Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 267: (¯`•._) Đàm Giảo (33.2)





Mới đầu vẫn là Ô Ngộ dẫn đầu, đi tương đối chậm. Mọi người cũng đã nói nếu lúc này vẫn không tìm thấy Lưu Song Song thì sẽ từ bỏ. Chúng tôi đi khoảng hơn mười phút, Ngôn Viễn đột nhiên hỏi: "Sao tôi cảm thấy đường đi lần này hơi khác?"

Ô Ngộ đáp: "Lần trước chúng ta đi đoạn đường ngắn nhất, hiện tại muốn tìm được Lưu Song Song, phải đi toàn bộ mê cung, con đường nhất định sẽ phải khác."

"Anh có thể tìm được đường sao?" Chu Vũ Đồng hỏi.

"A Ngộ rất giỏi đấy." Trần Như Anh lên tiếng, "Các người đừng coi thường anh ấy."


Không biết sao Trần Như Anh khiến tôi rất khó chịu, Ô Ngộ cũng không nói lời nào.

Lại đi khoảng nửa tiếng, cũng không biết vòng bao lâu trong mê cung, tất cả mọi người đã hơi mệt mỏi. Xung quanh toàn đá tuyết, chúng tôi dường như đã đi tới nơi phức tạp nhất trong mê cung, đứng tại đường giao, xung quanh có mấy con đường.

"Không đi sai đấy chứ?" Chu Duy hỏi, "Sao lại có cảm giác lạc đường? Rốt cuộc Song Song đi nơi nào?"

Ô Ngộ đáp: "Không đi sai đâu, chúng ta vừa đi được một nửa mê cung."

Tôi nhìn dáng vẻ của Ô Ngộ, cảm thấy anh khác với bình thường, như là có chủ ý gì đó.

Tất cả mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, Ô Ngộ kéo tay tôi đến gần một cửa con đường nhỏ. Tôi định ngồi xuống, Ô Ngộ đột nhiên kéo tôi nhanh chóng tiến vào con đường nhỏ kia. Tôi hoảng hốt, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng của bọn họ: "Hai người đi đâu thế? ""Aiz, người đâu rồi?"

Tim tôi đập mạnh, Ô Ngộ tháo khăn, gần như kéo tôi chạy, rẽ vào nhiều đường, sau lưng loáng thoáng không nghe thấy tiếng gì. Tôi vừa mừng vừa sợ: "Mắt anh ổn rồi."

"Đúng thế!" Anh nói, "Bọn họ sẽ mắc kẹt một lát, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."


"Nhưng mà..." Tôi hỏi, "A Ngộ, tại sao anh làm vậy?"

Anh nói: "Anh đã nói rồi muốn cho em là người đầu tiên rời khỏi đây. Anh đã quan sát khối đá, không phải không thể leo lên, chỉ là hơi khó một chút. Bây giờ chúng ta trèo lên đỉnh hang, ném dây thừng đi, chờ bọn họ đi ra, sẽ đập nát đỉnh động, nước chảy vào.

L Bọn họ có dây thừng sẽ không chết được, nhưng chúng ta có thể ra ngoài trước."

Tôi nắm chặt tay anh.

Có thể nói đây đúng là cách ổn thoả nhất. Người kia rốt cuộc là ai? Phía sau mỗi người đàn ông bên cạnh chúng tôi còn có liên quan đến người khác, còn có mấy người quen cũ không phải là người lương thiện. Đây là cách tốt nhất chúng tôi tự bảo vệ mình.

Nhưng mà Lưu Song Song đã từng nói...

Tôi vừa chạy theo anh vừa kể lại, Ô Ngộ nghe xong khuôn mặt càng âm trầm, nói: "Đi mau."

"Nhưng mà Lưu Song Song phải làm sao?"


Tôi còn chưa nói hết, Ô Ngộ đột nhiên dừng lại, tôi nhìn theo, cả người bỗng chốc chấn động.

Trên mặt đất, bên cạnh đá có một cái đầu người.

Đời này tôi còn chưa thấy hình ảnh đáng sợ như vậy. Đầu Lưu Song Song ở chỗ này, tóc tai rối bời, trên mặt toàn là vết thương, đôi mắt nhắm chặt, mặt tím bầm, khoé miệng có vết máu đã khô.

Cái đầu kia đặt ở giữa đống chân tay toàn máu đã sớm khô, chỉ còn màu nâu đen. Từng đoạn xương trắng như tuyết.

Cả người tôi mềm nhĩn, sự sợ hãi trống rỗng thoáng chốc bao phủ người tôi. Ô Ngộ vững vàng đỡ lấy tôi, giọng nói lạnh đến đáng sợ: "Là gã làm. Thủ đoạn giống y hệt trước kia."




— QUẢNG CÁO —