Lâm Tịch không nghĩ tới ở loại địa phương này lại có người nhận ra nàng, trong lòng giật mình, quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Lâm Tịch rất kinh ngạc: "Ngươi.. Nhận lầm người rồi. Hình như ta cũng không biết các hạ."
Người nọ ngượng ngùng thu tay lại, chắp tay thi lễ: "Ai, xin lỗi, nhận lầm người."
Cùng lúc đó, một giọng nói cực nhỏ vang lên trong đầu nàng: "Đi về phía nam khoảng nửa dặm, ta chờ ngươi ở lầu hai tại Vân Lam Thương Liên, ta là chủ nhân huyết giới Phí Lỗ Trì, bây giờ ngươi đã bị Hóa Tiên Tông giám thị, nguy hiểm đến tính mạng, tin ta thì đến!"
Đây là phương thức giao lưu cực kỳ phổ biến giữa các tu sĩ, cơ bản giống với cách Lâm Tịch dùng tinh thần lực câu thông cùng người khác.
Người này nói rất nhanh, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ lạnh nhạt, mỉm cười lại chắp tay: "Nhìn bóng lưng thật giống, vị đạo hữu này thật xin lỗi, ha ha." Vừa nói vừa lắc đầu chậm rãi đi xa.
Lâm Tịch cũng mỉm cười đáp lại: "Không có gì. Không cần để ý."
Chậm rãi đi dạo về phía nam, nhưng trong lòng đang suy tư, chẳng lẽ người này là tán tu kết đan kia? Nhớ lại hình như Nhâm Thiên Lý gọi hắn ta là Phí đạo hữu.
Có đi hay không?
Lâm Tịch nhớ lại tình hình ngày đó, suy nghĩ thật lâu vẫn quyết định đi, cùng lắm thì trực tiếp tiến vào bí cảnh, bọn họ còn có thể đuổi theo hay sao?
Nghĩ đến lời người nọ vừa nói, ta nguy hiểm đến tính mạng, bị Hóa Tiên Tông giám thị rồi?
Lâm Tịch phát hiện thế giới tu tiên này thật sự là không dễ trà trộn, nguy cơ ở khắp nơi.
Trước tiên không nói người này nói thật hay giả, chính mình khổ tu trong bí cảnh một năm, lúc này mới vừa tiến vào phường thị Hóa Tiên Tông, Phí Lỗ Trì đã biết ngay, suy nghĩ cẩn thận thì vô cùng đáng sợ.
Rốt cuộc mình lộ ra sơ hở ở chỗ nào?
Mặt nạ? Cổn Cổn? Được rồi, đây coi như là sơ hở của mình, chẳng lẽ là phường thị vừa phát hiện ra tung tích của mình đã lập tức thông báo cho Hóa Tiên Tông? Thậm chí, nàng đã bị Hóa Tiên tông truy nã?
Chuyện bí cảnh bại lộ rồi?
Không có khả năng!
Lâm Tịch nghĩ mãi vẫn không ra.
Nhưng hiện tại nàng đã biết thế giới tu tiên rất nguy hiểm, cũng không còn dám chủ quan, triển khai toàn bộ tinh thần lực thật đúng là cảm giác được có người đang chú ý tới chính mình, đồng thời vẫn luôn âm thầm bám theo.
Cũng không biết tại sao, Lâm Tịch cảm thấy những người này là người của Hóa Tiên Tông chứ không phải của Phí Lỗ Trì.
Dù sao trong phường thị cấm phát sinh bất kỳ xung đột nào, bên trong có đội duy trì trật tự tuần tra ngày đêm, cho dù bọn họ là người của Hóa Tiên Tông, cũng không thể trực tiếp bắt Lâm Tịch như vậy.
Vì vậy Lâm Tịch không vội không hoảng hốt trông thấy cửa hàng liền đi vào nhìn một chút, có đôi khi cũng hỏi tiểu nhị về giá cả đồ vật bên trong, dáng vẻ tùy tiện đi dạo.
Lâm Tịch mang theo những cái đuôi kia đi dạo gần một giờ mới đi tới Vân Lam Thương Liên.
Lâm Tịch giả vờ khen ngợi phong thái bên ngoài một chút, sau đó không do dự tiến vào.
Nàng vừa đi vào, lập tức có tiểu nhị tiến lên tiếp đón: "Chào tiên tử, xin hỏi ngài là đại tông xuất hàng hay là tùy tiện nhìn xem?" Tiểu nhị nhấn mạnh tại bốn chữ "Đại tông xuất hàng," đồng thời chớp mắt hai lần, Lâm Tịch lập tức bắt được tín hiệu này, đáp: "Đại tông xuất hàng. Không biết.."
Nàng chưa kịp nói thêm cái gì, tiểu nhị kia vội vàng cất giọng gọi vào: "Nhã gian lầu hai chuẩn bị, có vị tiên tử đại tông xuất hàng!"
Vừa dứt lời, lập tức có một người với dáng vẻ giống như chưởng quỹ xuống từ lầu hai, nói với Lâm Tịch: "Hoan nghênh hoan nghênh, tiên tử, mời ngài tới bên này."
Lâm Tịch mỉm cười gật đầu, vẫn như cũ không nhanh không chậm cất bước lên lầu hai, chỉ nghe phía dưới tiểu nhị cao giọng hỏi: "Xin hỏi tiên sư ngài là đại tông xuất hàng hay là nhìn xem?"
"Xin lỗi, trên lầu chỉ gặp mặt đại tông xuất hàng và pháp khí pháp bảo cực phẩm, nếu không ngài xem ở tầng dưới trước, không có gì hợp ý ngài lại lên lầu cũng không muộn."
Lâm Tịch rõ ràng, đây là cản lại kẻ bám đuôi.
Chưởng quỹ kia mang theo nàng trực tiếp đến một gian phòng ở trong cùng, lúc Lâm Tịch đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Phí Lỗ Trì đang mang khuôn mặt mỉm nhìn qua nàng, quả nhiên chính là tán tu kết đan kia.
Tay tán tu cầm hai viên linh thạch hạ phẩm, giống như đang giải quyết việc chung lại giống như đang giải thích với Lâm Tịch: "Lão hủ mở ra cách âm trận trước, lại cùng tiên tử nói chuyện."
Hai người ngồi xuống, Phí Lỗ Trì trực tiếp nói ra: "Bây giờ Hóa Tiên Tông đã xác định ngươi là yêu tu, đã phát ra Hóa Tiên lệnh truy nã ngươi."
Mẹ nó!
Lão tử chưa đi tìm bọn họ, bọn họ ngược lại đã đi tìm trước rồi.
Phí Lỗ Trì nói: "Chắc chắn ngươi không có trưởng bối chiếu cố mới có thể lỗ mãng như vậy, ngươi có biết mình phạm vào bao nhiêu sai lầm hay không? Đầu tiên là lộ dung mạo trước mặt Vệ Dặc Minh, sau đó còn bị Thi Lang nhìn ra sơ hở, lại bị người ta phân tích ra có thể trên người của ngươi thật sự mang theo dị bảo ẩn nấp, hết lần này tới lần khác còn không hiểu lòng người hiểm ác bị lão tặc Nhâm Thiên Lý kia lưu lại ấn ký trên người, nếu ngươi là hậu bối của Phí Lỗ Trì ta, ta đã đánh gãy chân của ngươi! Có chết cũng chẳng thể trách người khác!"
Lâm Tịch vừa nghe thấy lời này, lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Đầu tiên nàng có được Thần thú Cổn Cổn có thể tùy thời ẩn nấp, sau đó lại được Lục Dực Huyết Ngô Công, bản thân cảm thấy tốt đẹp đến không muốn không muốn, không ngờ ở trong mắt người khác lại là trăm ngàn chỗ hở!
Phí Lỗ Trì thấy nàng như vậy, cảm thấy hơi không đành lòng, lại nói: "Nghĩ đến Nhâm Thiên Lý kia, chính là lão quái vật tu luyện gần năm trăm năm, bình tĩnh thản nhiên tính toán ngươi cũng là chuyện bình thường."
Giọng nói hắn ta dần dần trầm thấp: "Ta còn ở đây dõng dạc răn dạy ngươi, ta có tư cách gì răn dạy ngươi, không phải ta cũng bị hắn ta tính toán kém chút mất cả mạng già này sao? Còn có tôn nhi* của ta.."
*cháu trai.
Hóa ra, hôm đó Phí Lỗ Trì đợi đến cuối cùng, Nhâm Thiên Lý cũng không thể tìm ra rốt cuộc là ai đạt được tiểu động thiên.
Tất cả mọi người đều ấm ức không vui rời đi.
Phí Lỗ Trì về đến nhà mới biết được, tôn nhi có thiên phú xuất chúng với song linh căn đã thành công trúc cơ trước trăm tuổi của hắn ta cũng mất mạng trong cuộc tầm bảo tại bí cảnh lần này.
Lúc ấy Phí Lỗ Trì phun một ngụm máu sau đó bất tỉnh nhân sự.
Phí gia của hắn ta chỉ là một tiểu gia tộc bình thường không chút nào thu hút trong vô số tán tu tại Mặc Vân quốc mà thôi.
Đứa cháu này là hi vọng duy nhất của toàn bộ Phí gia.
Phí Lỗ Trì gần năm trăm tuổi mới miễn cưỡng kết đan thành công, bây giờ đã sống hơn sáu trăm năm, tu vi cũng không tiến bộ không nói, bởi vì lúc miễn cưỡng kết đan tổn hại tâm mạch, tuổi thọ của hắn ta cũng hao hết, ở tuổi xế chiều như thế hắn ta còn mạo hiểm đi dò xét tiểu động thiên Dạ Hộc vô cùng hung hiểm cũng chỉ vì hai mục đích, một là tìm cho tôn nhi bảo bối của mình một phần cơ duyên để cho nó đi được xa hơn sau khi chính mình tọa hóa, hai là muốn tìm linh quả để luyện linh dược gia tăng tuổi thọ cho mình, chỉ cần hắn ta còn sống, gia tộc hắn ta sẽ có thêm một đoạn thời gian thở dốc.
Kết quả cả hai mục đích đều không đạt được, mặc dù cơ duyên xảo hợp nhận chủ một con huyết thú, nhưng đối với một người gần đất xa trời mà nói, không duyên cớ giày xéo con huyết thú này cũng không đủ.
Phí Lỗ Trì vốn đã thề có cơ hội nhất định phải tìm Nhâm Thiên Lý báo thù, cho dù không dám công khai, nhất định cũng muốn xuất ra ngụm ác khí trong lồng ngực này, kết quả về nhà vậy mà nghe được tin tức tôn nhi cũng đi bí cảnh.
Người Phí gia biết được hi vọng duy nhất của nhà mình lại bị Nhâm Thiên Lý lừa gạt đến bí cảnh đưa đầu người, lập tức kêu rên một trận, Phí gia.. Xong rồi.