Quý Phi ở trong cung gọi người chưa bao giờ gọi theo địa vị, đều gọi theo tuổi tác, đủ cho mọi người mặt mũi.
Ngay từ đầu còn có người bẩm báo cho Chiêu Thánh Đế, nói Quý Phi hoàn toàn không màng quy củ trong cung. Nàng gọi người này là tỷ tỷ, gọi người kia cũng là tỷ tỷ, mất thân phận.
Người đó bị Chiêu Thánh Đế giết chết ngay tại chỗ...
“Đại Nhi của quả nhân thích gọi như thế nào thì gọi, gọi các ngươi là ngu ngốc cũng phải chịu.”
Có ít người rất thích Quý Phi, cảm thấy tính cách nàng tốt, xứng với Phượng Ấn của lục cung. Có ít người rất hận Quý Phi, cảm thấy từng tiếng, từng tiếng nàng gọi là tỷ tỷ chính là đang làm nhục họ. Có ít người không quen nhìn Quý Phi, cảm thấy trừ việc Quý Phi có gương mặt đẹp ra thì cái gì cũng không có. Ngay cả gia thế của nàng cũng không tính là đại phú đại quý, thật sự không xứng lấy Phượng Ấn kia.
Hàn Tần chiếm cả hai cái sau.
Câu nói kia không phải nói rất đúng à: Thứ tàn nhẫn nhất với nữ nhân, vĩnh viễn là nữ nhân.
Hàn Tần khinh thường, khóe mắt nàng ta đảo qua Ngu Đại từ trên xuống dưới...
Ngay cả nàng ta cũng thừa nhận, Ngu Đại thật sự rất xinh đẹp.
Rõ ràng mấy người tiểu thư, thiếu gia nhà họ Ngu đều có dung mạo bình thường. Không biết gương mặt này của Ngu Đại được sinh ra làm sao...
Trong lòng Hàn Tần nói mấy câu độc ác với Ngu Đại, còn trên mặt thì cười tươi như hoa: “Bên chỗ bổn cung có được vài cọng dược liệu tốt, quay về ta sẽ mang cho muội muội.”
“...”
Nha hoàn, người hầu ở phía sau Quý Phi vừa nghe thấy, mày không tự chủ mà nhíu lại. Đồ Hàn Tần đưa, có thể là đồ tốt à? Nhưng muốn trắng trợn táo bạo hại nương nương của bọn họ như vậy, cũng không giống...
Khi mọi người ở đây đang do dự thì trong mắt Quý Phi đang bị bọn họ lo lắng lại tỏa sáng. Nàng vui vẻ giống như đứa trẻ được cho đường hồ lô.
Cặp mắt xinh đẹp hoa đào kia cong thành hình trăng non, ánh sáng trong mắt nàng khiến người ta không rời mắt được. Chỉ nghe thấy giọng nói nàng êm ái: “Cảm ơn Hàn Tần tỷ tỷ.”
“...”
Tiểu Quý Nhân họ An ở phía sau mới vào cung không lâu, dù mặt Chiêu Thánh Đế cũng chưa thấy. Người có quan hệ tốt với An Quý Nhân chính là Hiền Phi và Hàn Tần. Nàng nhận biết được mọi người và tất cả các nương nương trong hoàng cung đều nhờ nghe được từ chỗ Hàn Tần.
Trước kia nghe nói Quý Phi được yêu chiều nên tính cách cực kỳ yếu mềm, lương thiện đến mức hơi ngu ngốc. An Quý Nhân không tin. Nàng cảm thấy là một Quý Phi nương nương, tay cầm quyền to sinh sát lục cung, tại sao có thể là một con nhóc không rành thế sự được?
Lúc này thấy...
Dù cho ánh mắt đầu tiên của An Quý Nhân bị gương mặt tuyệt đẹp đó làm kinh ngạc đến nỗi suýt nữa quên mất hô hấp nhưng sau khi nghe cuộc trò chuyện của Quý Phi và Hàn Tần, trong lòng nàng ta nảy lên sự không cam lòng sâu sắc.
Xinh đẹp thì như thế nào chứ? Chỉ là người có đầu óc không tốt… Tâm tư của Hàn Tần tỷ tỷ quả thật rõ như ban ngày, nhưng Quý Phi này ngu không ai bằng như thế, còn tưởng rằng Hàn Tần tỷ tỷ là người tốt gì đó...
“Quý Phi tỷ tỷ.” An Quý Nhân nghĩ như vậy, lập tức cười xán lạn tiến lên, thực hiện một cái hành lễ nhẹ: “Muội muội biết chút ít về thủ công, nhìn thấy túi hoa thơm trên người tỷ tỷ có vẻ hơi cũ. Không bằng mấy ngày khác muội muội làm cho tỷ tỷ mấy cái nhé? Thuận tiện đến gặp tỷ tỷ, thỉnh an tỷ tỷ.”
Từ các triều đại trước đến nay, phi tần có phong tục đi đến cung điện của người đứng đầu lục cung để thỉnh an nương nương quản lý Phượng Ấn. Bởi vì do Ngu Đại không thể dậy sớm, Chiêu Thánh Đế lo cho sức khỏe của Ngu Đại, cho nên đã hủy bỏ.
Chúng phi thì vừa tức vừa mừng.
Tức vì Chiêu Thánh Đế ba lần bốn lượt đều phá lệ vì Ngu Quý Phi. Vui mừng vì mọi người không cần dậy sớm để xem dáng vẻ sau khi bị bắt nạt của tiểu tiện nhân Quý Phi này.