Người đàn ông say khướt, Tống Phi Vũ nghe anh luôn miệng nói bừa, càng nói càng không ra thể thống gì.
“Được, được, anh mau ngủ đi, ngày mai em lại gọi cho anh.” Cô đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.
“Không được tắt, anh còn chưa nói hết.” Sau khi say rượu, Chu Chính thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, có tình cảm hẳn.
“Có rắm mau đánh, thật là dính người.” Tống Phi Vũ rít gào nói.
“Anh rất nhớ em.” Chu Chính bộc phát ra suy nghĩ từ sâu trong đáy lòng, chỉ có uống say mới có thể biểu đạt ra ngoài.
“Cái… Cái gì?” Trong nháy mắt, Tống Phi Vũ cho rằng chính mình vừa nghe nhầm.
Chu Chính không trả lời lại nữa, chép miệng vài cái, co người ngáp cái ngủ luôn.
Đầu bên kia không có động tĩnh gì, chỉ còn lại tiếng hô hấp rất nhỏ.
“Thế mà đã ngủ rồi.” Khoảnh khắc cảm động vừa rồi của Tống Phi Vũ biến mất không còn bóng dáng.
Cô tức phát điên, trực tiếp ấn nút tắt nguồn.
Mấy ngày sau đó, Tống Phi Vũ không gọi lại cho người đàn ông kia nữa, mà anh cũng không chủ động liên hệ với cô, Tống Viện rốt cuộc đã đi đâu, đến bây giờ cũng không rõ ràng.
Còn may là Tống Phi Vũ biết số điện thoại của bạn thân với Tống Viện, cô gọi cho cô ấy, mới biết được Tống Viện đúng là đã trở lại, cũng ở đó mấy ngày, nhưng sau đó lại đi rồi, nhưng đi đâu, cô ấy cũng không rõ.
Dù sao thì Tống Phi Vũ ít nhất cũng khẳng định rằng Tống Viện sẽ không tự sát, theo tính cách của cô ấy, tuyệt đối không thể nào.
Ngày mồng tám tháng chạp, cách ngày trừ tịch không còn mấy ngày, Tống Viện rốt cuộc cũng về nhà, còn đi với Chu Chính cùng nhau quay về.
Trong nháy mắt Tống Phi Vũ nhìn đến người đàn ông kia, cơ thể lập tức cứng đờ, tình huống gì đây? Người đàn ông này cũng về? Còn đi cùng với Tống Viện?
Khuôn mặt Chu Chính có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt lại giống như sói đói mà nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, hận không thể nuốt cô vào bụng.
“Chị, anh… Anh rể.” Tống Phi Vũ mới vừa dậy, vẫn còn mặc quần áo ngủ, cô gom tóc lại, lảng tránh ánh mắt nóng rực của người đàn ông.
“Vừa ngủ dậy à?” Trông sắc mặt của Tống Viện không tồi, bụng lại lớn hơn một chút.
“Vâng vâng.” Tống Phi Vũ gật gật đầu.
“Vậy nhanh vào đánh răng rửa mặt đi.” Tống Viện mỉm cười nói.
“Vâng.” Tống Phi Vũ thật sự không ở đấy nổi nữa, vội vàng rời khỏi phòng khách.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, vẻ mặt của Tống Viện lập tức thay đổi, cô ấy quay sang nói với người đàn ông: “Cẩn thận biểu hiện cho tốt, tôi không muốn ba mẹ tôi nhận thấy được điều gì.”
Chu Chính không trả lời, trong đầu anh bây giờ đều là giọng nói của cô gái nhỏ khi vừa rồi gọi anh là anh rể, thật mềm mại, nhưng lại hơi thiếu sức sống.
Con gái con rể đều về nhà, người một nhà đoàn tụ, ba Tống mẹ Tống tự nhiên rất vui vẻ, tối hôm đó làm đầy một bàn đồ ăn ngon.
Có thức ăn ngon, đương nhiên không thể thiếu rượu, ba Tống đã lâu không gặp mặt con rể, đương nhiên phải uống một lần thật sảng khoái, nhưng lúc uống lại không ước lượng đúng mà uống say.
Chu Chính cũng say khướt, tửu lượng giống nhau, đầu óc hỗn loạn nhưng ý thức vẫn coi như rõ ràng, anh nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang cúi đầu chơi di động, hình như đang tán gẫu với người khác.
Tống Phi Vũ cảm nhận được một ánh mắt của người đàn ông, cô ngẩng đầu, quả nhiên thấy anh đang nhìn mình.
Chu Chính hướng về phía cô nháy mắt vài cái, đồng thời anh nâng một chén rượu hạ xuống bụng dưới.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục, thế mà lại làm một động tác tuỳ tiện như vậy, hơn nữa, tất cả mọi người đều đang ở đây, làm sao anh dám!
“Nào, con rể.” Bà Tống rót một chén, giơ chén rượu ra điều mời rượu con rể.
Chu Chính tự nhiên chạm cốc lại, anh chỉ nhấp một chút, nếu như uống say, lát nữa không dễ làm việc.
Tống Phi Vũ cắn cắn đầu đũa, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, anh muốn làm hả, cô còn không hiểu chắc. _____________________________