- Nhanh tay lên nào mọi người. Bên đây, bên kia, bên kia nữa kìa. Nào nhanh lên nào.
Giọng một người đàn ông ở tuổi năm mươi, hơi khàn khàn vang lên. Mọi người có mặt nghe ông thúc giục liền tức tốc làm việc. Thì ra ông ấy là quản gia của cái ngôi nhà to đùng như một cung điện này-quản gia Kim.
- Hôm nay trong nhà có chuyện gì hay sao? Trang trí như này là có ý gì?
Từ đằng xa một người thanh niên cao lớn bước vào, khuôn mặt cau lại, hỏi. Quản gia Kim lúng túng, khom người trước mặt người con trai ấy:
- Thiếu gia. Hôm nay nhà ta có hỉ.
- Có hỉ?
Người mang danh thiếu gia này ngơ ngác hỏi lại. Tại sao nhà có hỉ trong nhà ai cũng biết mỗi anh là không biết. Trong nhà này có mỗi mình anh là con, anh còn chưa có ý trung nhân nào, vậy ngươi tổ chức lễ hỉ này là ai? Bỗng chợt, một ý nghĩ nào đó loé lên trong đầu anh. Anh chạy vội vào trong nhà, miệng không ngừng hét:
- Đường Nhẫm, ông mau ra đây.
Sau tiếng gọi ấy là một ông lão tầm ngoài sáu mươi tuổi bước ra:
- Đường Gia Thiên, trong nhà này không có nguyên tắc gì hay sao mà con dám vô lễ như vậy?
- Ông nói đi. Chuyện này là sao?
Đường Gia Thiên tay nắm chặt, hằn học nhìn thẳng vào ông, nghiến răng nói từng chữ. Nhưng Đường Nhẫm vẫn giữ nét mặt ung dung đáp lại:
- Ta kết hôn, cần con can thiệp?
Đường Gia Thiên nhếch mép:
- Có vẻ như bốn người vợ với ông vẫn chưa đủ? Ông nghĩ xem làm vậy có xứng đáng làm cha tôi không?1
"Bốp" một cái tát vang lên khắp cả căn phòng. Người làm đều dừng công việc lại rồi lui xuống. Giờ đây chỉ còn hai cha con Đường Nhẫm. Đưa tay lên má phải của mình, anh vẫn tiếp tục châm biếm:
- Ông nói với mẹ tôi, mẹ tôi sẽ là người cuối cùng của ông, sẽ là người ông yêu thương nhất, yêu thương đến hết cuộc đời này. Bốn người vợ, mẹ tôi là người được ông cho phép mang thai. Ông hứa với mẹ tôi những gì? Ông cưới thêm bà vợ thứ ba, thứ tư, rồi bao nhiêu nhân tình của ông đến gõ cửa, tôi đã không nói gì rồi, giờ ông lại muốn có thêm người thứ năm. Ông thật khiến tôi kinh tởm.
Nói xong Đường Gia Thiên quay lưng bước đi.
Nếu để nói về Đường gia thì không ai không biết đây là một gia đình giàu có như thế nào, không chỉ là người đứng đầu giới thượng lưu còn là người đứng đầu trong lực lượng quân đội. Chỉ cần nhắc đến Đường gia ai cũng phải khúm núm, lo sợ.
Người đứng đầu Đường gia không ai khác là Đường Nhẫm. Ông có bốn người vợ và rất nhiều nhân tình bên ngoài từ khi ông ta còn trẻ đến bây giờ. Nhưng lại chỉ có duy nhất một người con trai là con của ông ta và Nhị phu nhân đó là Đường Gia Thiên. Ai nhìn vào cũng có thể đoán được, ông ta rất yêu chiều Nhị phu nhân và sau này toàn bộ quyền lực và tiền tài sẽ nằm trong tay của người con trai ấy. Nhưng nội bộ bên trong đâu ai hay biết được.....
.....................
Tại một ngôi nhà nhỏ ở ngoài thành phố.
- Chị à, chị nhất định phải làm vậy sao? Chị ơi, em không muốn xa chị đâu.
Một cô gái đang oà khóc và ôm chặt lấy chị mình. Bạch Tử Hoa vỗ nhẹ vào lưng em mình an ủi:
- Chị sẽ thường xuyên về thăm em mà. Ở nhà nhớ chăm sóc tốt cho mẹ nha.
Một người phụ nữ trung niên từ trên cao nhìn xuống, tay lau nước mắt:
- Thôi được rồi, Bạch Ngọc, chị con sắp phải đi rồi, giúp chị thu dọn đồ đi.
Bạch Tử Hoa là con cả của gia đình, năm nay hai hai tuổi. Trông cô cao ráo, gương mặt cũng gọi ưa nhìn, không hẳn là một bậc mĩ nhân. Nhưng dáng người lại vô cùng chuẩn vòng nào vòng nấy đều đặn. Cha cô là một người nghiện rượu và cờ bạc. Mỗi lần say rượu ông ta sẽ về đánh đập hành hạ ba mẹ con. Trong một lần đánh cờ bạc vì thua lỗ quá nhiều nên ông ta đã gán ghép Bạch Tử Hoa cho Đường Nhẫm để trả nợ. Lúc đầu cô không đồng ý nhưng vì mẹ cô đang bị bệnh cần tiền chữa trị. Bạch Vạn cũng nói nếu cô không đồng ý lấy Đường Nhẫm ông ta sẽ hành hạ mẹ cô đến chết. Bọn đòi nợ cũng thường xuyên đến đập phá đồ đạc còn doạ sẽ bắt hai chị em cô đi làm gái trả nợ. Nhà nghèo mà, vì cứu em gái và mẹ, Bạch Tử Hoa đành cắn răng đồng ý kết hôn.
Thời gian thấm thoát trôi, giờ lành cũng đến. Một dàn xe sang trọng lướt nhanh trên đường tiến đến nhà của Bạch Tử Hoa. Bao nhiêu tiền bạc, trang sức,... được đưa đến làm của hồi môn. Bạch Vạn nhìn thấy những món đồ sang trọng này mắt sáng còn hơn đèn pha. Chỉ có mẹ và em gái cô là không để ý đến những món đồ đó mà nhìn theo bước chân của cô, nước mắt nhẹ rơi.1
Ngồi yên vị trên ghế, giọng một người đàn ông vang lên:
- Bao nhiêu tuổi?
Cô e dè đáp:
- Hai hai.
- Tên?
- Bạch Tử Hoa.
Hỏi xong người đàn ông lái xe rời đi. Bạch Tử Hoa lưu luyến nhìn về phía ngôi nhà của mình, nước mắt nhẹ rơi. Trước mặt mẹ và em gái cô đã kìm nén rất nhiều rồi, giờ mới được tuôn rơi. Cô khóc rất nhẹ, người đàn ông lái xe dường như không hề biết gì cả.