Ánh mắt Lâm Tịch xuyên thấu qua mặt nạ lạnh lẽo nhìn thoáng qua Thi Lang, phảng phất đang nhìn một người chết. Trong nháy mắt Thi Lang cảm thấy giống như bị nhũ băng đâm thẳng vào tim, giống như nữ tu bị Thấu Cốt Băng Diễm đánh trúng vào ngày đó.
Thi Lang đáp lại một nụ cười thâm trầm, hắn ta cũng không tin, ngay trước mặt mọi người vạch trần yêu tu này, nàng còn có thể có mạng trừng mắt với mình sao?
"Ta không muốn để cho người khác nhìn thấy mặt của ta, cho nên che mặt không được sao? Mặc Vân quốc cũng có quy củ này?" Lâm Tịch rất ít nói chuyện, nàng vừa mở miệng, trong giọng nói có chút khàn khàn trầm thấp quyến rũ, khiến người nghe được trong lòng rung động.
"Hãy bớt ngụy biện đi, ngươi không dám lộ mặt ra bởi vì ngươi căn bản cũng không phải là người, ngươi là một yêu tu! Nếu không tại sao không dám chứng minh cho chúng ta xem?" Lời Nhâm Kiều Kiều vừa nói không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.
Tu sĩ và yêu tu trên cơ bản xem như là kẻ địch, bởi vì đa số yêu đan của đại yêu chính là vật liệu luyện dược khiến con người thèm nhỏ nước dãi, mà thân thể mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi của bọn chúng cũng là vật liệu luyện khí rất quan trọng, trái lại kim đan của tu sĩ kết đan và nguyên anh cũng là thuốc bổ các đại yêu vô cùng yêu thích cắn nuốt, cho nên mới nói, một khi thân phận yêu tu của Lâm Tịch bị chứng thực, như vậy vô luận các tu sĩ đối đãi với nàng như thế nào, cũng không có gì đáng trách rồi.
Mà đây cũng chính là mục đích của Thi Lang.
Thi Lang luôn cảm thấy trên người nữ nhân này có bí mật. Huống hồ nàng cùng Đoạn Tiểu Lâu rõ ràng là có giao tình, đối phó nữ nhân này, tức là để Nhâm Kiều Kiều cùng Đoạn Tiểu Lâu kết thù càng sâu, vĩnh viễn không có khả năng qua lại, lại diệt đi một người bạn của Đoạn Tiểu Lâu, cớ sao mà không làm?
Chính mình không đối phó được, ngại gì mượn một chút gió đông Nhâm Kiều Kiều? Coi như hắn ta không chiếm được thứ gì tốt trên người yêu tu này, ít nhất còn có được ấn tượng tốt với Nhâm Kiều Kiều. Nhâm Thiên Lý là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí tông chủ tương lai, mà Nhâm Kiều Kiều là nữ nhi duy nhất của Nhâm Thiên Lý, chỉ cần làm con rể Nhâm Thiên Lý, tài nguyên của Hóa Tiên Tông còn không phải mình muốn cái gì thì cho cái đó hay sao?
Mục đích của Nhâm Kiều Kiều đơn giản hơn nhiều, ở trước mặt Đoạn Tiểu Lâu vạch trần yêu tu này, sau đó lại giết nàng.
Vừa từ địa cung truyền tống ra ngoài, Đoạn Tiểu Lâu vẫn luôn tìm kiếm nữ nhân này, khi nhìn thấy nữ nhân này còn sống thật tốt, nam nhân vong ân phụ nghĩa kia rõ ràng thở dài nhẹ nhõm, nhưng một màn này lại khiến Nhâm Kiều Kiều gần như không thở nổi.
Bỏ qua nguyên nhân phía trên không nói, chỉ dựa vào nàng cũng xứng đạt được huyết thú?
Ngẫm lại chính mình đã tốn không ít linh đan diệu dược mới khôi phục da thịt như lúc ban đầu, còn có tình cảnh lúng túng hôm nay cùng Đoạn Tiểu Lâu, tất cả đều là do nữ nhân này ban tặng.
Nhâm Kiều Kiều thầm cắn răng ngà, nàng phải chết!
Các tu sĩ không có nghĩ đến nữ tu dù được bao bọc trong pháp bào rộng lớn không có chút đường cong nào, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người thướt tha này lại là yêu tu, lập tức hào hứng, trong đám người có kẻ đánh trống reo hò muốn Lâm Tịch lấy mặt nạ xuống chứng minh cho mọi người xem.
Không lên tiếng thì cũng là dáng vẻ xem kịch vui.
Đoạn Tiểu Lâu thấy tình cảnh này, há miệng muốn nói, lại bị trưởng lão La Sát cốc bên cạnh kéo một cái.
Nhâm Kiều Kiều thấy tình cảnh này, càng thêm phách lối: "Tại sao ngươi không dám lấy mặt nạ xuống? Sợ chúng ta nhìn ra ngươi là thứ kỳ quái gì sao? Chồn hay là chó hoang? Hoặc là một con hồ ly lẳng lơ?"
Lâm Tịch cúi đầu xuống, thân thể khẽ run, dáng vẻ xấu hổ giận dữ khó đè nén, trên thực tế trong lòng nàng quả thật là cực kỳ tức giận, ngu xuẩn, nếu không phải cục diện hôm nay bất lợi đối với lão tử, ta mẹ nó sẽ lột sạch ngươi treo trên cây!
Nói lão tử che mặt, ngươi còn che mông đấy, tại sao không lộ ra để cho mọi người nhìn một cái?
Giống như là hạ quyết tâm, đưa tay kéo mặt nạ xuống, lúc Lâm Tịch nhìn thấy Thi Lang và Nhâm Kiều Kiều thì thầm với nhau, sau đó mở miệng gọi nàng lại thì nàng đã để ý rồi, từ đầu đến cuối vẫn nghiêng thân thể, cho nên hiện ra ở trước mặt mọi người chính là nửa gương mặt điên đảo chúng sinh.
Tuyệt đối là gương mặt xinh đẹp chết người!
Hàng mi dài cong vút, đôi mắt đào hoa trong suốt, mũi cao ngạo nghễ, cánh môi màu anh đào, thế này sao lại là yêu tu gì đó? Đây rõ ràng là một mỹ nhân tuyệt thế!
Nhất thời truyền đến tiếng nuốt nước bọt của rất nhiều người.
Mà Đoạn Tiểu Lâu vậy mà nhìn đến ngây dại..
Giọng nói Lâm Tịch mang theo kiềm chế xấu hổ: "Nhậm tiểu thư, hiện tại ngài hài lòng chưa? Nửa gương mặt còn lại của ta đã bị phá hủy bởi vì trúng yêu độc, chưa từng dám gặp người khác, ngài còn phải xem sao? Hóa Tiên Tông các ngươi là danh môn đại phái, ta chỉ là một kẻ tán tu không dám không nghe theo, các ngươi nói muốn kiểm tra thần hồn, ta liền phải ngoan ngoãn làm theo, các ngươi nói muốn nhìn mặt của ta, ta cũng phải ngoan ngoãn làm theo, xin hỏi trưởng lão Hóa Tiên Tông nhà tiểu thư, ngài còn có gì phân phó muốn ta làm sao?"
Khi nói câu cuối cùng trong giọng nói Lâm Tịch đã mang theo nghẹn ngào khiến cho người ta thương tiếc, hai mắt đẫm lệ, giống như vô cùng uất ức.
Đám người vốn còn muốn xem náo nhiệt, nhưng nghĩ một chút bọn họ nhìn náo nhiệt cái rắm, chính bọn họ cũng là người bị Hóa Tiên Tông ức hiếp!
Tình cảnh lập tức lạnh xuống, trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, đám người vốn dĩ cực kỳ không cam lòng khi bị Nhâm Thiên Lý "Kiểm tra," bây giờ bị Lâm Tịch dùng vài câu kích động càng nổi lên mối thù chung, quần chúng xúc động phẫn nộ nhưng lại giận mà không dám nói gì.
Nhâm Thiên Lý tằng hắng một cái: "Vừa rồi là tiểu nữ vô lễ, là bản tọa chiều hư nàng, không liên quan đến Hóa Tiên Tông, ngươi có thể đi."
Sắc mặt ông ta xanh mét nhìn thoáng qua nữ nhi thành sự không có bại sự có thừa, vốn dĩ việc ông ta dùng pháp bảo ép buộc người khác kiểm tra đã chọc bọn họ phẫn nộ, hết lần này tới lần khác nữ nhi ngu xuẩn này lại gây ra một màn như thế!
Lâm Tịch đeo mặt nạ lên, không nhanh không chậm đi trước, giọng nói Ba Ba vang lên trong đầu: "Chủ nhân, Ba Ba là Lục Dực Phi Thiên Ngô, có thể giúp ngươi trang bức mang ngươi bay nha."
Lâm Tịch nghe xong vui mừng khôn xiết, vậy còn chờ gì nữa? Mau lên!
Sau đó các tu sĩ còn đang lần lượt kiểm tra ở lối vào bên này, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vỗ cánh "Vù vù" vang lên, chỉ thấy Lục Dực Huyết Ngô Công vỗ sáu cánh khổng lồ trong suốt phóng lên tận trời, trên thân huyết hồng như bảo thạch óng ánh kia có một nữ tu dáng người cao ngất đang ngồi vững vàng ở đó, thê lương như thế, quật cường như thế, giống như nữ vương đi tuần càng lúc đi càng xa. (nếu như trên bờ vai không có con mèo béo phá hỏng phong thái lạnh lùng thì hình ảnh sẽ càng duy mỹ)
Phiên bản thực tế mỹ nữ cùng cầm thú cứ như vậy mang theo phong thái ngang nhiên khí phách biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Ừ, lần trang bức này ta cho max điểm!
Bữa tối cho Ba Ba thêm đùi gà!
Tìm một chỗ yên tĩnh, Lâm Tịch bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.
Bởi vì khế ước với Ba Ba, tự nhiên cũng có thể mang vào trong không gian, sảng khoái nhất chính là hiện tại Lâm Tịch cũng không có ở trong không gian nhỏ của Cổn Cổn, nàng đang ở bên trong tiểu động thiên Dạ Hộc chân nhân!
Giờ phút này bọn họ đang ở trong vùng cát vàng rộng lớn kia, cung điện đen nhánh đã biến mất, chỉ còn lại sàn nhà vuông vức màu đen bóng loáng kia.
Lâm Tịch nghĩ đến mặc kệ thế nào, lúc trước nơi này đã chết nhiều người như vậy, cảm giác cũng không quá dễ chịu.
Cổn Cổn meo một tiếng, có thể thay đổi, còn có hai bộ nhà ở khác nhau có thể lựa chọn.
Một cái là nhà trúc có hàng rào màu xanh, một cái là đình đài lầu các có cầu nhỏ nước chảy, Lâm Tịch muốn Cổn Cổn tự chọn, thế là trong vạn dặm cát vàng xuất hiện một hàng rào xanh tươi ướt át, bên trong là mấy gian phòng trúc đơn giản thanh thoát.
Lâm Tịch lại cảm thấy xung quanh phòng trúc là cát vàng cuồn cuộn có chút không hài hòa, Cổn Cổn bất mãn meo một tiếng: "Chủ nhân, ngươi thật kỳ quái."
Cát vàng bị biển hoa mênh mông bát ngát che giấu, Lâm Tịch hít một hơi thật sâu, linh khí nồng nặc: "Cổn Cổn, lấy pháp bảo lợi hại nhất của Dạ Hộc chân nhân bày ra cho chủ nhân của ngươi nhìn xem."