Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 279: Nhiệm vụ ban thưởng



Nhìn quả trứng lột ra từ trong màng thịt này, Lâm Tịch không khỏi càm thấy khó khăn.

Ta nên ăn hay là ấp trứng?

Chứng lựa chọn khó khăn cũng phạm vào.

Được rồi, để ông trời quyết định đi.

Đặt trứng xuống đất, dùng ngón tay chỉ qua chỉ lại, chỉ vào trứng thì ấp trứng, chỉ vào chỗ trống thì ăn hết.

Một hạt đậu, cạch cạch cạch, không phải ngươi, chính là hắn!

A, chỉ vào chỗ trống, quả nhiên là nên ăn hết, lại nói, vốn hẳn là ăn hết đi, hiện giờ lão tử là hồ yêu, cũng không phải kê yêu, không biết ấp trứng!

Cùng cá lớn chiến đấu một hồi, quả thật là có chút đói bụng.

Lâm Tịch trực tiếp ném quả trứng này vào trong lửa nướng lên, cũng không biết ngốc trong bụng cá lâu như vậy có biến chất hay không? Ăn xong có thể bị tiêu chảy hay không?

Trong thoáng chốc Lâm Tịch dường như trông thấy quả trứng lắc lư một cái, tập trung nhìn lại, trứng vẫn được nướng trong lửa, có thể là đói quá hoa mắt đi.

Đang nghĩ ngợi lung tung, quả trứng lăn lông lốc một cái, vậy mà trực bắn ra khỏi đống lửa, "Bịch" một tiếng rơi xuống đất.

Lâm Tịch mau chóng chạy tới nhặt quả trứng để trong lòng bàn tay muốn nhìn kỹ một chút, kết quả bị bỏng, chẳng qua may là có Thôi Thể thuật cấp hai, chỉ cảm thấy nóng rực, cũng không bị phỏng.

Lâm Tịch liên tục vừa xoay phải lại xoay trái vừa quan sát kỹ quả trứng này, mới phát hiện trên vỏ quả trứng màu cam có hoa văn phức tạp theo phong cách cổ xưa, bây giờ lại bị thứ gì đó phá vỡ từ bên trong, có cảm giác hơi giống gà con được ấp ra.

Nàng cũng không rõ ràng đây rốt cuộc là thứ gì, trong phong cảnh chí không đáng tin cậy kia cũng không có nhắc tới loại trứng như thế này, Lâm Tịch mau chóng đặt quả trứng trên mặt đất, sau đó lui ra một khoảng cách.

Vỏ trứng tiếp tục phát ra tiếng "Rắc rắc" vỡ vụn, quả trứng màu cam có thể lớn bằng trứng đà điểu, mất khoảng mười phút để vỡ ra, mới có một con lông lá xù xì giống như giun đất chui ra từ bên trong.

Lâm Tịch nhìn thấy ớn lạnh một trận, mẹ nó, đây rốt cuộc là thứ đồ chơi gì? Dài khoảng chừng bốn mươi centimet, giống như một con giun mọc đầy lông tơ không ngừng uốn lượn.

Lâm Tịch nghĩ đến chính mình kém chút ăn hết thứ ghê tởm này liền cảm thấy buồn nôn, đang che miệng nôn khan đấy, kết quả nghe thấy một tiếng "Rắc" vang lên, một cái đầu lông xù chui ra từ bên trong khe hở vỏ trứng, hai lỗ tai nhọn hoắc nhô lên, đôi mắt to tròn màu tím, sau khi trông thấy Lâm Tịch dường như bị hoảng sợ, "Meo" một tiếng lại rụt đầu lông xù trở về. Nhưng bây giờ vỏ trứng kia đã đầy vết rạn, nó co rụt lại một cái ngược lại khiến vỏ trứng hoàn toàn vỡ vụn, cuối cùng thú nhỏ bên trong cũng hoàn toàn lộ ra.

Lần này Lâm Tịch mới nhìn rõ, hóa ra con giun lông xù chính là đuôi dài của vật nhỏ mà thôi.

Vật này nhìn giống như là một con mèo thú bông, nhưng mà.. Nó có màu cam!

Màu cam của quả mơ kì diệu!

Con mèo thú bông này vô cùng nhân cách hóa dùng hai móng vuốt che mắt, theo khe hở của móng vuốt nhìn trộm Lâm Tịch, trong miệng vẫn kêu "Meo~meo~" như cũ, tại sao lại cảm thấy tiếng kêu này tràn đầy vẻ ghét bỏ vậy?

Thấy Lâm Tịch không để ý tới mình, nó nhặt lên vỏ trứng vỡ nát từ dưới đất, dùng móng vuốt nhỏ nâng lên "Răng rắc răng rắc" bắt đầu ăn, chỉ trong chốc lát liền đem vỏ trứng ăn xong sạch sẽ. Vật nhỏ vẫn chưa thỏa mãn, dùng đầu lưỡi phấn nộn liếm cái mũi nhỏ của mình một chút, trái ngửi ngửi, phải ngửi ngửi, ngửi tới trên người Lâm Tịch, ngẩng đầu nhìn dung mạo Lâm Tịch một chút, trong đôi mắt mang theo vẻ quyết đoán ghét bỏ, vòng qua Lâm Tịch xoay trái rẽ phải, gần như chuyển động khắp sơn động.

Có thể là thực sự không tìm được những sinh vật sống khác, cuối cùng ấm ức không vui trở về, sống không còn gì luyến tiếc ghé vào bên người Lâm Tịch. Lâm Tịch trực tiếp dùng tinh thần lực cùng nó câu thông: "Ngươi là mèo thú bông? Mèo hoang? Mèo cam? Mèo Garfield?"

"Ngươi mới là mèo, cả nhà ngươi đều là mèo. Người ta là Húc Minh, Thần thú Húc Minh." Một giọng nói trẻ con truyền đến, mang theo một loại ngạo kiều "Mau tới cúng bái ta."

"Thần thú? Vậy nói một chút ngươi có kỹ năng gì?" Lâm Tịch cẩn thận nhớ lại phong cảnh chí, không có một chút ghi chép gì liên quan đến Thần thú Húc Minh, không phải con hàng này khoe khoang khoác lác thì chính là bản phong cảnh chí này của nàng thực sự quá low.

"Chỉ có người có khế ước với ta mới có thể biết bản Thần thú có bản lĩnh gì, mà ngươi thực sự quá xấu." Húc Minh thú quay đầu dường như không muốn nhìn nàng.

Lâm Tịch cũng lười nhìn nó, vốn cho rằng có thể lấy được một quả trứng để ăn, kết quả không nghĩ tới, bên trong vậy mà ấp ra một con mèo, cũng đúng, vốn chính là vị diện tu tiên, nhiều chuyện huyền huyễn đều được cho phép xảy ra.

Sau khi người ủy thác hóa hình mặc dù cuộc sống trôi qua bi thảm một chút, nhưng tuyệt đối là đại mỹ nữ người gặp người thích, tại sao đến lượt nàng lập tức thành người hận quỷ ghét chứ?

Hiện giờ ngay cả thứ vừa mới ấp ra này cũng dám xem thường nàng!

Trứng không ăn được, chắc chắn cá cũng đã bị Trư Bà Long gặm sạch, hiện tại thu hoạch duy nhất của Lâm Tịch chính là viên yêu đan xanh rờn kia, đi tới lấy yêu đan bỏ vào trong quần áo buộc ở trên người, Lâm Tịch quyết định nhìn thử Trư Bà Long đã đi chưa, tốt xấu cũng phải tìm chút gì ăn được để tế miếu ngũ tạng của mình.

Hoàn toàn không cảm giác được có sóng linh khí dao động ở bên ngoài, Lâm Tịch cầm xiên cá nhanh chóng xiên vài con cá trở về.

Thần thú dạng mèo vậy mà còn ở trong động.

Nhìn thấy Lâm Tịch mang theo cá về, hai mắt lập tức tỏa sáng: "Những con cá thơm ngào ngạt kia là do ngươi làm ra sao?"

Lâm Tịch gật đầu.

"Vậy được rồi, bản Thần thú cho phép ngươi làm chủ nhân của ta, mặc dù ngươi khó coi đến tê tâm liệt phế, tốt xấu còn có chút tác dụng, sau này liền chuyên môn phụ trách làm loại cá kia cho ta ăn đi."

"Cút đi! Lão tử cũng không thiếu tổ tông! Ngươi nha, đây mà là tìm chủ nhân? Tìm người hầu còn tạm được đi!" Lâm Tịch không có một chút hứng thú nào đối với việc làm sen cho một con mèo ngạo kiều như thế.

Kết quả cá nướng chín, Lâm Tịch lại phát hiện đột nhiên một con cá nướng biến mất.

Sau đó con cá kia đột ngột xuất hiện trong miệng con mèo kia!

Lâm Tịch ngoài ý muốn dụi dụi đôi mắt của mình, chẳng lẽ con hàng này biết thuấn di? Nàng bay qua cướp lại con cá kia: "Đây là lão tử bắt lão tử nướng, dựa vào cái gì cho ngươi ăn không? Thần thú các ngươi đều có đức hạnh này sao?"

"Meo~!" Con mèo nhỏ chảy huyết lệ lên án Lâm Tịch ngược đãi động vật nhỏ.

"Ngươi ức hiếp ta, hiện tại ta chỉ có thể chứa chính mình, đợi đến một ngày nào đó ta lớn lên thì có thể chứa những vật khác, ngươi sẽ không thể cướp được của ta!"

Lượng tin tức hơi lớn!

"Bản lĩnh của ngươi chính là có thể chứa đồ vật? Không gian?" Lâm Tịch lập tức vui mừng quá đỗi.

Trên thực tế, sau khi ký kết khế ước, Lâm Tịch mới biết được nàng đánh giá quá cao Húc Minh thú, bây giờ được nàng gọi là "Cổn Cổn."

Hiện tại vật nhỏ này chỉ có thể đem chính mình giấu đi, hơn nữa thời gian chỉ có một phút. Kích cỡ và thời gian sử dụng không gian dựa vào tu vi của nó quyết định, cho nên mặc dù giờ phút này Cổn Cổn còn cực kỳ yếu kém, nhưng một khi trưởng thành, vật nhỏ này tuyệt đối sẽ là vũ khí ăn cướp, ăn trộm, âm người lợi hại.

Hơn nữa Cổn Cổn không kén ăn, chỉ cần là đồ ăn ẩn chứa linh khí, nó đều thích ăn, thích nhất là ăn cá.

Đến cuối cùng Lâm Tịch mới hiểu rõ ràng, hóa ra việc con cá lớn kia điên cuồng ăn con cháu của mình đều là do Cổn Cổn ở trong bụng mê hoặc.

Lâm Tịch liếc xéo vật nhỏ tự xưng là Thần thú kia, nói ngươi không phải mèo, bản thân ngươi tin sao?

Tu luyện cả một buổi tối, vết thương của Lâm Tịch cũng hoàn toàn khỏi hẳn, gần đây cũng không có thứ gì tốt, một con mèo nhỏ béo tròn ngồi xổm trên bờ vai Lâm Tịch, tiếp tục đi sâu vào trong Lạc Nhật Cốc.