Mê Án Đường Triều

Chương 70: Không biết tốt xấu



"Nghe nói quân Đột Quyết lại tới nữa rồi. Gần đây triều đình đang gấp rút lên kế hoạch đối phó với bọn chúng." Tiếng nói chuyện đến từ bàn bên cạnh Trần Cẩn Phong. Mặc dù bọn họ đã cố hạ thấp giọng nhưng vẫn có một vài câu lọt ra ngoài.

"Khả năng lần này Đột Quyết có sự chuẩn bị từ trước, quan viên từ khắp nơi đều báo cáo rằng tìm thấy dấu vết của người Đột Quyết, mấy hôm trước Hoàng thượng con cử ca ca ruột của Vi Hoàng hậu đi dẹp giặc đấy."

"Đúng thật, nghe nói còn phái mười vạn quân."

"Có vẻ triều đình rất coi trọng lần xuất chinh này."

"Nhưng mà quân đội Đột Quyết cũng phải đèn cạn dầu, Hoàng thượng cũng biết tên Mặc Xuyết khó đối phó, nếu không cần gì phái nhiều binh mã như thế."

* * *

Tấu Thái Tiêu đưa mắt về phía Trần Cẩn Phong, thấy chàng đang tập trung nghe, bèn nói: "Phong thiếu gia, có lẽ quân Đột Quyết đến thật rồi."

Trần Cẩn Phong cười đáp: "Tại sao ở chỗ nào cũng tìm thấy dấu vết của người Đột Quyết nhỉ, chuyện này không phải rất lạ sao?"

Tấu Thái Tiêu nói tiếp: "Điều này chứng minh rằng quân Đột Quyết đã xâm nhập rất sâu vào lãnh thổ Đại Đường. Lần hành động này của Mặc Xuyết hẳn đã được hắn lên kế hoạch từ lâu. Xem ra sẽ không tránh được một cuộc chiến."

Thu lại nụ cười, nét mặt Trần Cẩn Phong bỗng trở nên u sầu: "Nếu Đột Quyết đã xâm nhập sâu vào Đại Đường thì Hoàng thượng không nên phái mười vạn quân xuất chinh. Có lẽ Mặc Xuyết không còn ở biên quan mà đã mai phục trong lãnh thổ Đại Đường từ lâu. Nếu thật như vậy, khi một lượng lớn quân đội rời khỏi Trường An, sẽ tạo cơ hội cực tốt để Mặc Xuyết phản kích."

"Phong thiếu gia phân tích có lí, nhưng Tiểu Đào không hiểu một chuyện, nếu như hắn mai phục thì ở một hai khu vực phát hiện dấu vết của quân Đột Quyết còn có thể hiểu được, tại sao.."

"Tiểu Đào không hổ là người đặc biệt thông minh, mấu chốt của vấn đề chính là đây. Chúng ta phát hiện được hành tung của người Đột Quyết ở huyện Hoài Cốc, làm chúng ta nghĩ rằng Đột Quyết tới quấy nhiễu còn hơi có lí. Nhưng một lượng lớn quân Đột Quyết xâm phạm lãnh thổ Đại Đường nhưng lại bị phát hiện trong thời gian ngắn thì không bình thường chút nào." Trần Cẩn Phong tiếp lời Tiểu Đào. "Hơn nữa người Đột Quyết hoàn toàn có thể mặc y phục của người Đại Đường, để kiểu tóc giống chúng ta nhưng bọn chúng lại không làm thế. Chỉ có một khả năng đây chắc chắn là một âm mưu đã được lên kế hoạch kĩ lưỡng. Như vậy sẽ có ba khả năng: Thứ nhất như ban nãy chúng ta đã nói, Đột Quyết dụ chúng ta xuất binh; hai là những quốc gia láng giềng lợi dụng sự bất hòa giữa hai nước Đột Đường, dựng chuyện để hai quốc gia gây chiến; ba là bên trong Đại Đường có gian tế, rất có thể sau khi Hoàng thượng hạ lệnh xuất binh, binh lực ở Hoàng cung ít ỏi sẽ mưu đoạt Hoàng vị." Trần Cẩn Phong nói xong, trong mắt chàng ngập tràn sự lo lắng.

"Phong thiếu gia, thời gian không còn sớm nữa, ăn cơm xong chúng ta quay lại biệt uyển thôi." Tiểu Đào tinh ý thay đổi chủ đề.

"E rằng không kịp nữa rồi, ta phải vào cung một chuyến." Nói đoạn Trần Cẩn Phong buông bát cơm mới ăn được một nửa xuống rồi vội vã hướng về cung Đại Minh.

* * *

Điện Tử Thần cung Đại Minh

Hoàng thượng khoác long bào ngồi uy nghi đĩnh đạc trên ngai vàng, nhìn thấy nam tử tuấn tú quỳ dưới điện, trên mặt ông lộ ra nụ cười: "Trần Cẩn Phong, lần này quay lại cố hương có được vinh quy bái tổ không?"

Sau khi cha mẹ qua đời, chàng làm gì còn có tâm trạng vinh quy bái tổ. Trần Cẩn Phong chỉ đành gượng cười đổi chủ đề: "Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, thần nghe nói lãnh thổ Đại Đường bỗng nhiên xuất hiện nhiều người Đột Quyết, không biết Hoàng thượng thấy thế nào ạ?"

"Ồ ái khanh cũng biết chuyện này sao. Lượng lớn người Đột Quyết đổ bộ vào Đại Đường ta ắt không có thiện ý." Hoàng thượng lắc đầu nói.

"Hoàng thượng, theo thần thấy chuyện này có nhiều uẩn khúc." Trần Cẩn Phong thưa.

"Uẩn khúc?" Hoàng thượng bật cười, ông bước tới trước mặt Trần Cẩn Phong, điềm đạm nói: "Nói ta nghe xem."

"Hoàng thượng." Trần Cẩn Phong thấy Hoàng thượng đã đứng ngay chỗ mình, chỉ đành cúi đầu thưa: "Nếu Mặc Xuyết thật sự muốn tấn công Đại Đường e rằng sẽ không dám lộ liễu thế này."

"Trần ái khanh nghĩ nhiều rồi." Hoàng thượng gạt đi. "Bọn chúng đang khiêu khích Đại Đường ta không có người. Hừ, lần này Mặc Xuyết tính sai rồi, từ cuộc chiến lần trước với hắn, trẫm chưa từng nơi lỏng cảnh giác, luôn tính cực đưa kinh tế đi lên, huấn luyện binh sĩ, chỉ đợi cơ hội quyết chiến một trận với tên cẩu tặc đó. Lần này hắn ngang nhiên khiêu chiến, trẫm muốn nhân cơ hội này cử một tướng quân có tài tới hốt gọn một mẻ."

"Vị tướng có tài mà ngài nói tới là Vi đại nhân Vi Ôn ạ? Hoàng thượng quyền thống lĩnh mười vạn cấm quân cho Vi Ôn, không biết đây có phải là một quyết định nguy hiểm hay không."

"Trần ái khanh nghĩ quá rồi, có gì nguy hiểm chứ." Hoàng thượng không đồng ý với ý kiến của Trần Cẩn Phong.

"Hoàng thượng." Trần Cẩn Phong chỉnh lại mũ áo, trang trọng quỳ xuống, gương mặt biểu lộ khí chất hiên ngang lẫm liệt: "Xin thứ cho thần nói thẳng, khoan hãy nói về mục đích Đột Quyết phái người xâm phạm lãnh thổ nước ta, chưa biết đó có phải mưu đồ hiểm ác của các quốc gia khác không, chúng ta cần bàn một chút về chuyện trước mắt này." Dừng lại một lát, Trần Cẩn Phong hạ quyết tâm nói ra: "Hoàng thượng vô cùng sủng ái Vi Hoàng hậu là điều mà ai ai cũng biết nên chắc chắn sẽ hơi thiên vị Vi Ôn. Nếu như Hoàng thượng vội vàng giao binh quyền cho Vi Ôn, chẳng may Vi Ôn có ý đồ mưu phản, không đem quân tới biên quan mà lại quay lại vây hãm Hoàng cung, thì Hoàng thượng đang tự mua dây buộc mình đấy ạ."

"Sao có thể như thế được, Hoàng hậu luôn đồng cam cộng khổ với trẫm, ca ca của Hoàng hậu cũng là ca ca của trẫm, không thể làm ra những việc như vậy." Từ giọng điệu có thể nghe ra sự phẫn nộ của Hoàng thượng. "Huống hồ cấm quân nghe lệnh từ trẫm, cho dù Vi Ôn có bản lĩnh như nào thì chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà muốn Vũ lâm quân nghe lệnh mình thì còn khó hơn lên trời." Hoàng thượng không hề nghĩ tới chuyện Vi Ôn chỉ cần liên kết với các tướng lĩnh củả Vũ lâm quân thì hoàn toàn có thể thực hiện kế hoạch đoạt vị.

"Cứ cho mọi việc giống như lời Hoàng thượng nói, Vi Ôn không mưu phản cũng khó đảm bảo những kẻ khác không tranh thủ cơ hội này ra tay."

"Được rồi được rồi, khanh cẩn thận quá như này thì sao làm được việc lớn. Nếu không phải vì khanh sắp trở thành phò mã của công chúa thì những lời khanh vừa nói cũng đủ để trẫm lôi khanh ra ngoài xử chém rồi." Hoàng thượng hoàn toàn không còn kiên nhẫn nữa: "Ra ngoài đi, đừng nghĩ những chuyện khác nữa mà chuẩn bị thật tốt cho hôn sự với công chúa đi."

"Hôn sự? Không phải Hoàng thượng đã đồng ý hủy bỏ hôn ước rồi sao ạ?" Trần Cẩn Phong kinh ngạc, một dự cảm không lành xuất hiện.

"Con gái của trẫm thực sự rất thích khanh, trẫm cũng tiếc người tài năng như khanh. Trở thành phò mã, khanh sẽ là người nhà họ Lý, có gì không hài lòng sao?" Lúc Hoàng thượng nói những lời này, tuy trên mặt không lộ ra bất cứ biểu cảm gì nhưng từng câu từng chữ đều như nhát dao đâm vào trái tim Trần Cẩn Phong, khiến chàng cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa đã ngã quỵ. Trái tim chàng từ lâu đã chất chứa bóng hình một người, không thể có người thứ hai nữa.

"Hoàng thượng, trước khi thần quay về Bính Châu đã nói rõ lòng mình, thần không muốn thành hôn với công chúa. Lời Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, sao giờ ngài lại nói khác ạ?" Trần Cẩn Phong ngẩng đầu đối diện với Lý Hiển, đôi mắt đen thẳm đã không giấu được sự phẫn uất.

"Thật là một kẻ không biết tốt xấu, dám chỉ trích trẫm sao, còn lấy nhất ngôn cửu đỉnh ra uy hiếp trẫm. Một kẻ tiểu bối như ngươi sao lại khó thuyết phục thế nhỉ. Người đâu, lôi tên không biết tốt xấu này giam vào thiên lao, không có lệnh của trẫm, không kẻ nào được thả hắn." Hoàng thượng đã hoàn toàn nổi trận lôi đình. Vốn dĩ Trần Cẩn Phong biết khi nhắc đến Vi Hoàng hậu thì Hoàng thượng đã bắt đầu khó chịu rồi, bây giờ có kẻ dám ngang nhiên đối đầu với lệnh của ông, ngọn lửa nãy giờ cố đè nèn bỗng được đà bộc phát. Ông muốn xem xem uy nghiêm của một Hoàng thượng đứng trên vạn người hay một tên tiểu tử cứng miệng còn chưa trải sự đời, ai lợi hại hơn ai.
— QUẢNG CÁO —