- Vâng....Em tận mắt nhìn thấy mà. Có thể sai được sao.
Bạch Tử Hoa sau khi nghe Bạch Ngọc kể lại câu chuyện, cô vô cùng kinh ngạc. Cô nhớ Trần Nhuận Phong từng nói anh không có người yêu và chưa muốn yêu ngay mà. Sao giờ lại thành ra như này chứ? Đang mải mê với những suy nghĩ của mình, cô không để ý, Bạch Ngọc liên tục uống rượu. Hết ly này đến ly khác. Vị cay cay đăng đắng của rượu khiến tâm tình của cô như được an ủi phần nào.
Khi Bạch Tử Hoa quay sang nhìn thì mới biết Bạch Ngọc đã uống hết nủa chai rượu rồi. Cô vội vã giật lấy chai rượu về phía mình:
- Tiểu Ngọc, em bình tĩnh lại nào. Đừng uống nữa.
- N....nhưng mà....em đang buồn lắm.....huhu.....
Mới nói được mấy câu, nước mắt Bạch Ngọc lại bắt đầu lăn đai trên má. Nhìn người em gái mà mình hết mực yêu thương đang khóc lóc đến đáng thương, Bạch Tử Hoa vô cùng buồn và đau lòng. Rót rượu vào ly của mình. Cô đưa lên miệng uống cạn:
- Chị uống với em.
Chai này rồi lại đến chai khác lần lượt cạn sạch. Bạch Ngọc thì đã hoàn toàn say còn Bạch Tử Hoa vẫn còn mơ màng có một chút ý thức. Cô không muốn nhìn em mình khổ tâm vì mối tình đơn phương này, trong một giây phút dại khờ cô đã ấn số gọi cho Trần Nhuận Phong. Đầu dây bên kia bắt máy, giọng nói mang chút hơi men rượu của cô vang lên:
- Trần Nhuận Phong. S....sao anh dám làm tổn thương Tiểu Ngọc hả...hả? Hôm nay là sinh nhật em ấy....vậy.....vậy mà anh lại làm con bé đau buồn như này.....
Nghe được mang máng tiếng Trần Nhuận Phong ở điện thoại, Bạch Ngọc giật mình vội vã giành lấy điện thoại hét lớn:
- TRẦN NHUẬN PHONG. Đồ tồi. Tôi ghét chú.
Sau đó thẳng thừng mà cúp máy. Trần Nhuận Phong ở đầu dây bên kia đang vô cùng lo lắng, lòng nóng như lửa đốt. Liền gọi lại cho Bạch Tử Hoa nhưng cô lại không nghe máy. Gọi cho Bạch Ngọc cũng không được. Đang rối tung rối mù lên thì anh nhận được một tin nhắn của Đường Gia Thiên:
- Muốn gặp cô gái nhỏ của cậu thì đến quán rượu Keosan, ở đường 306-Hải Vy.
Đọc xong tin nhắn, Trần Nhuận Phong vội vã rời đi không cả thay áo blouse trắng cũng không quan tâm sao Đường Gia Thiên lại biết hai chị em nhà họ Bạch ở quán rượu đấy.
Khi Trần Nhuận Phong đến nơi, Bạch Ngọc đã hoàn toàn say mèm, nằm gục xuống bàn. Còn Bạch Tử Hoa có vẻ tỉnh táo hơn, đang ngồi vừa ăn vừa suy nghĩ một điều gì đó. Bước đến quầy thanh toán giúp hai người họ, anh tiến lại gần, vỗ lên vai Bạch Tử Hoa:
- Tử Hoa, hai người có chuyện gì vậy? Đẫ muộn lắm rồi sao lại đi uống rượu chứ? Để tôi đưa hai người về.
Bạch Tử Hoa ngước khuôn mặt lên nhìn anh, tỏ vẻ rất có lỗi:
- Xin lỗi! Đêm hôm rồi còn làm phiền anh như vậy. Tôi thật không cố ý.
- Không sao đâu.
Nói rồi, Trần Nhuận Phong thuận tay bế Bạch Ngọc lên đưa ra ngoài. Bạch Tử Hoa cũng đi theo. Đặt Bạch Ngọc yên vị trên ghế lái phụ, anh mới quay sang:
- Cô cũng lên xe đi. Tôi đưa cô về Đường gia.
Suy nghĩ một hồi, Bạch Tử Hoa quyết định từ chối. Hiếm lắm mới để cho Trần Nhuận Phong và Bạch Ngọc ở riêng mà họ lại đang có hiểu nhầm như này hơn hết để cho họ có không gian riêng, tự giải quyết mọi chuyện.
- Không cần đâu. Tôi vừa uống cốc nước chanh nên cũng tỉnh rượu rồi. Tôi tự bắt xe về được mà. Anh không cần lo đâu. Phiền anh đưa Bạch Ngọc về bệnh viện giúp tôi.
- N...nhưng mà......
Trần Nhuận Phong có vẻ vẫn lo lắng cho sự an toàn của Bạch Tử Hoa. Nhưng khi tầm mắt anh vừa lướt qua chiếc xe Rolls-Royce màu đen ở bên kia đường, anh mới mỉm cười:
- Được rồi. Cô về cẩn thận nha.
Chào tạm biệt nhau, Trần Nhuận Phong lái xe rời đi. Trên xe Bạch Ngọc vốn rất yên tĩnh cho đến khi anh dừng xe lại đợi đèn đỏ. Bạch Ngọc bỗng dưng tháo dây an toàn, ngoài người về phía anh, tay chỉ trỏ, miệng hét lớn:
- Tên khốn, tên biến thái này. Anh định làm gì tôi vậy? Muốn bắt cóc tôi à?
Thật may khi bây giờ là nửa đêm nên không có người đi lại mấy. Trần Nhuận Phong giữ lấy người Bạch Ngọc nhẹ nhàng an ủi:
Hai mắt mở to hết cỡ nhìn người trước mặt, cô vội vùng vằng tránh khỏi bàn tay anh:
- Chú là tên độc ác. Đồ đểu.
Trần Nhuận Phong cũng đến bất lực với cô nhóc này:
- Tôi làm gì nhóc mà nhóc nói tôi đểu?
- Rõ ràng chú có bạn gái rồi, sao còn đối tốt với tôi như vậy?
Bạch Ngọc lúc này không kiềm chế được mình mà khóc lớn khiến cho Trần Nhuận Phong phải lúng túng theo:
- Đừng khóc, đừng khóc mà. Tôi có bạn gái bao giờ?
- Chú đừng có chối. Tôi thấy chú với cô bác sĩ kia rồi. Rõ ràng hai người đang yêu nhau.
Lúc này Trần Nhuận Phong mới nhớ ra, thù ra bóng dáng quen quen đó chính là cô nhoc này. Trời ạ.
- Tôi với cô bác sĩ kia của nhóc chỉ là bạn, là đồng nghiệp, không phải người yêu. Nhóc tin tôi được không?
Bạch Ngọc im lặng khiến cho Trần Nhuận Phong càng luống cuống hơn:
- Tôi nói thật mà. Tôi giải thích với nhóc hai lần rồi đó.
- .........
Vẫn là sự im lặng đó. Trần Nhuận Phong hết cách. Anh giữ lấy khuôn mặt Bạch Ngọc rồi đặt môi mình lên môi cô. Bạch Ngọc vô cùng bất ngờ, hai mắt tròn nhìn khuôn mặt đang tì sát mặt mình. Trái tim cả hai cùng lúc đập rộn ràng. Kết thúc nụ hôn ngọt ngào, Trần Nhuận Phong liền nói:
- Sinh nhật tuổi mười tám này, nhóc có muốn trở thành phụ nữ không?1