhất có thể lấp bụng. Chẳng những có thể làm thức ăn, còn có thể thả vào thạch cao làm đậu hũ.

Chỉ cần đem bánh bột ngô cất đặt tại chỗ khô ráo thông gió, là có thể để rất lâu cũng không sợ biến chất. Gặp tại họa hoặc ở nơi hoang vu có thể lấy ra ăn, là đồ tốt có thể cứu mạng.

Chẳng những có thể cho người ăn còn có thể trộn vào trong cỏ khô nuôi ngựa, thậm chí sau khi lên men có thể làm phân bón, đây tuyệt đối là một loại phân hữu cơ có chất lượng tốt.

Tóm lại, dầu có thể kiếm tiền, mà bánh đậu phộng mới là mục đích thực sự của Lâm Tịch.

Sau đó lại đưa tin tức cho Hoa Quả Sơn, để Khương Ngũ Lang sắp xếp người thu hoạch băng cứng khi tiến vào tháng mười hai, chứa vào hàn đàm tại một chỗ trong sơn cốc Hoa Quả Sơn.

Mắt thấy sắp tới cửa ải cuối năm, Cung Thuận Hầu Khương Nhị Lang suất lĩnh quân Nam chinh đã thành công thu phục Ly thành.

Quân Nam chinh chiến đấu tại sân khách, trận đầu báo cáo thắng lợi, trên dưới cả nước một mảnh vui mừng.

Mà sắc mặt vạn tuế gia vẫn giống táo bón hơn một tháng.

Thu phục được Ly thành không phải ông ta không vui mừng, nhưng bên này không đợi ông ta lộ ra khuôn mặt tươi cười, đông bắc bên kia chớp mắt đã mất đi hai thành.

Phòng tuyến bị mở ra lỗ hổng trong nháy mắt.

May mắn Tĩnh Viễn Hầu chỉ đến đòi tiền, sau khi cướp được vật tư liền lui về giữ chốn cũ, cũng không tiến về phía trước, cộng thêm Tiết Khải cứu viện cũng coi như kịp thời, cục diện còn trong phạm vi có thể khống chế.

Chỉ bị cướp vật tư thì không nói, hai thành đã tổn thất gần một vạn nhân mã, Diêu Quảng rất đau lòng, đó đều là binh lính của ông ta đấy!

Hơn nữa đáng hận nhất chính là Tĩnh Viễn Hầu tên khốn kiếp này vừa ăn cướp vừa gây họa, lấy không được thì phá hủy, vừa đốt vừa đập phá, hai thành tổn thất nặng nề, Diêu Quảng đành phải điều động khu vực gần đó, huyên náo khiến dân chúng oán than đầy đất.

Ai không muốn có một năm tốt lành?

Nghe nói phía bắc chiến sự căng thẳng, Thái tử phi Tả Khanh Mân dẫn đầu thành lập hội thơ lớn để tổ chức hoạt động quyên tiền, nhất thời danh tiếng lan truyền rất lớn, người người ca tụng.

Liên tục làm hai kỳ, sau đó Tả Khanh Mân chuẩn bị lại làm thêm một lần nữa rồi tập trung vật tư quyên được mang đến phía bắc, tốt xấu đừng để người ta bị đói rét.

Lần này địa điểm định tại Huệ Vân Lâu.

Tầng dưới lúc các quý nữ đang múa bút vẩy mực, cùng thi triển văn thơ, trông thấy ba người Khương San và Khương Phỉ, Khương Vân ăn đến đầy mặt bóng loáng đang bước xuống từ lầu trên.

Đoan Hòa Huyện chủ vừa thấy Khương San lập tức giận không chỗ phát tiết, đợi đến khi trông thấy Khương Phỉ tuấn dật xuất trần phía sau nàng, một cỗ lửa giận "Phụt" lập tức nổi lên.

"Khương San, lúc này các tướng sĩ phía bắc đang đói khổ lạnh lẽo, ngươi lại có tâm tình ở đây ăn uống thả cửa?"

Lâm Tịch nói: "Không có cách, ai bảo ta không có dáng người như heo, lại vẫn cứ có khẩu vị như heo chứ? Ngươi béo ngươi giảm béo, ta gầy không sao cả!"

Đoan Hòa lại tức điên lên: "Ngươi biết rõ ta nói không phải chuyện này, ngươi không nhìn thấy chúng ta đang vì tướng sĩ phía bắc mới tổ chức hội thơ sao? Bởi vì lo cho sự ấm no của quân đội phía bắc Thái tử phi mới bôn ba như vậy, các ngươi thì sao? Các ngươi đã làm những gì?"

Khiêm tốn khiến người tiến bộ, lấy lòng khiến người dễ chịu.

Một câu nói kia khiến trong lòng Tả Khanh Mân cực kỳ hưởng thụ, đang chuẩn bị vượt qua đám người đi ra ngoài, nói hai câu mang tính hình thức..

"Chúng ta thực sự không làm gì cả, chẳng qua Khương gia chúng ta chỉ nuôi một đội quân mà không cần người khác vì bọn họ quyên tiền mà thôi." Lâm Tịch khiêm tốn nói.

Đậu má!

Còn có thể nói chuyện tử tế hay không?

Miệng Đoan Hòa Huyện chủ đóng đóng mở mở mấy lần, lại không nói ra được một chữ.

Không có cách, người ta nói đều là sự thật!

Phía bắc bị người khác đánh lén cướp đi lương thực và quần áo mùa đông, mà Khương gia lâm thời tổ chức quân Nam chinh lại cướp về một tòa thành trì cho Đại Sở.

Cái mặt này quả thực bị đánh quá đau.

Tả Khanh Mân muốn nói, sở dĩ phía bắc bị đánh bại là bởi vì quân lương bị tráo đổi, nếu Khương San hỏi vậy vốn dĩ muốn đưa đến chỗ nào?

Nàng ta trả lời thế nào?

Diêu Quảng cũng bởi vì chuyện này đành phải làm con rùa rơi xuống đống bụi -- ấm ức nén giận đấy.

Ông ta nghĩ mãi mà không rõ, tại sao rõ ràng quân lương nấm mốc quá hạn vốn đưa cho quân Khương gia lại phát đi đông bắc.

Hơn nữa càng bởi vì lương thực quá hạn đã biến chất, các tướng sĩ phía bắc đang kéo đến lung lay theo chiều gió, quân đội của Tĩnh Viễn Hầu đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

Thậm chí rất nhiều người bị giết chết khi đang để trần pp, chết tiêu hồn như thế.

Hai tòa thành bị đánh lén, là do bắt đầu sử dụng số lượng lớn lương thực bị biến chất và nấm mốc khiến tình hình càng thêm nghiêm trọng.

Nếu nói là trùng hợp, vậy cũng quá trùng hợp đi!

Diêu Quảng hận đến gần như muốn hạ lệnh cho Vũ Uy Hầu tập kết binh mã, trực tiếp tiêu diệt Tĩnh Viễn Hầu.

Lúc hai người còn là quan đồng liêu đã chất chứa oán hận rất sâu, đây cũng là nguyên nhân Tĩnh Viễn Hầu chết cũng không chịu quy thuận, nhưng hết lần này tới lần khác Tĩnh Viễn Hầu không những có uy vọng rất cao ở nơi đó, thủ hạ càng lấy kỵ binh làm chủ, từng người dũng mãnh, gần như là tồn tại tương đương với quân Khương gia.

Hiện tại tồn tại ba phe thế lực, bên nào ông ta cũng không dám động.

May mắn Thái tử dâng ra thượng sách muốn người Khương gia xuất lực đi bình định Nam phỉ, nếu không, hiện tại nhất định cục diện càng thêm sứt đầu mẻ trán.

Diêu Quảng tức giận đến mức giết mấy viên quan giám sát và những người hộ tống vận chuyển lương thảo.

Rốt cuộc là người nào?

Diêu Quảng quét mắt nhìn văn võ quần thần phía dưới, cảm giác người nào cũng có điều khả nghi.