Khi tách ra, Ngu Đại hoàn toàn mềm nhũn ở trong lòng ngực Chiêu Thánh Đế. Đuôi mắt tràn ra màu đỏ nhàn nhạt, trong mắt có hơi nước mờ mịt.
Nàng mềm mại thở phì phò, nghe thấy yết hầu của Chiêu Thánh Đế giật giật, ánh mắt nhìn nàng cũng dần dần trở nên hung ác. Bóng tối trong đó giống như muốn xé rách nhân nhi yếu ớt này.
“… Đồng ý đi, đồng ý đi mà.”
Tiểu Quý Phi còn không quên ôm cổ hắn làm nũng.
Từng tiếng từng tiếng, khiến trái tim hắn đập nhanh.
“Đại Nhi đã thanh toán thù lao trước, làm sao quả nhân không đồng ý được chứ.”
Chiêu Thánh Đế cúi người lại hôn hôn lên môi nàng, tươi cười bất đắc dĩ nói: “Quả nhân phái vài người đi cùng với Đại Nhi.”
Tiểu Quý Phi rất vui sướng ôm hắn vừa hôn vừa cọ cọ: “Được, được nha! Thần thiếp biết bệ hạ tốt nhất ~~~”
Chiêu Thánh Đế để người trong lòng ngực nũng nịu một lúc, sau đó cảnh cáo nói: “Sau khi ra ngoài không được gỡ mũ sa xuống, cũng không cho quần áo quá nổi bật… Thôi, ngày ấy quả nhân sẽ chọn xiêm y cho nàng. Nàng phải mặc đó, biết không.”
“Vâng ~ Được ~ Cảm ơn bệ hạ!!”
“…” Trong lòng Chiêu Thánh Đế vẫn có chút nhàn nhạt không vui, nhưng… Nhìn gương mặt tươi cười thật tình thật lòng của nàng, cuối cùng Chiêu Thánh Đế cũng chỉ sờ sờ đầu nàng.
“Đại Nhi không nghe lời, sẽ phải chịu trừng phạt.”
***
Chiêu Thánh Đế đi tới địa lao.
Địa lao là nơi chuẩn bị cho phạm nhân đặc biệt. Hình phạt nơi này so với những chỗ ở trên tàn nhẫn hơn rất nhiều, ám vệ âm thầm giấu ở đây cũng nhiều hơn vài lần.
Dù võ công của bạn cao, cũng khó mà trốn thoát.
Vệ Mân vẫn luôn bị trói ở chỗ này.
Bộ đồ đen trên người hắn ta đã hoàn toàn bị ướt sũng bởi máu… Trên gương mặt anh tuấn kia, tất cả đều là vết thương tứ tung ngang dọc.
Thậm chí có chỗ rất sâu đến nỗi có thể thấy được xương.
“… Ha.”
Nhận thấy Chiêu Thánh Đế đã đến, Vệ Mân cố sức ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng với hắn.
Từ trước đến nay hắn ta chưa bao giờ thua Chiêu Thánh Đế…
Trên mặt Chiêu Thánh Đế không có chút cảm xúc dư thừa nào. Hắn nhìn một chút rồi hỏi thuộc hạ bên cạnh tình huống ra sao.
Thuộc hạ quỳ trên mặt đất, nói: “Bẩm bệ hạ, người này vẫn không chịu nói gì.”
“…” Chiêu Thánh Đế cười khẽ hai tiếng: “Đó là do còn đánh chưa đủ nặng.”
“Vâng! Thuộc hạ hiểu rồi!!”
Ngoài miệng là nói như vậy nhưng trên thực tế Chiêu Thánh Đế hiểu rõ hơn bất kỳ ai... Là không thể nào cạy ra bất kỳ tình báo gì từ trong miệng ám vệ.
Ám vệ là một loại tổ chức rất kỳ lạ. Chiêu nạp đều là cô nhi tuổi rất nhỏ… Điều này cũng dẫn tới, tất cả ký ức ám vệ sở hữu, đều bắt đầu từ lúc tổ chức huấn luyện.
Không có tạp niệm khác, không có vướng bận khác.
Một ám vệ có đủ tư cách, là có thể chạy thoát rất nhiều dụ hoặc. Cho dù là tiền, quyền, vẫn là sắc.
Tất cả giá trị tồn tại của bọn họ, là phụng hiến toàn bộ cho chủ nhân.
Vì hiểu rất rõ, ám vệ trước mắt này, dường như động tâm với Quý Phi của hắn.
Cho dù rơi xuống tình trạng này, hắn ta cũng chưa bao giờ nhục mạ Quý Phi đôi câu vài lời. Thậm chí sau khi hắn ta tỉnh lại nhìn thấy Chiêu Thánh Đế, câu đầu tiên đó là “Quý Phi không có liên quan đến chuyện này”.
Ngay từ đầu hắn ta nghĩ Chiêu Thánh Đế bắt hắn ta từ trong cung của Quý Phi, chưa bao giờ nghĩ là Quý Phi hại hắn ta.
Nếu không phải bởi vì cái này, Chiêu Thánh Đế đã sớm giết chết hắn ta.
Không có người nào biết lòng ghen ghét của Chiêu Thánh Đế đáng sợ đến cỡ nào.
Nhìn Quý Phi của hắn nhiều hơn một cái, hắn cảm thấy dù moi tròng mắt của người nọ ra siết mạnh cũng không thể đủ loại bỏ sát ý thị huyết trong lòng hắn.
Càng không nói đến việc vị trước mắt này lộ rõ tâm ý của hắn ta đối với Quý Phi của hắn.
Chiêu Thánh Đế tận mắt nhìn thấy Vệ Mân bị trói và hành hình ở trên.
Thẳng đến khi Vệ Mân chết ngất, hắn mới rời khỏi địa lao.