Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 105: Con đường làm giàu còn phải dài lâu



Đại thẩm thấy từ chối không được, cũng đành phải nhận lấy, sau khi đưa tiền liền nói lời cảm ơn với Tô Mộc Lam, xách theo đồ vật cảm thấy thỏa mãn rời đi.

Trên chợ nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, âm thanh rao hàng liên tiếp vang lên, mọi người cũng đều đi tìm kiếm những gì họ cần mua, hoặc là có thể hay không bán đi đồ vật của bản thân.

"Cho ta hai lạng cơm cháy."

"Cho ta một gáo bỏng ngô…"

"Việc buôn bán tại quầy hàng của Tô Mộc Lam cũng đã khôi phục như thường lệ, thậm chí bởi vì trò cười vừa xảy ra, so với lúc trước còn càng nổi tiếng hơn.

Dù sao cũng là quầy hàng có thể làm cho người khác ghen tỵ tới mức gây sự muốn đuổi đi, những thứ bán ở đây khẳng định là đặc biệt ăn ngon.

Cũng bởi vì lý do này, đồ ăn hôm nay còn bán nhanh hơn một chút so với ngày thường, mấy giỏ tre đều đã thấy đáy, chỉ còn lại lẻ tẻ vài chiếc.

"Còn bán bỏng ngô và cơm cháy nữa không?" Ngô Trác Viễn thở hồng hộc, vừa vươn tay lau mồ hôi trên trán do chạy vội vàng vừa hỏi.

"Còn thì vẫn còn nhưng mà cũng không nhiều." Tô Mộc Lam áy náy trả lời: "Cơm cháy còn lại chắc cũng chỉ còn một lạng, nhưng là còn thừa cuối cùng nên là có chút nát vụn, bỏng ngô cũng chỉ còn nửa gáo, còn bánh tai mèo thì ước chừng còn khoảng bốn lạng."

"Như vậy đi, nếu ngươi có thể mua hết bánh tai mèo còn lại, bỏng ngô và cơm cháy còn lại đều coi như là tặng thêm cho ngươi, không lấy tiền."

Bánh tai mèo?

Quả thật là như lời của Ngô Điền Phúc nói, lại có đồ ăn mới.

Hơn nữa đã muốn còn thừa không nhiều lắm, chứng tỏ hương vị đồ ăn là rất ngon, buôn bán cũng khá rực rỡ.

Ngô Trác Viễn không hề do dự gật đầu: "Được, còn lại đều gói hết cho ta."

"Bánh tai mèo này một đồng tiền hai lạng, còn lại hơn bốn lạng một chút, ngươi đưa hai đồng tiền là được." Tô Mộc Lam gói lại đồ ăn, tất cả đều đặt vào trong giỏ trúc mà Ngô Trác Viễn đưa qua.

"Ngài cầm lấy, nếu ăn ngon thì sau lại tới."

Tô Mộc Lam nhìn Ngô Trác Viễn đi xa, bắt đầu dẫn bốn củ cải nhỏ thu dọn sọt đựng đồ và các vật dụng khác, trong lòng còn tính toán thu nhập của ngày hôm nay.

Khoai lang sấy khô bán được 110 đồng tiền, bỏng ngô bán được 53 đồng tiền, cơm cháy là 94 đồng tiền, bánh tai mèo nhiều nhất, được 136 đồng tiền, như vậy, tổng cộng là 390 đồng tiền.

Nếu trừ đi chi phí nguyên liệu, phần lãi đại khái có thể là khoảng 234 đồng tiền.

Mỗi lần đi họp chợ nếu đều có thể bán được bằng này tiền, một tháng thì có khoảng chín lần họp chợ, ước chừng có thể kiếm được khoảng hai lượng bạc một tháng….

Một năm có lẽ sẽ có được gần ba mươi lượng bạc thu vào.

Nếu lấy mức sống hiện tại ở thôn Bạch gia để làm căn cứ, thì với thu nhập như vậy, nàng không thể coi là người giàu nhất thôn Bạch gia nhưng cũng có thể coi như là một bộ phận nhỏ những người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, mua thêm một chút ruộng đất, cũng coi như có một cuộc sống ăn mặc giàu sang.

Nhưng nếu muốn sống sung túc lâu dài, còn muốn tạo ra một môi trường sống tốt nhất cho bọn trẻ và bản thân, thì vẫn còn thiếu nhiều lắm.

Xem ra con đường làm giàu này vẫn còn dài lâu, bản thân phải cố gắng làm việc chăm chỉ hơn nữa.

Trong lòng của Tô Mộc Lam đang cổ vũ bản thân, trên mặt lại lộ ra nụ cười tươi, nói với bốn củ cải nhỏ: "Đi, chúng ta đi mua một con gà, buổi trưa trở về sẽ hầm canh gà ăn."

"Vâng." Bốn củ cải nhỏ vui vẻ phấn chấn trả lời, sau đó đi theo Tô Mộc Lam cùng nhau đi tới khu bán động vật sống.

Hầu hết các loại động vật sống đều được bán ở phố Tây, gà vịt cá và dê, gần như tất cả mọi thứ đều có, từ xa đi tới đã nhìn thấy người đến kẻ đi, rất náo nhiệt.

Trên đường ở phố Tây, có rất nhiều cửa hàng và quầy hàng lớn.

"Nương." Bạch Thủy Liễu túm tay áo của Tô Mộc Lam, thấp giọng nói: "Nương nhanh nhìn xem, Tôn bá mẫu đang bán khoai lang sấy khô ở chỗ kia kìa."
— QUẢNG CÁO —