Sau vài ngày nghỉ ngơi và làm quen dần với cuộc sống ở Quý Châu, một hôm Võ Dương rảnh rỗi không có việc gì làm nên hẹn Trần Cẩn Phong lên phố. Mặc dù không được huyên náo phồn hoa như chốn kinh thành nhưng đường phố ở Quý Châu lại mang những nét đẹp riêng biệt. Hai người bước đi thong dong, chẳng mấy chốc đã tới nơi gặp ông lão ngày hôm trước nhưng đã không còn thấy bóng dáng những người ăn xin kia đâu.
Võ Dương và Trần Cẩn Phong đi loanh quanh ngó nghiêng, bỗng trông thấy cách đó không xa một hồ nước xanh như ngọc gợn sóng lấp lánh, tựa như người thiếu nữ nở nụ cười e thẹn giữa trời xuân, lại như một nàng tiên xinh đẹp động lòng người nơi chân trời. Tại một góc hồ có một đảo đá lớn ăn lan ra mặt hồ, trên đảo đá mọc lên một tòa lầu nhỏ được xây dựng với lối kiến trúc vô cùng tinh tế, điêu luyện, trước cửa tòa lầu viết bốn chữ "Quán rượu Thiên Hương" đẹp như rồng bay phượng múa. Cứ chốc chốc từ trong quán lại truyền ra tiếng đàn tranh du dương êm ái.
"Trương công tử, chúng ta đi cả ngày rồi, theo ta thấy chi bằng hai ta vào quán trà, quán rượu nào đó để trải nghiệm cuộc sống của người dân địa phương đi." Võ Dương cười nói, ánh mắt tràn ngập sự mong chờ.
Trần Cẩn Phong gật đầu vui vẻ đáp: "Ý kiến không tồi."
* * *
Quán rượu Thiên Hương
Nhân đạo tiên cảnh thị hà sở
Lục phong phật thủy thiên hương hồ
Đãn vọng vân khước sơn thủy gian
Tư xuân du đắc bán nhật nhàn.
(Đường lên tiên cảnh ở chốn nào
Gió xanh lướt nhẹ mặt hồ Thiên Hương
Nhìn về mây mà chỉ thấy núi cùng nước
Ngẫm về ngày xuân, trộm được nửa ngày nhàn rỗi)
Gió khẽ mơn man trên mặt hồ, càng làm nổi bật thêm thiết kế lộ thiên của quán rượu Thiên Hương. Quán rượu tựa như một chán rượu ngon chờ người thưởng thức chậm rãi, ở đây không nghe thấy những tạp âm ồn ào huyên náo, chỉ thấy văng vẳng bên tai tiếng đàn tranh êm ái động lòng người. Đặt chân tới nơi đây như lạc vào tiên cảnh, tựa như cơn gió nam nhàn hạ thanh tao trong bức họa.
"Khung cảnh tuyệt đẹp thế này khiến con người ta tọa hóa mất." Võ Dương cảm thán.
"Không ngờ quán rượu Thiên Hương này tuy nhuốm hương rượu nhưng lại không hề mất đi vẻ tao nhã." Trần Cẩn Phong cũng bị khung cảnh trước mắt làm rung động.
"Một nơi tuyệt mĩ thế này được đến một lần trong đời cũng tuyệt lắm rồi."
Trần Cẩn Phong chỉ mỉm cười, tâm trí chàng không ngừng bay xa. Chàng nghĩ có thể sống cùng người con gái mình yêu đến hết cuộc đời này mới chính là điều chàng theo đuổi trong kiếp sống này.
Võ Dương quan sát một vòng xung quanh, thầm cảm thán: "Nhân sinh đúng là có nhiều thái cực đối lập nhau, có người ở đây tiêu dao hưởng nhạc, có người lại phải lạy lục ăn xin ở ngay ngoài kia."
"Huynh nói ông lão ăn xin kia không phải người thường, nếu như có thể gặp ông ấy ở đây thì cũng không lấy làm lạ." Trần Cẩn Phong trầm ngâm nói.
"Ôi có mỗi hai câu nói mà khiến huynh mãi không quên được thế sao." Võ Dương lắc đầu một cách bất lực.
Trần Cẩn Phong chỉ đành cười gượng, chàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Dường như vừa có một làn gió ấm lướt qua làm mặt hồ lấp lánh ánh sao. Có thể đó gọi là lực hấp dẫn chăng.
Trong lúc hai người nói chuyện bỗng bên ngoài vọng vào tiếng ồn ào, Trần Cẩn Phong và Võ Dương nhanh chóng bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Họ trông thấy một đám người vai hùm lưng gấu đang thi nhau đấm đá, chốc chốc lại mở miệng chửi rủa một người ăn xin. Người ăn xin bị đánh không ngừng van xin tha mạng, nước mắt nước mũi lem đầy trên mặt.
"Dừng lại." Dường như đánh mệt rồi, gã đàn ông cầm đầu chỉ tay vào người ăn xin, mắng chửi một cách dữ dội: "Tên chó nhà ngươi không có tiền còn dám tới chơi, hôm nay không nôn tiền ra thì đừng hòng sống sót."
"Xin ông lớn tha mạng, xin ông lớn tha mạng." Người ăn xin kéo lê vạt áo rách nát, quỳ trước mặt gã đàn ông cao lớn, dập đầu lia lịa: "Xin ông lớn tha cho tôi một mạng, sau này sẽ không dám tới nữa, không dám tới nữa."
"Tha cho ngươi?" Gã đàn ông túm tóc người ăn xin kéo sát về phía mình: "Tha cho ngươi thì sòng bạc của ta còn mở được không đây?" Vừa buông tay, một nắm tay cũng rơi xuống theo kẽ ngón tay gã.
Người ăn xin hét lên một tiếng thảm thiết, ôm đầu lăn lộn trên đất.
"Đánh cho ta." Chỉ chờ thủ lĩnh ra lệnh, những người đi theo lập tức cuộn nắm đất giáng những đòn hiểm ác lên cơ thể người ăn xin.
Võ Dương không nhìn nổi cảnh ấy, anh đứng dậy định tới can ngăn nhưng một cánh tay đã giữ anh lại.
"Không được lỗ mãng." Trần Cẩn Phong nhỏ giọng nhắc nhở: "Hai chúng ta không quen với vùng đất này, không được gây sự, chẳng may sẽ rước họa vào thân."
"Nhưng đám người đó dã man quá.." Võ Dương gật đầu nói.
"Thế này.." Trần Cẩn Phong nói nhỏ với Võ Dương mấy câu, anh nhanh chóng gật đầu rồi xuống dưới.
Nhìn ngó một lượt xong, quả nhiên phát hiện có hai người ăn xin khác đang trơ mắt chứng kiến sự việc nhưng không ai có hành động gì. Võ Dương bước tới âm thầm rút ra một đinh bạc nhỏ ra hiệu cho hai người ăn xin. Hai người nọ mừng rỡ nhận lấy bạc rồi nhanh nhanh chóng chóng đi tới chỗ người bị đánh.
Lúc này người đã rời đi bớt, chỉ còn người ăn xin bị đánh ban nãy được hai người ăn xin khác dìu. Nhìn anh ta đã không còn ra hình người, cơ thể vốn bẩn thỉu lại còn bị dính thêm máu và đất, thê thảm không thôi. Người ăn xin cố mở đôi mắt đã sưng húp, muốn đứng thẳng lên nhưng lại bị cơn đau nhức ập tới hành hạ đến cắn chặt răng, anh ta chỉ có thể gật đầu với Võ Dương, miệng lầm bầm câu cảm ơn.
"Mấy người sống ở đâu?" Trần Cẩn Phong đã có mặt sau Võ Dương từ lúc nào.
"Thưa công tử, chúng tôi sống ở một căn miếu cũ ở thành đông." Một người ăn xin trả lời.
"Mọi người có tổng bao nhiêu người?"
"Mười ba người ạ."
"Ồ." Trần Cẩn Phong gật đầu rồi nói tiếp: "Nói vậy thì mấy người sống tập thể sao."
"Đúng ạ." Một người lại nói: "Bọn tôi làm ăn xin vốn dĩ đã bị người ta khinh thường, bình thường thì của ai tự người nấy xin, nhưng sau hay bị bắt nạt rồi thêm những lúc ốm đau không có người thân bên cạnh nên dần dần chăm sóc cho nhau thế này. Vừa hay ở thành đông có một ngôi miếu cũ, chúng tôi không có nơi đi nên hay tới đó nghỉ ngơi, sau này người đông hơn thì đó trở thành nơi ở của chúng tôi."
"Ra là vậy." Võ Dương nhìn Trần Cẩn Phong rồi hỏi tiếp: "Chỗ mấy người có một ông lão ăn xin tầm năm mươi tuổi không?".
"Đa số chúng tôi đi xin ăn đều là người già, thanh niên trẻ khỏe thì có ai đi làm việc này đâu, phải làm đến nước này do chúng tôi yếu ớt nhiều bệnh tật không làm được việc nặng nên mới phải trông chờ miếng cơm từ người khác." Gương mặt người nói đầy vẻ phiền muộn.
"Có thể dẫn bọn ta đi xem không?" Sự hiếu kì của Võ Dương khiến ba người ăn xin nhìn nhau khó hiểu, không ngờ trên đời này còn có người cảm thấy hứng thú với nơi ở của ăn xin.
"Có được không?" Trần Cẩn Phong lại nhắc lại.
"Được thì được." Một người ăn xin để lộ vẻ mặt khó xử: "Nhưng chỗ đó bẩn thỉu lắm, sợ làm bẩn mắt hai vị đại nhân."
"Không sao đâu, bọn ta có chút lương khô có thể mang qua đó luôn." Trần Cẩn Phong cười nói, chàng biết nụ cười thân thiện là phương thức tốt nhất để kết nối linh hồn.
"Lương Tử xin thay mặt mọi người cảm tạ đại nhân." Người ăn xin bị trọng thương cố nén cơn đau để cảm ơn hai người.
* * *
Sảnh sau phủ nha Quý Châu
Lý Kính Dư nóng ruột đi đi lại lại trong sảnh sau phủ nha Quý Châu, biểu cảm trên mặt anh vô cùng phức tạp. Thỉnh thoảng anh lại ngó ra ngoài cửa như chờ ai đó đến. Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, Trần Cẩn Phong và Võ Dương vừa nói vừa cười đi vào.
"Ôi trời ôi trời ta nói hai người này." Lý Kính Dư vội chạy tới kéo tay Trần Cẩn Phong như trông thấy người thân lâu ngày không gặp: "Tại sao ra ngoài lại không thông báo một câu, làm ta lo gần chết."
Hai người đối mắt nhìn nhau, Trần Cẩn Phong cười đáp: "Bọn ta chỉ ra ngoài dạo quanh một lúc thôi, thấy huynh bận chuyện công vụ nên không nỡ làm phiền mới không nói cho huynh."
"Huynh ấy, thật là." Lý Kính Dư oán trách: "Huynh có biết bây giờ huynh đang là một kẻ đào tẩu không, có kẻ đào tẩu nào lại dám chưng mặt đi lại nghênh ngang giữa đường phố thế này sao."
"Không phải lo đâu, trời cao Hoàng đế ở xa, ở đây chẳng ai quen biết bọn ta cả, đừng suy nghĩ nhiều quá." Võ Dương cũng nói thêm.
"Nhưng cũng không được bất cẩn như thế." Lý Kính Dư lo lắng nói tiếp: "Hoàng thượng không tìm được huynh ở kinh thành, ta sợ ngài ấy sẽ phát thông cáo khắp nơi, huynh vẫn nên cẩn thận thì hơn."