Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 251: Giang sơn của ta 26



Một năm này Diêu Quảng trôi qua trong không khí tồi tệ.

Vật tư vận chuyển khẩn cấp cho Vũ Uy Hầu vậy mà đã biến mất khi sắp đến đông bắc!

Biến mất đấy!

Đội ngũ hơn bốn trăm người, mấy chục chiếc xe lương thảo và quân nhu, thế mà cứ biến mất trong không khí như vậy.

Diêu Quảng muốn cào tường.

Lo lắng có thể có thế lực trong bóng tối đối địch trên triều đình, Diêu Quảng vẫn luôn ung dung thản nhiên bố trí tất cả những việc này tại hậu cung.

Có thể nói, lần này người phụ trách hành động chủ yếu là Ẩn Long vệ của Diêu Quảng, đây chính là đội ngũ Hoàng đế hoàn toàn nắm giữ trong tay.

Không nói một Ẩn Long vệ có thể chống lại trăm người thì cũng không kém là mấy.

Sợ lần này vận chuyển lại có sơ suất, cho nên Diêu Quảng mới chọn tám mươi người trong Ẩn Long vệ chuyên môn phụ trách, toàn bộ hành trình đi theo.

Hiện giờ lại có chuyện kinh khủng hơn, đó là các Ẩn Long vệ kia cũng cùng nhau biến mất.

Diêu Quảng cảm thấy, Ẩn Long vệ cũng không phải là không thể chiến thắng, nhưng có thể tiêu diệt Ẩn Long vệ đến mức không có một chút dấu vết để lại, tổng cộng có tám mươi tên Ẩn Long vệ, biến mất dứt dứt khoát khoát, một chút dấu vết cũng không có, trong thiên hạ, người có thể có bản lĩnh như vậy, ngoại trừ Khương gia thì không còn người khác.

Diêu Quảng đau lòng đến co thắt, đó là át chủ bài bảo mệnh của ông ta đấy!

Nhưng vấn đề là, Khương Đại Lang trấn thủ biên cương, Khương Nhị Lang bình loạn phía nam hay tất cả mọi người trong Khương gia đều trong phạm vi mình giám thị, làm sao bọn họ biết được tin tức, lại làm được bằng cách nào!

Đoạn thời gian này, người nhà họ Khương có thể ra vào hoàng cung, chỉ có Khương San nữ nhân thô thỗ kia, hơn nữa nhất cử nhất động của nàng đều ở dưới mí mắt Hoàng hậu, tuyệt đối không thể nào là nàng, rốt cuộc là ai, vậy mà có thể ẩn nấp ở trong cung Diêu Quảng ông ta, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng đâu?

Lâm Tịch chống nạnh điên cuồng cười to, chính là lão tử, làm sao hả?

Thời gian dài như vậy không ngừng chăm chỉ luyện tập hai mươi Đoạn Cẩm, nàng đã có hai đầu thông mạch, phối hợp với tinh thần lực cường đại, hành động của Diêu Quảng cơ bản đều không thể gạt được Lâm Tịch.

Cho nên chẳng những Thái tử phi quyên tiền và vật tư bị cướp toàn bộ, những thứ kia của Diêu Quảng Lâm Tịch cũng không khách khí, chỉ cho phép ngươi liều mạng nghiền ép Khương gia chúng ta sao?

Tạm thời không thể dọn dẹp ngươi, nhưng hạ ngáng chân quẳng ngươi mặt xám mày tro ta vẫn có thể làm được.

Bên này làm khó lão Diêu Quảng, bên kia nàng cũng không có rảnh rỗi, nói với Khương Đại Lang thừa dịp đầu xuân san bằng đất đai, lấy lý do năm ngoái quân lương thiếu thốn, thực hành chính sách tự mình động thủ cơm no áo ấm.

Mấy năm chinh chiến liên tục, tây bắc hoang vắng, phần lớn đất đai cứ hoang vu như vậy, đúng lúc thích hợp dùng để trồng bông và đậu phộng, dùng để đối phó thiên tai vào năm sau.

Hiện giờ Diêu Quảng đã không rảnh bận tâm tây bắc bên kia, chỉ cần không đánh nhau làm gì cũng được.

Bây giờ không có biện pháp, Diêu Quảng đành phải hạ lệnh tiếp tục điều động ở phụ cận, dân chúng đã không còn gì có thể vơ vét, lần này chủ yếu nhằm vào những thế gia vọng tộc, địa chủ phú thương kia.

Thế là phía bắc bắt đầu có lời đồn đại, nói Diêu Quảng hoa mắt ù tai, không thua kém vong đế tiền triều.

Tiền triều tốt xấu vẫn là một quốc gia thống nhất, cũng chưa từng xảy ra chuyện ngay cả quân đội đều bị cướp. Quân đội như vậy nói có thể bảo vệ quốc gia, bảo hộ dân chúng, ai mà tin chứ?

Lúc phía bắc có lời đồn đại, phía nam liền bắt đầu ngo ngoe muốn động, nói gì mà kỳ thật Nam Lăng diệt vong là do kẻ gian Diêu Quảng ra tay, cũng bởi vì ông ta khuyến khích nên Hoàng đế mới vô đạo như thế.

Thứ lan truyền nhanh nhất, ngoại trừ virus chính là lời đồn đại, trưởng thành nhanh chóng, cũng là bọn chúng.

Lập tức trên dưới cả nước bắt đầu nghị luận ầm ĩ, người có tâm cố tình lan truyền cộng thêm đám dân chúng tự động não bổ, thế là Diêu Quảng lập tức trở thành một kẻ tiểu nhân lòng dạ khó lường, khi quân phạm thượng âm hiểm.

Gian thần sinh ra.

Thủ hạ cũ Nam Lăng dõng dạc, kêu gào "Chém gian nịnh, phục Nam triều" mở rộng tiến công Đại Sở.

Diêu Quảng tức thành cây búa.

Một phân tiền ép ngược lại anh hùng hảo hán, còn không phải là do nghèo khó gây ra?

Đối với chuyện này Lâm Tịch bày tỏ hiểu rõ, nhưng không đồng tình, ai mà chẳng có lúc nghèo khó chứ, hiện tại lão tử cũng nghèo đến vang leng keng, ta có kiêu ngạo không?

Hoàng đế hạ lệnh Nam chinh Đại tướng quân Khương Nhị Lang, nhanh chóng diệt Nam phỉ, thu phục đất bị mất!

Song lần này Cung Thuận Hầu lại không quá kính cẩn nghe theo.

Đã hơn nửa năm, Khương gia chúng ta tự chuẩn bị tài chính chiêu mộ binh sĩ, tất cả quân lương vật tư đều do Khương gia lấy ra, chèo chống hơn nửa năm đã thấy đủ chưa.

Trên thực tế vẫn đúng là Khương gia, có được một lão nương xuyên qua bưu hãn cộng thêm một người chấp hành có kinh nghiệm là Lâm Tịch, nếu không đổi lại thành người khác đã sớm bị bóp chết rồi.

Làm Thiên tử đương triều vắt chày ra nước, vừa muốn ngựa chạy vừa không muốn cho ngựa ăn cỏ, nghĩ đẹp như vậy, sao ngươi không lên trời hả?

Đánh trận có thể, nhưng lão tử không có tiền!

Diêu Quảng giận tím mặt, một người hai người đều xem trẫm như lão địa chủ giàu có sao? Đều chạy tới đòi tiền trẫm, trẫm đi tìm ai đòi tiền?

Sau đó, tiểu trợ công vạn năng Đoan Hòa Huyện chủ online lần nữa, trước công chúng châm chọc Lâm Tịch: "Chẳng phải Khương gia các ngươi có tiền sao? Chẳng phải Khương gia các ngươi gây dựng một đội quân không cần quyên tiền sao? Tại sao bây giờ sợ rồi?"

Trước mắt bao người, sắc mặt Khương San mặt chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ lại thành trắng, cuối cùng biến thành đen: "Khương gia chúng ta đúng là có tiền! Quân đội Khương gia chúng ta không cần Hoàng đế thúc thúc nuôi sống! Ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp!"

Một đường khóc lóc nỉ non chạy trở về nhà.

Đoan Hòa Huyện chủ:(⊙_⊙)

Thắng?

Nàng ta ngạc nhiên một trận.

Cứ như vậy thắng Khương San, tiểu tiện nhân không cho mình mặt mũi ở khắp nơi?

Thắng lợi đến quá mức bất ngờ, vẫn luôn ở trạng thái kinh ngạc Đoan Hòa Huyện chủ chỉ kém không có vừa múa vừa hát một bài "Nông nô xoay người ca hát," lúc hồi phủ cảm giác đi đường đều chạy như bay, ước gì các quý nữ ở bên cạnh vừa rồi có thể lan truyền khắp nơi, nàng ta oán giận Gia Nhu Quận chúa như thế nào khiến cho nàng á khẩu không trả lời được ra sao, nàng ta giúp Hoàng gia gia khoét xuống một miếng thịt từ trên người Khương gia như thế nào?

Đoan Hòa Huyện chủ chỉ vui vẻ ba ngày.

Ngày thứ tư Hoàng tổ mẫu triệu nàng ta tiến cung hỏi rõ tình huống ngày hôm đó, sau đó mắng nàng ta máu chó đầy đầu.

Bởi vì ngày hôm đó Khương San tự dưng bị nàng ta sỉ nhục ở trước mặt mọi người, dưới cơn nóng giận thế mà bán tất cả bất động sản cửa hàng của Khương gia tại kinh thành, mang theo tiền bạc cùng tất cả mọi người trong Khương gia đi thẳng đến tiền tuyến phía nam!

Đây không phải là chuyện rất tốt sao?

Về công, là nàng ta khiến cho Khương gia lại lấy ra một số lượng lớn tiền bạc đi chi viện cho quân đội, về tư, trong kinh thành này Khương San là người nàng ta ghét và không muốn nhìn thấy nhất, cuối cùng cũng xéo đi, đây là chuyện khiến người ta vui mừng cỡ nào chứ, tại sao Hoàng tổ mẫu còn mang vẻ mặt tức giận?

Hoàng hậu bị nàng ta chọc tức đến choáng váng một trận.

Tại sao Diêu gia lại có đồ ngu xuẩn như thế!

Bà ta trù tính hồi lâu, mắt thấy sắp thành công. Hiện giờ Khương San cũng đã bắt đầu chủ động muốn uống nước hoa quả. Nhất là gần đây, bà ta cố gắng kéo tay nàng một hồi, tay Khương San vẫn luôn run rẩy, ngày thường vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo lại tràn ngập khao khát.

Biết Khương gia có xuất thân là giặc cỏ, bà ta mới trăm cay nghìn đắng tìm được loại bí dược vô sắc vô vị, khiến người ta không thể phát hiện này.

Thậm chí loại thuốc này không thể gọi là thuốc độc, không có hại với con người, chỉ làm người ta càng ngày càng ỷ lại nó, đến cuối cùng hoàn toàn bị khống chế. Bà ta vẫn luôn chú ý cẩn thận, từng chút một thêm liều lượng thuốc, bây giờ Khương San đã thành công nghiện thuốc, Hoàng hậu mới hoàn toàn yên lòng.

Kết quả bà ta vừa rút Phượng vệ giám thị tại Khương gia về, cháu gái tốt của bà ta liền đưa cho bà ta một món quà lớn!

Nghe nói Khương gia bán tòa nhà với giá rất rẻ, hình như là bị chưỡng quỹ Trân Lung Các thu mua.

Hoàng hậu càng nghĩ càng giận, mắt tối sầm lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh!