Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 329: Nông gia tỷ muội 10



Nghe nói phải có trách nhiệm lớn trên người mới có thể trải qua cực khổ, Lâm Tịch có chút buồn bực nghĩ đến, trời không giao trách nhiệm lớn trên người cô, nhưng vẫn làm khổ tâm trí cô, khiến gân cốt cô cực khổ như thường.

Không có đãi ngộ của nhân vật chính, còn phải gánh lấy trắc trở của nhân vật chính, đây chính là con đường của Lâm Tịch.

Nhưng mà Lâm Tịch nghĩ nghĩ, chính vì những điều này nên cô mới thay thế người khác thay đổi những nỗi khổ kia, phải gánh chịu những thứ mình không nên gánh chịu, cho nên cô mới có thể hưởng thụ được chỗ đặc sắc của cuộc sống mà người khác chưa từng có.

A Lê nói, có rất nhiều người chấp hành tâm trí không kiên định đã bị lạc mất bản thân, vẫn luôn lặp đi lặp lại như vậy nhưng không phải lặp lại cuộc sống của người khác, ảm đạm, âm lãnh, gặp trắc trở, thống khổ thì chính mình gánh chịu, lưu cho người ủy thác cuộc sống hạnh phúc rực rỡ của chính họ. Bọn họ không biết tại sao mình lại lao lực bôn ba như vậy, thậm chí có người chấp hành chọn một thế giới chính mình cảm thấy hài lòng, trực tiếp từ chối trở lại.

Lâm Tịch cảm thấy nghĩ như vậy, quả thực cực kỳ ngu xuẩn, ngươi chỉ nhìn thấy ngươi vất vả đi mưu cầu hạnh phúc cho người khác, nhưng người ta trả giá đại giới là gì? Người có linh hồn suy yếu, một lần nữa luân hồi rất có thể sẽ chết yểu, thậm chí không qua được thông đạo luân hồi trực tiếp bị nghiền ép rồi tiêu tán.

Những người ủy thác kia đều biết kết quả sau khi trả giá bằng linh hồn của họ, xã khu xưa nay không làm chuyện lừa gạt người khác, bọn họ đều trắng trợn bóc lột, một người muốn đánh một người muốn bị đánh. Ngẫm lại cũng đúng, trên thế giới này, chưa từng có không làm mà hưởng đúng nghĩa. Bọn họ vì có thể thực hiện được nguyện vọng của mình, cũng coi như là đoạn tuyệt huy hoàng của kiếp sau.

Mà người chấp hành chỉ cần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, lại có thể vẫn luôn tồn tại, trong vị diện tu tiên, muốn trường sinh bất lão còn phải trải qua tầng tầng lôi kiếp, Hồ yêu Thập Thất trải qua bao nhiêu thống khổ mới có thể biến thành hình người, như vậy, làm một người chấp hành dùng một phần linh hồn của người khác để xây dựng sự bất tử của mình, có tư cách gì đi oán trách, già mồm?

Lâm Tịch nghĩ đến, nếu như có thể lựa chọn, chỉ sợ đầu óc không quá ngu xuẩn, đều sẽ làm người chấp hành giống như cô thanh tỉnh đến khi kết thúc sinh mệnh, cũng không nguyện ý tỉnh tỉnh mê mê thân bất do kỷ luân hồi một kiếp lại một kiếp.

Chủ yếu nhất là, theo nắm giữ kỹ năng càng ngày càng nhiều, giá trị thuộc tính không ngừng nâng cao, Lâm Tịch cảm thấy, cuộc sống của cô sẽ không còn giống những ngày sống ở đầu đường xó chợ nào đó, cuộc sống của cô, ở dưới chân, ở trong tay, mà không phải nằm trong sự điều khiển của vận mệnh hư vô mờ mịt!

Sau nhiều ngày liên tiếp giả bệnh ho khan, Lâm Tịch cảm thấy lại tiếp tục ho cô sẽ thật sự ho lao mất.

Nhìn đám "Người thân" mang theo khẩu trang rõ ràng như lâm đại địch, trong đó còn bao gồm chị gái Thân Tiểu Vân yêu dấu, ha ha, trên thế giới có bao nhiêu người thân tốt, thì có bấy nhiêu người thân bẩn thỉu.

Lâm Tịch trông thấy Thân Tiểu Vân, rõ ràng co rụt lại, làm bộ không ngờ chị gái cũng ở đây.

Ánh mắt Thân Tiểu Vân như đao hung hăng khoét trên người Lâm Tịch, nghĩ tới người này lấy không của lão nương một vạn đồng? Không dễ dàng như vậy!

Mặc dù ánh mắt chị gái rõ ràng không tốt, nhưng cũng may biểu hiện của người nhà vẫn biết tròn biết méo.

Lâm Tịch vậy mà ăn được một bữa cơm trưa phong phú nhất từ khi Thân Tiểu Mẫn lấy chồng đến nay. Bên trong có gà có cá, giống như đã sớm biết cô sẽ trở về.

Lâm Tịch vừa ăn vừa gạt lệ, Thân mẹ nói ra: "Ăn nhiều một chút, nhìn con gầy quá rồi."

Mỗi cái bát Lâm Tịch đều kẹp một đũa, phun nước bọt lên rồi bảo đám người: "Tất cả mọi người cùng nhau ăn đi, con cũng không phải là người ngoài."

Đám người mang theo khẩu trang nhìn nước bọt cô phun ra, cũng có suy nghĩ muốn giết chết cô rồi.

Đây cũng là bữa cơm tốt nhất kể từ khi Lâm Tịch tiến vào nhiệm vụ này, gió cuốn mây tan, ăn như hổ đói, Triệu Thiên, em dâu mới qua cửa tròng mắt cũng sắp rớt xuống rồi, lặng lẽ túm em trai Thân một chút, thấp giọng thì thầm: "Chị ta ăn lượng cơm này cũng không giống như người có bệnh nha, Đại lão gia cũng không có ăn nhiều hơn chị ta."

Lâm Tịch nhìn em dâu một chút, chững chạc đàng hoàng giải thích: "Ở nhà ăn không đủ no, không có cơm ngon như vậy, bác sĩ nói chị cần bổ sung gà vịt thịt cá."

Không nghĩ tới vậy mà bị nghe được, Triệu Thiên chỉ nở nụ cười, đời trước người này là thỏ tinh sao? Lỗ tai thính như vậy?

Thân mẹ khẩn trương đem đồ vật ăn xong ném ra xa xa, mặc dù không biết gà vịt trong nhà có thể bị ho lao hay không, nhưng ngộ nhỡ bị thì sao?

Lúc trở về nghe thấy tiếng la bén nhọn của con trai và con gái cùng vang lên: "Cái gì? Chị không có tiền? Tiền kia đâu?"

"Chị Trương nói tiền đó dành để chữa bệnh, chị trực tiếp nộp cho bệnh viện huyện rồi. Bọn họ nói trị thật tốt, chỉ cần dinh dưỡng theo kịp điều trị thật tốt." Ánh mắt Lâm Tịch đầy cõi lòng chờ mong nhìn Thân mẹ vừa mới tiến vào: "Mẹ, con muốn ở trong nhà vài ngày, bác sĩ chủ trị nói bên kia còn phải chuẩn bị một chút. Có lẽ một vạn không đủ, nhưng cũng kém không nhiều lắm, mẹ, mẹ có thể hay không.."

Còn không đợi Lâm Tịch nói hết lời, Thân Tiểu Vân liền cắt ngang: "Cô thật sự không biết xấu hổ, cầm một vạn đồng, còn muốn trở về lừa gạt mẹ và em trai tôi sao? Ai không biết ho lao là bệnh truyền nhiễm, có phải cô muốn khiến tất cả mọi người đều ho ra máu mới vui vẻ hay không?"

"Một vạn đồng là các người nhất định phải cho, tôi vốn không muốn, là chị không cho tôi ở lại trong nhà kia, tôi không về nhà ngoại thì còn có thể đi nơi nào?" Lâm Tịch khóc thút thít: "Chị cả, nếu không tôi đến bệnh viện lấy tiền trở về trả lại cho chị, còn tôi sẽ về nhà ở chị thấy được không?"

Thân mẹ xem xét dù sao một vạn đồng này cũng không phải trò đùa, còn không bằng theo ý nó nói lấy trở về hồ đồ sống qua ngày, ít nhất sẽ không tới chỗ bà ta ở, không thấy con dâu Triệu Thiên mặt đều đen thành đáy nồi sao?

Vốn là nghe con gái nói, hiện tại Thân Tiểu Mẫn có một vạn đồng trên người, bọn họ chuẩn bị dùng rơm rạ cộng thêm bùn đất và vài viên gạch xây một cái nhà kho nhỏ bên cạnh chuồng heo cho Thân Tiểu Mẫn ở, tiền hả, tự nhiên nộp lên trên, lợp nhà ăn cơm mua thuốc không phải đều tốn tiền sao? Thân Tiểu Vân nói, xem bộ dạng Thân Tiểu Mẫn sống không quá ba tháng liền phải chết, đến lúc đó ai biết tiền đi nơi nào?

Kết quả bên này bọn họ chuẩn bị đồ vật kỹ càng, nền đất cũng đào xong rồi, tiền không có.

Hiện tại Thân mẹ chỉ có một mục đích, mau đưa ôn tinh này xéo đi.

"Tiểu Mẫn, tình huống trong nhà con cũng nhìn thấy, em dâu con vừa qua khỏi cửa, cả nhà mình đều chen chúc với nhau, không phải mẹ không muốn giữ con ở lại, mà là con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, Thân gia nuôi sống con lớn đến như vậy cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, lại nói, mẹ cũng thật sự là không có cách, lúc này trời còn sớm, con mau đi thôi, trời tối đi đường không tốt."

Lâm Tịch lau nước mắt: "Mẹ, mẹ đừng nghe người khác nói bậy, bệnh này của con thật sự điều trị thì sẽ tốt, thật đấy, mẹ tin con đi, mẹ chỉ cần thu lưu con vài ngày, chưa tới một tháng con liền đi bệnh viện huyện nằm viện chữa bệnh, mẹ, con còn chưa báo đáp công ơn dưỡng dục của mẹ đâu!"

Thân Tiểu Vân lạnh lùng nói ra: "Không ngờ bị ho lao miệng ngược lại là biết nói chuyện."

"Chị nói thật dễ nghe, một phân tiền cũng không có coi như xong, dù sao đều là người nhà, nhưng cái bệnh gọi là ho lao này, chị dùng nó để báo đáp mẹ sao? Tôi thấy chị là đến báo thù mẹ tôi còn tạm được đi." Mặc dù Triệu Thiên là nàng dâu mới, nhưng nói chuyện lại không có khách khí chút nào.

Em trai Thân vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, lây bệnh mọi người để chúng ta cùng nhau nằm viện sao? Mẹ nó trước đó chị đã tích trữ tiền cho mình, ai quản chúng ta?"

"Nhưng chị còn chưa báo đáp cha mẹ, chị.."

Thân mẹ rốt cuộc mất kiên nhẫn, cắt ngang Lâm Tịch khóc lóc kể lể: "Không cần, cô đừng đến phiền tôi, đối với tôi chính là hiếu thuận và báo đáp lớn nhất! Tôi cầu xin cô, tranh thủ đi đi, đừng lây bệnh cho chúng ta. Coi như tôi không có sinh ra đứa con gái này, không thể sinh con còn mắc bệnh, thật là một ngôi sao chổi, tôi đúng là xui xẻo tám đời mới sinh thứ oan nghiệt như cô, sớm biết cô là thứ đức hạnh này, lúc trước còn không bằng trực tiếp đem cô nhét trở về."

"Cô đi đi! Về sau đừng vào cái nhà này, đều bị người ta vứt bỏ, còn có mặt mũi trở về?" Thân ba cuối cùng cũng mở miệng, cũng coi như trực tiếp kết thúc.

"Ba, mẹ, sao các người có thể nói như vậy, con là con gái ruột của các người mà, hiện tại con bị bệnh, nhưng chuyện không có tuyệt đối, ngộ nhỡ sau này con phát tài thì sao?"

"Cô yên tâm, cho dù Thân gia chúng ta xin cơm đến trước cửa nhà cô cũng sẽ đi vòng qua, đi nhanh lên!"