Mê Án Đường Triều

Chương 77: Mỗi người một phương



Những ngày được thả ra, Trần cẩn Phong vẫn phải ở lại trong cung. Vi Hoàng hậu sai thêm người trông coi chàng từng phút từng giây, thậm chí đến cả lúc đi vệ sinh cũng có người đứng bên ngoài canh gác. Vừa mới rời khỏi thiên lao, Trần cẩn Phong lại như bị tống vào một ngục giam khác bởi câu nói cuối cùng của Vi Hoàng hậu: "Bằng bất cứ giá nào cũng phải trông chừng thật kĩ Trần cẩn Phong cho ta, kẻ nào để hắn chạy mất thì đừng nghĩ đến chuyện toàn thây."

* * *

Trong biệt uyển

Trần cẩn Phong bần thần ngồi lặng dưới gốc đào, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Mọi người vẫn thường nói con người sau khi chết đi sẽ biến thành một ngôi sao trong đêm tối, vậy hai ngôi sao nào mới là cha mẹ chàng đây? Trần cẩn Phong nhẹ nhàng đứng dậy, hai bàn tay đan vào nhau. Cha ơi, mẹ ơi, ngày mai là mùng một rồi, Phong Nhi không biết bản thân làm thế này có đúng không, con cũng không biết mình sắp phải đối diện với điều gì, nhưng con xin hai người hãy phù hộ cho con nhất định có thể trốn thoát.

"Phong thiếu gia." Không biết từ lúc nào Tiểu Đào đã đi đến sau lưng chàng. Gương mặt yêu kiều xinh xắn của nàng phủ một lớp phấn mỏng, chiếc váy màu lam nhạt tôn lên dáng người thanh thoát, cả người nàng tỏa ra khí chất cao quý mà cũng thanh nhã vô cùng. Tiểu Đào đã thật sự trưởng thành rồi.

"Phong thiếu gia." Đôi môi anh đào khẽ cong lên, tiếng nàng gọi nghe thật nặng nề, hàng mi dài khẽ rũ xuống, trên mặt ngập tràn vẻ âu lo. Tiểu Đào lại gọi lần nữa: "Phong thiếu gia, huynh quyết định thật sao?" Rõ biết câu hỏi thừa thãi nhưng nàng vẫn không thể kìm lòng.



"Tiểu Đào, muội đừng lo lắng, mọi thứ sẽ ổn thôi." Trần cẩn Phong cười mỉm, chàng không thể để cho Tiểu Đào lo lắng, từ giây phút Tiểu Đào thông báo cho Võ Dương quyết định của chàng, chàng đã không thể rồi. Cho dù lành ít dữ nhiều, cũng hãy để mình chàng gánh chịu.

"Nhưng mà.."

"Không có nhưng gì nữa, muội có tin ta không?" Chàng lại cười, có lẽ chỉ có nụ cười mới giúp trái tim Tiểu Đào thôi lung lay.

Tiểu Đào khẽ ngẩng mặt, đối diện với gương mặt anh tuấn của chàng, nàng sao có thể không tin tưởng được. Người trước mặt là ca ca không phải ruột thịt nhưng còn hơn cả ruột thịt của nàng, cho dù không tin thì nàng có thể làm được gì khác. Đã đến bước này rồi, hãy cứ vui vẻ ủng hộ quyết định của huynh ấy thôi.

"Phong thiếu gia, ra ngoài rồi huynh định thế nào?"

"Ta nghĩ nên kiếm một nơi nào đó không ai biết rồi sống tiếp thôi." Trần cẩn Phong thở dài, ngước nhìn lên bầu trời sâu thẳm.

"Còn Nhã Lâm thì sao, huynh có định đi tìm cô ấy không?"

"Ban đầu ta cứ nghĩ công thành danh toại sẽ dễ tìm muội ấy hơn, nhưng không ngờ tất cả những chuyện này chỉ là một trò cười. Có lẽ duyên phận của ta và muội ấy vẫn chưa tới."

"Phong thiếu gia." Tiểu Đào cũng đưa mắt nhìn bầu trời đêm. "Có lẽ khi huynh không ra sức đi tìm kiếm nữa, cô ấy sẽ lại xuất hiện trước mặt huynh. Huynh đừng nản chí, muội tin trong tim Nhã Lâm cũng có hình bóng của huynh, rồi một ngày nào đấy cô ấy sẽ quay về bên huynh thôi."



"Có thể muội nói đúng, ta sẽ đợi muội ấy. Cho dù tóc bạc trắng, bước đi khập khiễng, cho dù chỉ là một lần gặp gỡ ta cũng sẽ đợi cho tới ngày ta chết đi." Nói đến đây, cảm xúc dâng trào, chàng giấu đi đôi mắt đã rơm rớm lệ, quay lại hỏi Tiểu Đào: "Còn muội thì sao?"

"Phong thiếu gia.." Tia hy vọng vừa ánh lên trong mắt Tiểu Đào đã bị lời Trần cẩn Phong dập tắt.

"Tiểu Đào này, nói thật thì kiếp này ngoài cha mẹ ra, người mà ta thấy có lỗi nhất là muội. Lần này trốn thoát ta không biết kết quả sẽ thế nào, nhưng nếu bị bắt lại thì muội nhất định sẽ bị liên luỵ. Thế nên ta không thể để muội đi theo ta được nữa, người mà triều đình nhắm tới là ta chứ không phải muội. Muội hãy cứ yên tâm tới nơi nào mà muội muốn tới. Từ nay về sau, trên đời sẽ không còn Tiểu Đào, mà trong thế giới của muội cũng không còn Trần cẩn Phong, không còn Hoàng thượng, không còn.."

"Tiểu Đào biết Phong thiếu gia muốn tốt cho Tiểu Đào, Tiểu Đào không sợ gì hết và muội cũng hiểu, cho dù Phong thiếu gia không nói thì muội cũng sẽ không đi theo huynh, bởi vì muội.. sẽ chỉ ngáng đường huynh."

"Tiểu Đào, muội đừng nghĩ như vậy, ta chưa từng nghĩ muội như thế."

Tiểu Đào lắc đầu: "Phong thiếu gia, Tiểu Đào biết đây chỉ là suy nghĩ của Tiểu Đào, hơn nữa muội cùng đã tìm được.. một nơi tốt hơn để đi rồi. Phong thiếu gia yên tâm, trên đời này không còn chỗ nào phù hợp với Tiểu Đào hơn nơi đó nữa." Gương mặt nàng nở một nụ cười say đắm lòng người.

"Chỗ đó là ở đâu?"

Tiểu Đào khẽ cười: "Đến một ngày nào đó huynh sẽ biết, hoặc huynh sẽ không bao giờ biết được."

Không thể đáp lại nữa, hai người lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm. Sao trời vốn chỉ là những đốm sáng nhỏ nhoi, lúc này bỗng sáng chói, không còn mặt trăng, chúng chính là nhân vật chính trên nền trời đêm.



Tiểu Đào lén đưa mắt nhìn Trần cẩn Phong, gương mặt tuấn tủ của chàng tràn ngập ánh sáng bình yên. Phong thiếu gia, hãy để muội ở bên cạnh huynh thêm một lúc đi, để khoảnh khắc hạnh phúc nhất này mãi mãi in dấu trong trái tim Tiểu Đào. Ít nhất sau này khi không có huynh ở bên, muội vẫn còn ôm một phần hồi ức tươi đẹp. Có thể sau ngày mai chúng ta sẽ mãi mãi không gặp lại, có lẽ tình yêu này sẽ đi theo muội đến lúc nhắm mắt xuôi tay, nhưng muội tin rằng chỉ cần có tình yêu muội sẽ sống thật tốt, sống tốt vì huynh và cũng vì bản thân muội.

Ánh sáng lấp lánh chiếu lên hai người, cách đó không xa hai thiên ngưu vệ đang nhìn chằm chằm về phía này, cố gắng lắng tai nghe nhưng rốt cuộc vẫn không nghe được gì.

Một đêm không ngủ, vừa mới sáng sớm Trần cẩn Phong đã bị một đám cung nữ kéo dậy tắm gội, thay y phục, sau khi chuẩn bị xong xuôi, khi xuất hiện trước mặt mọi người, đến Trương Liên Chi cũng phải cảm thán vẻ tuấn tú của chàng.

Trên mặt ai cũng tràn ngập niềm vui, Trần cẩn Phong cũng phải gượng cười, chàng nhìn hình ành chàng trai mặt áo cưới màu đỏ đậm, đầu đội mũ cưới những hạt ngọc trai quý giá phản chiếu trong gương đồng, mà không thể cảm nhận được chút niềm vui nào. Bốn chuyện vui lớn nhất đời người thì chàng đã làm được hai việc, nhưng phía sau mỗi việc có biết bao nỗi cay đắng đang chờ đợi chàng. Nếu như chàng không đi thi thì sẽ chẳng rơi vào cảnh ngộ này, nếu như tân nương là người con gái mà chàng ngày đêm thầm thương trộm nhớ thì tốt biết mấy.

Nở nụ cười gượng gạo trên môi, Trần cẩn Phong đắm chìm vào nỗi đau mà không để ý rằng, giấu mình trong đám đông, trên gương mặt xinh đẹp của nàng ấy cũng nở một nụ cười xót xa.

Tiểu Đào chớp chớp mắt, đi theo Trần cẩn Phong, nhìn bóng hình chàng trai mặc áo cưới đỏ bị đám cung nữ vây quanh kéo ra ngoài, hai hàng nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi. Phong thiếu gia, chắc lúc này huynh đang đau khổ lắm, nhưng huynh có biết rằng người đau đớn trong tim không chỉ có một mình huynh không. Từ lần đầu tiên gặp mặt ở biệt uyển, Tiểu Đào đã xác định huynh chính là người duy nhất Tiểu Đào muốn bảo vệ, vì huynh, muội có thể từ bỏ mọi thứ, vì huynh, muội chấp nhận hi sinh cả mạng sống, cũng vì huynh, muội sẽ cố gắng sống thật tốt. Mọi người đều nói tình yêu là ích kỉ, bởi vì họ không hiểu thế nào là tình yêu, tình yêu đích thực là có thể hi sinh tất cả vì một người. Giống như Tiểu Đào, chỉ cần huynh vui vẻ, hạnh phúc thì Tiểu Đào cũng sẽ vui vẻ, hạnh phúc. Giây phút này nhìn huynh phải giả vờ hạnh phúc, nỗi đau của muội đã lan vào tận xương tuỷ. Nhớ lại ngày hôm ấy huynh ôm chặt muội trong nhà lao huyện Hoài Cốc, muội cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ có lúc đó huynh mới ôm muội. Phong thiếu gia, muội thật sự rất muốn được gặp huynh, rất muốn được nghe những câu an ủi từ huynh, nhưng giờ đã không còn cơ hội nữa rồi. Lần từ biệt này có thể sẽ kéo dài một đời một kiếp, lần từ biệt này mỗi người một phương, muội không biết sau này huynh sẽ thế nào, cũng không biết liệu huynh có thoát được chốn cung đình âm sâu này không, nhưng Tiểu Đào sẽ chúc phúc cho huynh mỗi giây mỗi phút ở một nơi khác. Huynh không cần Tiểu Đào chăm sóc, Tiểu Đào sẽ tới một nơi cần mình, nơi đó cũng lẽ sẽ là nơi Tiểu Đào thật sự phát huy được giá trị của mình.
— QUẢNG CÁO —