Trước đó Ngu Đại đã làm người có chủ nghĩa ăn chay một khoảng thời gian rất dài nên nàng không kén ăn với rau xanh, có gì thì ăn cái đó.
Cho nên nhóm đầu bếp Ngự Thiện Phòng có món nào mới đều thích đưa cho cung Lạc Hoàng trước. Chờ Quý Phi nương nương nói ăn ngon, mới lục tục đưa đến cho các cung khác.
Bao gồm tẩm cung của Chiêu Thánh Đế.
“…”
Tiểu muội không có định tính tốt như Ngu Đại. Nàng ấy không nhịn được ngẩng đầu nhìn ám vệ mặc đồ đen đứng trước mắt.
Trời biết khi nương nương nhà mình nói nàng ấy trộm cứu người nam nhân này, trong lòng tiểu muội khiếp sợ đến thế nào.
Dọc theo đường đi trở về tiểu muội cũng chưa dám mở miệng hỏi: Nương nương, từ khi nào người tìm tình nhân thế!! Tại sao còn dám mang vào trong cung!! Nếu bệ hạ tới tìm người, người không lo lắng sao!!!
Tiểu muội có một ngàn vạn dấu chấm hỏi nhỏ, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội.
Nàng ấy cho rằng nương nương sai những người khác đi ra ngoài, nàng ấy sẽ có cơ hội hỏi.
Kết quả ám vệ mặc đồ đen này ra tới.
Nội tâm tiểu muội lệ rơi đầy mặt, cảm thấy nương nương nhà bọn họ là vì để nam nhân mặc đồ đen này thò đầu ra, mới sai sử bọn nha hoàn đi ra ngoài. Căn bản là nàng không phải muốn giải thích với nàng ấy.
Trong cốt truyện Vệ Mân là nam phụ được miêu tả rất nhiều, cho nên tất nhiên diện mạo không xấu.
Ngược lại còn khá đẹp trai.
Nhưng biểu cảm quá mức lãnh đạm, ánh mắt quá mức bình tĩnh không gợn sóng, liếc mắt một cái nhìn qua, tìm không thấy nơi nào sáng mắt cả.
Trên người Vệ Mân có độ thương khác nhau. Dọc đường đi đến nước Đại Vạn đều gặp phục kích, khiến thể xác và tinh thần của hắn ta đều mệt.
Nếu không phải cường chống một hơi để hoàn thành nhiệm vụ… Chỉ sợ ngay cả cửa lớn hoàng cung cũng vào không được.
Võ công của Vệ Mân cực cao, nhưng trong hoàng cung che giấu không ít ám vệ và cao thủ.
Hành tung của Vệ Mân đã sớm được báo cáo cho Chiêu Thánh Đế.
Ánh mắt đầu tiên khi thấy nữ tử này, tuy là Vệ Mân có kiến thức rộng rãi, cũng không thể tránh khỏi vứt bỏ lấy làm tự hào tự chủ của ám vệ nhìn Ngu Đại thêm vài lần.
Sớm tại ở Tiềm Quốc, đã từng nghe nói Quý Phi ở bên cạnh Chiêu Thánh Đế khuynh quốc khuynh thành, giống như thiên tiên hạ phàm, đẹp đến cực hạn.
Khi đó Vệ Mân cũng xem qua bức họa của Quý Phi, xác thật đẹp hơn so với người bình thường nhưng cũng không tới cái loại vô cùng kì diệu.
Hiện giờ thấy người thật...
Vệ Mân mới biết được vậy mà lời đồn đúng với sự thật.
Nàng đứng ở bên hồ hoa sen, hoa sen thiển sắc ở trong ao nở rộ trước người nàng, tăng thêm cho vẻ ôn nhã cho nàng.
Nửa thân Vệ Mân đều nằm ở trong ao lầy lội, nghĩ trên người mình dơ bẩn, sau khi lên bờ thì luôn duy trì khoảng cách với nàng, sợ mình làm nàng bị bẩn.
“… Ngươi đã cứu ta.”
Giọng của Vệ Mân khản khản trầm thấp, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn Quý Phi giơ tay hay nhấc chân đều mang theo vài phần quý khí, đáy mắt có một ít cảm xúc khó miêu tả.