Buổi tối Chiêu Thánh Đế vẫn nghỉ ở trong cung Ngu Đại, nhưng bởi vì ngày mai Ngu Đại phải xuất cung nên Chiêu Thánh Đế không làm phiền nàng. Hắn đè nặng hôn nàng trong chốc lát rồi nằm sang một bên.
Sự dịu dàng hiếm thấy này khiến Ngu Đại cảm động đến nước mắt lưng tròng. Nàng nói thẳng muốn đi chùa miếu cầu phúc cho bệ hạ, cũng muốn cầu cho bệ hạ một chuỗi Phật Châu gì đó.
Chiêu Thánh Đế buồn cười khi nghe nàng vừa thề vừa hưng phấn nói muốn mang về thứ gì đó.
“Còn không ngủ sao?”
Lòng bàn tay Chiêu Thánh Đế vuốt ve môi của Quý Phi: “Ngày mai nếu thức dậy muộn, quả nhân sẽ không cho Đại Nhi ra cung đâu.”
“… Ngủ ngủ ngủ!!!!”
Ngu Đại vội vàng ôm chặt Chiêu Thánh Đế, vùi đầu vào trong lòng ngực hắn, nhắm mắt lại.
Đại móng heo!! Đừng tưởng rằng ta không biết! Ngươi sắp không nhịn được nên mới uy hiếp ta đó.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày tiếp theo.
Từ trước đến nay Chiêu Thánh Đế thức dậy rất sớm, đã hình thành thói quen.
Trời còn chưa sáng, nam nhân đã vô thanh vô tức mở bừng mắt.
Trong mắt vô cùng tỉnh táo, cũng không giống dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ chút nào.
Hắn nghiêng đầu nhìn nhân nhi đang hoàn toàn rúc vào trong lòng ngực mình, trong mắt có vài phần ý cười.
Ừm, nếu bây giờ lầm Đại Nhi tỉnh, Đại Nhi sẽ tức giận không nhỉ?
Trên đường đi chùa miếu không gặp được chuyện gì, nhưng trên đường trở về từ chùa miếu thì gặp phải.
Là khi gần đến cửa thành, có người muốn ám sát Ngu Đại.
Hơn nữa người kia ám sát không có tâm, một kích không thành thì lập tức bỏ chạy.
Ngu Đại cảm thấy bản thân không cần ám vệ, đều có thể tránh thoát khỏi cục đá kia.
Tiểu muội cũng cảm thấy chuyện này kỳ quặc.
“Người nọ không giống như đến ám sát nương nương, giống như là… Có ý khác.”
Như là nhắc nhở? Hay như là lơ đãng làm thành trò đùa?
Ngu Đại không phải đương sự, làm sao biết được đâu ~
Tuy rằng không bị thương, cũng không chịu hoảng sợ gì, nhưng Ngu Đại rửa mặt trong cung một lúc rồi lập tức “hu hu hu” chạy qua chỗ của Chiêu Thánh Đế.
Canh giờ hồi cung không còn sớm, Ngu Đại có thể đoán được theo hiệu suất kia của Chiêu Thánh Đế thì khẳng định đã xử lý xong mọi chuyện rồi.
Nàng quang minh chính đại đến Ngự Thư Phòng tìm hắn.
Ngu Đại còn ở cửa ngoan ngoãn chờ thái giám thông báo. Thái giám ra tới, câu đầu tiên nói chính là: “Nương nương thật là quá khách sáo. Bệ hạ nói, lần sau người trực tiếp đi vào là được.”
“… Cái này không tốt lắm đâu. Nếu bệ hạ đang xử lý chuyện gì thì làm sao bây giờ…”
Thái giám nhoẻn miệng cười: “Yên tâm đi, trong lòng bệ hạ hiểu rõ. Nương nương, mời người mau tiến vào.”
Ngươi đã nói như vậy lần sau ta khẳng định không khách sáo đâu.
Trong lòng Ngu Đại nghĩ như vậy, trên mặt thì chậm rãi hành lễ. Quả nhiên là người dịu dàng như nước, tiểu gia bích ngọc thiện giải ý người.
“Tốt, cảm ơn công công.”
“Haizz, người thật là khiến lão nô xấu hổ…”
Khi Ngu Đại đi vào, quả nhiên Ngự Thư Phòng không có những người khác, chỉ có Chiêu Thánh Đế ở sau án thư an tĩnh lật xem sách.
“Đại Nhi, đến đây.”
Thấy tiểu Quý Phi đứng ở án thư cũng không dám lại đây, Chiêu Thánh Đế nhẹ nhàng cười cười.
Hắn đặt sách đang mở ra ở lên bàn, vẫy vẫy tay với Ngu Đại.
“… Có phải Đại Nhi quấy rầy đến người không?”
Ngu Đại bước uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Chiêu Thánh Đế, thuận theo bị nam nhân ôm, ngồi trên đùi.
Nam nhân thật sự rất thích ôm nàng, chỉ cần thấy nàng, lập tức thích dùng tay sờ sờ, ôm một cái.
Chóp mũi Chiêu Thánh Đế khẽ nhúc nhích, cười nói: “Trước khi Đại Nhi tới còn rửa mặt à?”
“Đúng nha, trên đường phong trần mệt mỏi, làm sao Đại Nhi đến gặp bệ hạ được.”
Nàng tắm rửa thích nâng đầu lên trong bồn tắm.
Cổ đại không có máy sấy, nên để tiểu nha hoàn dùng vải bông nhẹ nhàng lau. Chà lau tóc từng chút một, lau đến khi nó gần khô rồi để đó chờ nó tự khô.
Nếu muốn thị tẩm, phải lau cho khô hết.
Đuôi tóc Ngu Đại sờ còn thấy hơi ẩm ướt, nhưng không có tích nước, xúc cảm có vẻ không tệ lắm.
Chiêu Thánh Đế cũng rất thích mái tóc dài của Ngu Đại. Được bảo dưỡng rất tốt, rất đen bóng, vô cùng mềm mượt, để sát vào có thể ngửi thấy được mùi hương. Lúc nào trên người Quý Phi hắn đều là mùi thơm, không biết là mùi thơm của cơ thể hay là do gì.