Thái Hậu tức giận: “Ai gia ở cung Từ Ninh không ra, vậy mà còn có người ở trong tiệc mừng thọ của ai gia làm ra chuyện này!!”
Mọi người sôi nổi đứng dậy, gục đầu xuống không dám nhìn lên trên xem: “Thái Hậu bớt giận.”
“Bớt giận thế nào được!?”
Thái Hậu che lại ngực, dáng vẻ tức giận muốn hôn mê: “Hoàng đế, việc này, việc này con cần phải tra xét đàng hoàng để xem xem là ai, là ai không chấp nhận được ai gia!”
Chiêu Thánh Đế đứng dậy, ánh mắt dạo một vòng trên người An Quý Nhân và Thư Phi.
Môi hắn nhếch lên tạo thành độ cong lạnh lẽo.
“Không cần tra xét. Theo quả nhân thấy thì do Thư Phi nhiều ngày thấy quả nhân lãnh đạm nên nên ghi hận trong lòng, không thể trả thù quả nhân, cho nên trả thù Thái Hậu.”
“An Quý Nhân lần này lập công, thăng lên làm An Tần.”
“Kéo Thư Phi, tội phụ này xuống cho quả nhân! Quả nhân phải hỏi thăm Đan Quốc một chút, đây là có ý gì.”
Mọi người: “!!!!” Đơn giản thô bạo như vậy sao?!!
Khuôn mặt nhỏ của Thư Phi trắng bệch, nàng ta run rẩy thân mình: “Thần thiếp vô tội… Thần thiếp vô tội mà!! Thần thiếp biết rõ bản thân còn đại biểu cho minh ước giữa bệ hạ và Đan Quốc, làm sao dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này?!”
“Đúng vậy bệ hạ!! Trong đó khẳng định có hiểu lầm gì đó! Thư Phi tỷ tỷ tuyệt đối không phải là người như vậy!!”
An Quý Nhân… À không, An Tần không ngừng dập đầu trên mặt đất.
Nàng ta vừa dập đầu, vừa kêu “cầu bệ hạ hiểu rõ”.
Thái Hậu nhìn Chiêu Thánh quyết tâm muốn mang Thư Phi tiến vào đại lao, như là đang nhìn quái vật gì đó.
Bà ta nuốt nước miếng, để ma ma nâng đứng lên.
Chiêu Thánh Đế liếc mắt nhìn bà ta một cái, cười như không cười: “Thái Hậu bị hoảng sợ, hay là mau mau hồi cung nghỉ tạm đi. Tội phụ như thế này, trong lòng quả nhân đã có quyết định.”
“…”
Quyết định?!
Ngươi có quyết định cái rắm đó!!
Trong lòng Thái Hậu cực kỳ hận.
Chiêu Thánh Đế đây là trắng trợn táo bạo sợ các nàng ném chuyện xấu này lên trên người Quý Phi, cho nên đánh đòn phủ đầu. Hắn mở miệng đã định tất cả tội rồi!
Sự uy nghiêm của Chiêu Thánh Đế đặt ở nơi này, hậu cung còn có ai dám nói “Mong bệ hạ nhìn rõ” chứ?!
“Thư Phi là một đứa trẻ tốt hiếu tâm, sao có thể vì loại này, loại thủ đoạn thấp kém này phí mất ba tháng chứ?! Hoàng đế, con cần phải điều tra cho rõ, đừng oan uổng sai người tốt, thả chạy đầu sỏ gây tội thật sự!”
Mấy từ cuối cùng là Thái Hậu cắn răng nói ra.
Khi nói mấy từ đó, đôi mắt tôi độc của Thái Hậu lập tức dán chặt lên Ngu Đại!
Chỉ thấy cơ thể Quý Phi run lên, cắn môi, thủy quang ở trong mắt ngưng tụ, lập tức muốn ra tiếng khóc hu hu hu.
Chiêu Thánh Đế nói: “Vậy theo Thái Hậu thì ai là đầu sỏ gây tội?”
“… Làm sao ai gia biết.”
“Vậy quả nhân nói là Thư Phi, tại sao Thái Hậu khẳng định nói không phải là nàng ta? Có lẽ ba tháng chỉ là biểu hiện giả dối dùng để mê hoặc mọi người của Thư Phi? Có lẽ Đan Quốc đã sớm nhìn không thuận mắt vương triều Đại Vạn của ta? Có lẽ Thư Phi đã sớm bất mãn đối với Quý Phi, muốn lấy cái này để giá họa cho Quý Phi?!”
Chiêu Thánh Đế gằn từng chữ một, ném thật mạnh chén rượu vẫn luôn thưởng thức trong tay xuống mặt đất!
“Choang!!”
Chất lỏng trong chén rượu chảy đầy mặt đất.
Chiêu Thánh Đế có nắm chắc.
Dù bây giờ khai chiến với Đan Quốc, hắn cũng vô cùng nắm chắc.
Ngày ấy Đan Quốc có ý quy thuận, mới đưa Thư Phi sang đây.
“…”
Hắn vừa nói ra mấy câu đó, trong đại điện lặng ngắt như tờ.
Chiêu Thánh Đế chậm rì rì đứng dậy, lệ khí trên người hắn tùy ý thu phóng.
Hắn bước xuống dưới, đi đến cạnh Ngu Đại, duỗi tay túm Ngu Đại.
Rũ ống tay áo xuống che khuất hai người đang nắm tay nhau.
Ngu Đại ngơ ngác nhìn sườn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của Chiêu Thánh Đế, hồi lâu vẫn không biết nói cái gì.