Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 325: Nông gia tỷ muội 6



Tính toán Thân Tiểu Vân đã qua thời kỳ rụng trứng, đã qua quá trình cầy cấy trên giường, Lâm Tịch liền không tiếp tục phát sinh tiếp xúc tứ chi với cô ta, mặc dù trong thời gian này sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng vẫn nên cẩn thận mới tốt.

Tôi cẩn thận tính toán vì các người như thế, chị gái tốt của tôi, các người tuyệt đối đừng làm tội thất vọng.

Trong nhà Phú Cường con khóc vợ gào tranh cãi ầm ĩ, rất nhanh Triệu Kim Lan liền nghe nói, sắc mặt âm trầm trực tiếp đi vào phòng chứa đồ của Lâm Tịch.

Phải nói những vật kia của Thân Tiểu Vân cũng không có tặng không, nhất là chiếc nhẫn vàng K, Triệu Kim Lan mang theo khoe khoang khắp cả thôn.

Mang nhẫn vàng vỗ đùi, cảm giác không tệ chút nào, ngay cả chuyện đánh rắm lớn một chút bà ta cũng kinh ngạc đến nỗi vỗ đùi, sau đó người khác sẽ lập tức nhìn thấy chiếc nhẫn lớn kim quang lóng lánh kia, ánh mắt ấy khiến Triệu Kim Lan nghèo cả đời tìm được cảm giác nở mày nở mặt.

Lâm Tịch vừa thấy sắc mặt Triệu Kim Lan, liền biết đây là tới ra mặt cho con dâu yêu dấu, dù sao, thân phận bây giờ của cô là con lừa.

"Cô lại làm yêu gì? Hả? Làm yêu gì? Bản thân mình ra sao còn muốn tôi nói? Đẻ không ra trứng thì chuyển ổ cho người khác, đừng hố con trai tôi tuyệt hậu!" Triệu Kim Lan dùng ngón tay mang theo chiếc nhẫn gần như muốn đâm thủng mặt Lâm Tịch.

Đẻ không ra trứng cũng không nhất định phải ở nhà các người, là các người dỗ dành Thân Tiểu Mẫn để cô ấy ở nhà các người làm con lừa sai sử, thuận tiện yểm trợ cho thân phận xấu hổ của Thân Tiểu Vân, chờ sau này Thân Tiểu Vân đứng vững gót chân, liền đá cô ấy vào trong thành kiếm tiền cho các người. Lừa dối người thành thật giúp các người nuôi con, giúp các người bán mạng, cuối cùng cả nhà dọn đi cũng không lưu lại dù chỉ một câu nói.

Một người là chồng một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, một người vốn chị gái cùng một cội sinh ra, cộng thêm lão chủ chứa trước mặt này, cùng nhau vẽ một chiếc bánh lớn cho Thân Tiểu Mẫn trung thực, chất phác yếu đuối: Cô không thể sinh con, cho nên phải làm thật tốt, kiếm nhiều tiền, giao hết tất cả tiền bạc về nhà, tương lai mới có người dưỡng lão lo ma chay cho cô, sau khi chết mới có người khiêng cờ hóa vàng mã cho cô, nếu không cô cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, không được chuyển thế.

"Tôi cho cô biết, cũng chỉ có nhà chúng ta mới tốt bụng như vậy, nếu không đã khua chiêng gõ trống đưa cô trở về, bảo mẹ cô đem tiền lễ hỏi trả lại rồi, đến lúc đó cô chỉ còn biết nằm một chỗ tè dầm chờ chết." Bà ta thấy bộ dạng ngốc nghếch đờ đẫn không nói gì của Lâm Tịch, so sánh với Thân Tiểu Vân biết ăn nói người lại xinh đẹp hai lần, càng giữ vững quyết định của mình: Con lừa này tạm thời còn hữu dụng, làm việc ngược lại là chuyện nhỏ, nếu cô ta rời đi, người kia không thể ở lại được.

Thế là lại làm lành tránh dữ trấn an: "Mẹ trước là tiểu nhân sau quân tử, con đứa nhỏ này cũng không phải là người không hiểu chuyện, nếu như bây giờ con đi sang nhà khác, người nhà họ có thể muốn con? Trừ khi là làm vợ kế cho người góa vợ có con riêng, người ta còn có thể lấy con về làm việc? Con ở lại cho tốt, đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt, chúng ta đây là nước phù sa không để lại cho ruộng người ngoài, chị con mang theo đứa bé, muốn tái giá cũng khó, theo Cường Tử kia là hai lần cứu giá, tương lai con của bọn họ còn không phải là con của con, chị gái ruột của con còn có thể bạc đãi con sao?"

Lâm Tịch thật muốn đưa cho bà ta ba câu của Đạo gia: Ngậm miệng, xéo đi, con mẹ ngươi!

Nhưng trước mắt bà già này còn có tác dụng.

Cô cưỡng ép gạt ra hai giọt nước mắt, cảm thấy mình nên đi học tập kỹ thuật diễn một chút.

Lâm Tịch vừa ho khan vừa khóc ròng nói: "Bây giờ con còn có thể thế nào, con cũng đã nhận mệnh. Nhưng bọn họ cũng quá tàn nhẫn, con đã bệnh thành như vậy, muốn bọn họ đưa vài đồng tiền mua thuốc cũng không cho! Mẹ, hiện tại đã đối xử với con như vậy, về sau con còn có thể trông cậy vào sao? Khụ khụ!"

Cô vừa ho khan vừa khóc.

Triệu Kim Lan xem xét có cửa ra, nhanh chóng lấy ra mấy tờ tiền giấy từ trong túi, có hai loại, có một hào hai hào, còn có một đồng năm đồng, lập tức nhét vào trong tay Lâm Tịch trấn an: "Mẹ cho con, con đừng đa nghi, bọn họ thế này cũng coi như là tân hôn nha, mấy ngày nay con đừng đi làm phiền, về sau cái nhà này đều là do chị em các con quản lý, đáng thương bà già này nhiều con trai nhiều con gái thì càng nhiều oan gia, đứa nào cũng không bỏ xuống được!"

Đậu má, còn tân hôn, đây là lời nói không biết xấu hổ cỡ nào.

Chờ lão thái bà rời đi, Lâm Tịch đếm, tổng cộng hơn mười tám đồng, trước thu đi, một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán mà!

Đi ra khỏi phòng chứa đồ, Triệu Kim Lan xoay người lại đi vào phòng chính, khoe thành tích mình đã cực khổ một trận với Thân Tiểu Vân, cuối cùng còn nói vì lắng lại oán khí của con lừa bướng bỉnh trong phòng chứa đồ kia, bà ta còn phải tốn hơn ba mươi đồng.

Thân Tiểu Vân hiểu rõ, người ta đây là hát chi sơn ca cho Đảng nghe, vội vàng lấy ra năm mươi đồng cho Triệu Kim Lan.

Lâm Tịch: Gừng càng già càng cay, so với lão tử con hàng này còn biết cách làm giàu.

Quay đầu Thân Tiểu Vân lau nước mắt nói với Phú Cường, nói là mẹ chồng đối xử với cô ta rất tốt, tự móc tiền túi lấy ba mươi đồng cho em gái mua thuốc, còn khuyên em gái đồng ý để bọn họ sống với nhau như thế.

Phú Cường cũng rất hài lòng, nói: "Đừng để mẹ tốn tiền, trở về thiếu tiền, Phú Hữu lại náo loạn. Chờ chút nữa anh đưa qua cho mẹ."

Thân Tiểu Vân lườm anh ta một cái: "Em là người xem trọng tiền bạc sao? Em đã sớm đưa cho mẹ năm mươi đồng, phần còn thừa coi như hai chúng ta hiếu thuận mẹ."

Phú Cường nghe xong, vội vàng cầm cái hộp dán đầy họa báo ở trong nhà: "Đây là tiền của nhà chúng ta, về sau đều do em quản lý."

Lâm Tịch đã khóc choáng váng tại phòng chứa đồ: Mẹ nó, mỗi người đều là tay làm giàu cừ khôi!

Ngày hôm sau, Lâm Tịch lại xuất hiện tại phòng chính, lần này là mặt mỉm cười đi vào, khom người không ngừng ho khan, nói là mẹ cho hơn mười đồng muốn cô đi trấn trên khám bệnh mua thuốc, sợ là mấy đồng này không đủ tiền xem bệnh, nên đến hỏi chị gái lấy thêm một chút.

Thân Tiểu Vân cắn răng, thầm mắng bà già kia quả nhiên là đồ ăn cướp.

Tốt xấu hiện tại em gái cũng nhận sai, còn ngoan ngoãn cùng với cô ta đòi tiền, tương đương với thừa nhận địa vị quản gia của cô ta, một ngụm ác khí bởi vì không sinh ra con trai mà bị đuổi ra ngoài của Thân Tiểu Vân, giờ khắc này đều tan thành mây khói.

Thế là cũng dứt khoát giả vờ làm người tốt đến cùng, lại cho cô ba dưa hai táo, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt ủ dột kia của Thân Tiểu Mẫn, Thân Tiểu Vân cũng sợ cô là thật sự ngã bệnh, vốn chỉ muốn cho thêm mười đồng, dứt khoát cho cô ba mươi đồng, Lâm Tịch thiên ân vạn tạ cầm tiền đi trấn trên.

Khi trở về chính mình bắt đầu nấu thuốc uống mỗi ngày, khiến cho Thân Tiểu Vân cảm thấy trong thức ăn của mình đều là vị thuốc Đông y.

Phú Cường cực kỳ không kiên nhẫn, những ngày này nhà mình giống như mở tiệm thuốc bắc, khắp nơi đều là mùi thuốc, đối với Lâm Tịch càng không có sắc mặt tốt.

Thân Tiểu Vân lại khuyên anh ta: "Anh đừng luôn tức giận với em ấy, không muốn nhìn thì đừng nhìn là được. Em thấy em ấy thật sự giống bị bệnh." Cô ta liếc nhìn Phú Cường một chút, ý vị thâm trường nói ra: "Mắt thấy sắp vào đầu xuân rồi nha."

Đúng vậy, sắp bắt đầu làm việc đầu xuân, con lừa này còn có tác dụng rất lớn, từ khi còn nhỏ Thân Tiểu Vân chưa từng làm việc nhà nông, muốn cô ta đi làm những việc nhà nông kiếm ăn trong đất kia, khó mà làm được.

Theo thời tiết ngày một ấm lên, bệnh của Thân Tiểu Mẫn lại càng ngày càng nặng, cả ngày ốm yếu. Mắt thấy chuẩn bị xuống đất làm việc, Thân Tiểu Mẫn ho khan ho khan, trong đàm vậy mà xuất hiện tơ máu!

Lần này cả nhà đều kinh hãi.

Ho ra máu có ý nghĩa rất có thể là bệnh ho lao, đây chính là bệnh chết người, chủ yếu nhất là, sẽ truyền nhiễm!

Thân Tiểu Vân kết hợp với biểu hiện Lâm Tịch đã từng nói với cô ta trước đó: Ngực buồn bực, đau nhức, ho khan, thở hổn hển, cộng thêm hiện tại đã coi như là bắt đầu ho ra máu, sắc mặt lập tức liền khó coi.

Cho tới bây giờ Lâm Tịch cũng chưa từng có cảm giác được coi trọng như vậy, cả nhà mang theo khẩu trang to hộ tống cô lên xe ngựa nhà Phú Dụ đi xem bệnh. Cũng không có đến cơ quan y tế ở trấn trên, mà là trực tiếp đi bệnh viện huyện.

Trên mặt Lâm Tịch tỏ vẻ vô cùng cảm kích, nhưng trong lòng lại là lạnh lùng trào phúng, các ngươi ra ngoài mua thuốc là vì chữa bệnh, lão tử mua thuốc là vì tạo ra bệnh, cho dù đi bệnh viện trên tỉnh thành, kết quả kiểm tra cũng chỉ có một cái: Bệnh lao phổi!

Liền hỏi một đám cặn bã các ngươi, có sợ hay không?