Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 291: (¯`•._) Ngoại truyện Chim sa cá lặn (4)





Tráng Ngư còn phát hiện trong sổ mình còn ghí một đoạn lời nói không biết đã viết từ lúc nào.

Còn có trên di động, trên giấy dán tường, còn cả bạn cùng phòng Nhị Cẩu tức giận nhắc nhở: "Mấy hôm trước cậu bảo tớ nhất định phải nhắc cậu, tớ làm sao biết được?"

Đoạn kia ghi như vậy:

"Trước ngày 15 tháng 1 năm 2017, nhất định phải đưa hộp cấp cứu duới giường kia đến tầng trên nhà tổ của giáo sư Trần Lương Kiệt Đại học Thanh Hoa tại Lịch Huyện thành phố Đại Ly. Liên quan đến tính mạng của Đàm Giảo và người đàn ông của cô ấy, phải nhớ kỹ. Không làm được cả đời làm cún độc thân! Đàm Giảo chỉ có thể tin tưởng một mình tôi."


Tráng Ngư sờ cằm một lúc lâu, lấy di động ra gọi cho Đàm Giảo, gọi rất nhiều lần nhưng không bắt máy, lại nhắn tin trên mạng, cô ấy cũng không nhắn lại.

Không biết sao cô chả có bất cứ nghi ngờ nào với tình huống kì lạ như vậy. Cô kéo cái hộp dưới giường ra nhìn, luôn có cảm giác là chuyện vô cùng quan trọng. Hơn nữa trên giấy đã ghi như vậy, tuy không biết mình viết lúc nào, nhưng lại cảm thấy đó là đương nhiên.

Tráng Ngư là người có trực giác vô cùng mạnh hơn nữa luôn làm theo trực giác. Đã vậy cẩn thận suy nghĩ còn cảm thấy chuyện Đàm Giảo nhờ rất kích thích đấy.

Đầu óc cô xoay chuyển, lập tức có chủ ý, đặt vé xe, quyết định một mình đến Lịch Huyện hoàn thành nhiệm vụ này. Đợi xong chuyện rồi sẽ đến nhà Đàm Giảo để cho cô ấy mang ơn.

Về phần làm cách nào thì có đầy, nhà tổ ở nông thôn, đóng giả làm công nhân vệ sinh, thợ sửa chữa, sinh viên lạc đường... quả thực quá nhiều kích thích.

(5)

Tráng Ngư ngồi ở trên giường khách sạn Tô Châu chơi game, bị người giết năm lần, một đám người mắng. Cô cũng nhận ra mình thực sự không yên lòng, bỏ điện thoại xuống, nhìn Đàm Giảo ở bên cạnh.

"Này, cô và Thẩm đầu gỗ đã đến bước kia rồi hả?" Đàm Giảo hỏi.

Tráng Ngư chẳng hề để ý: "Cũng chỉ hôn mấy lần mà thôi." Cần phải kể với bạn thân như nào nhỉ, cô ấy giới thiệu cho đối tượng xem mặt thất bại, còn là một cảnh sát hình sự nhìn rất ngốc nghếch chả thú vị chút nào, sau khi qua lại mấy lần, rõ ràng cảm thấy cũng được, mà anh ta cũng khá say mê cô đấy.


Nói ra thì có vẻ mất mặt, dù sao cô cũng từng thề với Đàm Giảo, tương lai sẽ tìm một con cún nghe lời đấy. Ai ngờ ban ngày vừa đến Tô Châu, lúc mọi người cùng nhau ăn cơm, lại chả để cho cô chút mặt mũi nào, đặc biệt lúc yên tĩnh tưa như chó nông thôn Trung Hoa, đến khi nổi giận rõ ràng là chó ngao Tây Tạng...

Tráng Ngư khẽ chạm vào mặt mình, quan trọng là còn bị người đàn ông này khiến cho tâm trạng nhộn nhạo đấy.

Hai người mới nói được vài câu, đột nhiên có người gõ cửa. Tráng Ngư không có kinh nghiệm, cũng chẳng để ý, đi ra mở cửa, đột nhiên thấy ánh mắt sâu xa của Đàm Giảo, dáng vẻ người từng trải.

Thẩm Thời Nhạn mặc chiếc áo phông màu xanh quân đội, chất liệu mềm mại cũ kĩ, lại càng hiện rõ cơ bắp trên người. Tráng Ngư biết mình đang mặc đồ ngủ, hơn nữa một bên quai váy còn tụt xuống, cô vịn cửa không nhúc nhích: "Có chuyện gì?"

Ánh mắt Thẩm Thời Nhạn nhanh chóng lướt qua bả vai cô, ánh mắt cũng không dời đi, khuôn mặt bình thường vốn như khúc gỗ, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, thấp giọng: "Anh muốn nói với em vài lời chuyện ban ngày."

"Nói gì?" Tráng Ngư hỏi.

Buổi đêm hơi lạnh, Tráng Ngư ôm lấy cánh tay, Thẩm Thời Nhạn nói: "Nếu không vào trong rồi nói."

Tráng Ngư nói: "Đàm Giảo còn chưa ngủ, đang ở trên giường hóng đấy."


Thẩm Thời Nhạn thoáng cười: "Vậy... đến phòng anh nói chuyện?"

Tráng Ngư chợt dịch chân, nói: "Cũng được."

Hai người một trước một sau đi vào phòng anh, Thẩm Thời Nhạn quét thẻ mở cửa. Tráng Ngư đi vào, phát hiện dù là phòng khách sạn cũng được anh giữ gìn rất sạch sẽ, hôm nay đã giặt sạch quần áo treo trong phòng tắm, áo khoác gấp gọn gàng đặt trên giường. Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu - tốt lắm, sau này trong nhà có người dọn dẹp rồi.

Thẩm Thời Nhạn chuyển ghế đến: "Ngồi đi." Tráng Ngư chậm rãi đi qua, Thẩm Thời Nhạn rót cho cô cốc nước ấm. Tráng Ngư cầm lấy làm ấm tay, anh ngồi ở cuối giường, ngồi thẳng, hai tay đặt trên đùi, dường như đang cân nhắc câu chữ: " Hiểu Ngư, ban ngày anh không phải cố ý khiến em mất mặt, chỉ có điều anh làm cảnh sát nên có nguyên tắc của mình. Nguyên tắc này cho dù là ai, anh cũng không thể châm chước. Em là cô gái hiểu chuyện, anh biết em hiểu..."

Tráng Ngư nhìn dáng vẻ nghiêm túc giải thích của anh, mỉm cười, hất tay: "Được rồi, ban ngày em cũng hơi nóng tính. Anh nói đúng, em tôn trọng nguyên tắc của anh."

Thẩm Thời Nhạn không nghĩ tới cô gái vốn bướng bỉnh lại dễ dàng tha thứ như vậy, giật mình một lúc lâu, cũng không biết nói gì cho phải.




— QUẢNG CÁO —