“...” Ngu Đại cắn môi dưới, e lệ ngượng ngùng liếc mắt nhìn Chiếu Thánh Đế một cái, chậm rãi nói: “Bởi vì là bệ hạ nha.”
Bởi vì bệ hạ, cho nên bất kỳ thời điểm nào hắn đụng vào nàng, nàng sẽ không nhịn được muốn hấp thu càng nhiều.
Trong chớp mắt hô hấp của Chiêu Thánh Đế cũng nặng nề hơn.
Hắn nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười khẽ: “Nói đến cái này…”
“Vương Tuyền, ngươi lặp lại một lần nữa lời nói của mình vừa rồi mới nói với quả nhân ở cửa đi.”
Vương Tuyền là tiểu thái giám đi theo bên cạnh Chiêu Thánh Đế.
Thật ra vừa rồi Ngu Đại đã nghe thấy toàn bộ: “...” Nói là muốn cho ta ăn cơm đâu, đồ tồi???
Trong lòng Vương Tuyền lộp bộp một tiếng, té ngã lộn nhào từ ngoài cửa tiến vào, nước mắt rơi đầy mặt dập đầu với Chiêu Thánh Đế: “Nô tài biết sai rồi! Nô tài biết sai rồi!”
Chiêu Thánh Đế thưởng thức ngón tay của Quý Phi, âm sắc nặng nề: “Quả nhân nói nơi lặp lại một lần nữa, ngươi không có lỗ tai à?”
“...”
Vương Tuyền hiểu rõ nếu nói không có lỗ tai lập tức sẽ không có. Hắn ta dập đầu trên mặt đất, nuốt nước miếng một lúc lâu, mới nhắm mắt lại run lẩy bẩy nói: “Quý Phi, Quý Phi nương nương… So với với những nương nương trong cung khác… Thì… Thì quý giá hơn chút…”
“Bệ hạ đã hạ triều, nương nương, nương nương mới thức dậy… Nếu là, nếu là, đặt ở trong cung những nương nương khác… Đừng nói là hầu hạ, hầu hạ… Bệ hạ rời giường rửa mặt chải đầu… Vì người chuẩn bị đồ ăn sáng tốt nhất… Đều không phải là, không phải là chuyện gì hiếm lạ…”
Khi nói những lời này ở ngoài cửa, Vương Tuyền mồm mép nhưng nhanh nhẹn, một phát đã nói xong rồi.
Làm trò trước mặt Quý Phi và Chiêu Thánh Đế, hắn nói hai câu mà phải tốn mất cả nửa nén nhang nhỏ.
Sau khi Vương Tuyền nói xong, hắn ta càng dùng sức dập đầu mấy cái trên mặt đất. Lời nói xin tha một câu hắn ta cũng không dám nói, gắt gao nghẹn ở trong cổ họng, muốn xuất cả huyết.
“Đùng”, “Đùng”, “Đùng”...
Âm thanh nặng nề vang lên trên thảm từng chút một.
Chiêu Thánh Đế cũng không kêu dừng, cũng không nói lời nào. Hắn không chút nào để ý đặt ngón tay xanh nhạt của Quý Phi ở trong lòng bàn tay vuốt ve triền miên, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Đây rõ ràng là muốn ném chuyện này ở trên đầu nàng, chờ nàng xử lý.
Cũng không biết...
Chiêu Thánh Đế là ngại nàng thức dậy trễ không thể hầu hạ hắn thay quần áo, hay là ghét bỏ nàng thức dậy trễ không thể hầu hạ hắn ăn cơm?
“Bệ hạ…”
Ngu Đại trầm ngâm một lát, khi nàng ngước mắt nhìn về phía nam nhân thì hốc mắt đã ửng đỏ.
Nàng hít sâu một hơi, thu hồi tay, từ từ đứng dậy từ trên đùi Chiêu Thánh Đế. Sau đó nàng quỳ rạp xuống đất.
“Đều do thần thiếp sai.”
Nàng cúi đầu xuống mặt đất: “Là cơ thể thần thiếp không tốt, mỗi lần sau khi thừa hoan đều không thể đứng dậy, còn phải làm phiền người khác.”
“...”
“Thần thiếp đã ra lệnh cho Thái Y Viện làm chút thuốc viên tăng cường sức lực cơ thể. Bệ hạ… Nếu bệ hạ muốn ăn cơm thần thiếp làm, có thể ngủ ở cung các tỷ tỷ mấy ngày, khi nào dậy cứ gọi thần thiếp qua là được…”
“Chỉ cần các tỷ tỷ không trách cứ…”
Ánh mắt Chiêu Thánh Đế đặt lên cổ của nàng trong giây lát rồi nhìn về phía tiểu thái giám đang run rẩy.
“Vương Tuyền, ngươi nói xem, biện pháp của Quý Phi ra sao?”