Ngồi trong phòng khách sạn, nhìn dòng xe cộ đi lại ở dưới đường, cảnh đêm của Hongkong đầy màu sắc, sáng lung linh giống như một vị phu nhân mặc trang phục lộng lẫy đứng bên dòng sông Hương. Kỷ Lương uống cạn ly rượu, thở một hơi rất dài, nhưng vẫn không thể xoa dịu cảm giác khó thở tích tụ trong ngực.
Một cánh tay từ phía sau tiến đến, vòng qua hông cô, kéo cô về phía sau, một cái đầu khẽ đặt lên vai phải của cô.
Ngày đó, sau khi họ nghe xong tất cả mọi chuyện ở chỗ ông Hạ, Kỷ Lương không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng mình lúc đó là gì. Sau khi nghe thấy chuyện của bố mẹ ruột, cô chỉ cảm thấy không chân thực lắm…
Thì ra, cô không phải đứa bé bị bố mẹ vứt bỏ.
Cô chỉ nghĩ như thế, rồi sau đó thì sao… báo thù à?
Tìm ai để báo đây? Oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này nếu truy cứu ra, thì cô phải tìm chủ nợ nào đây?
Mẹ nó, không khéo còn chưa nhìn thấy mặt mũi đâu, thì cô cũng đã im hơi lặng tiếng mà biến mất trên thế gian này rồi.
Sợ chết lắm à? Đúng thế, sinh mạng này là của chính mình, chỉ có một cái duy nhất, đánh mất rồi sẽ không lấy lại được, sao có thể không sợ chứ.
Ly rượu trong tay bị lấy đi, bàn tay to ở eo lén lút chuyển hướng lên vai cô, lực massage rất vừa phải.
Một ngày sau khi rời khỏi phòng của ông Hạ, đám Hạ Vũ nhận được nhiệm vụ phải đi sang HongKong.
Kỷ Lương vốn bị loại ra ngoài danh sách thành viên thực thi nhiệm vụ lần này, nhưng cô chủ động xin đi giết giặc, tự đề cử mình gia nhập.
Vì sao?
Kỷ Lương nói: “Có những người tôi không động chạm vào được. Nhưng sau ngày hôm đó, biết rằng ở một nơi nào đó tôi không biết, có người ham muốn cơ thể tôi, tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu.” Có một vài thứ, phải diệt tận gốc mới có thể yên tâm được.
Vì cô, và cũng vì anh Duệ nhà cô.
“Ham muốn cơ thể của tôi!” Dùng từ ngữ kiểu này khiến khoé miệng Hạ Vũ co rút. Cô nàng này dùng từ đúng là… rất độc đáo.
Chỉ vì lý do như vậy cũng không đủ để Hạ Vũ đồng ý cho cô cùng đi thực hiện nhiệm vụ lần này. Sự an toàn của cô, anh sẽ cố gắng chú ý, ai muốn chạm vào cô, anh sẽ xử lý người đó trước…
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.” Kỷ Lương lại lấy cớ. Cô muốn dùng chính mình làm mồi để câu cá lớn.
“Tôi là người trong cuộc, tôi có quyền tham gia.” Lý do này coi như cũng hợp lý, nhưng Hạ Vũ vẫn thờ ơ.
Cuối cùng, cô không thể không dùng tuyệt chiêu, vô cùng chân thành, tình tứ — ít nhất thì chính cô cho là như vậy, nói với Hạ Vũ: “Em muốn có nhiều thời gian bên anh hơn, muốn có thể cùng anh kề vai sát cánh chiến đấu…”
Biết rõ đây là tiểu xảo của cô, nhưng mà… nghe cô nói vậy, lại khiến đồng chí Hạ Vũ cảm thấy rất chi là dễ chịu.
“Anh muốn bảo vệ em, không phải là nên đặt em ở nơi anh luôn có thể nhìn thấy, mới càng an toàn hơn sao? Chẳng lẽ anh nghĩ anh không được à?”
Cái mồm này, quả nhiên là lợi hại. Hạ Vũ bị cô nói vậy cũng không thể phản bác, nhất là câu cuối cùng: “Tiểu Lương, đừng ở trước mặt một người đàn ông mà hỏi anh ta có được hay không.” Đây là sự khiêu chiến với tự tôn của đàn ông.
Cuối cùng, hai người rốt cuộc cũng có chung nhận thức, anh thoả hiệp. Vì cô nói rất đúng… Để cô lại trong doanh trại cũng chưa chắc đã an toàn.
Trước khi đi, Kỷ Lương giao con cho ông Hạ, rồi nói: “Bác Hạ, cháu giao con trai cháu nguyên vẹn cho bác.”
Ông Hạ khẽ cười nói: “Chờ khi con trở về, tên nhóc này cũng sẽ hoàn hảo nguyên vẹn, không tổn hao chút gì.” Đây là cậu cháu trai bảo bối của ông mà.
Vì thế, đoàn người xuất phát đi HongKong.
Nhiệm vụ lần này là: Làm vệ sĩ.
Việc này khi còn làm cảnh sát, bọn họ cũng từng làm rồi. Nhưng đối với Hắc Tử mà nói, thì hắn chưa từng làm mấy việc thế này bao giờ. Sau khi biết nhiệm vụ, Hắc Tử còn gào thét: “Điên à, mấy năm nay giết không ít người, nhưng bảo vệ người ta thì… Đây là lần đầu tiên đấy. F**k! Phải bảo vệ như thế nào?”
Làm vệ sĩ không giống làm sát thủ.
Làm sát thủ, nếu thất bại một lần, thì còn có cơ hội để làm lại lần nữa, còn có cơ hội để thành công.
Còn vệ sĩ, nếu thất bại một lần, thì cũng coi như nhiệm vụ của anh hoàn toàn thất bại. Bởi vì anh thất bại, cũng tương đương với việc người anh phải bảo vệ đã chết.
Hạ Vũ đặt ảnh chụp người họ cần phải bảo vệ lần này lên bàn: “Hắc Tử, cái đầu kia của cậu không hợp để suy nghĩ phức tạp đâu… Chỉ cần trước khi người cần được bảo vệ bị giết, cậu giết chết sát thủ kia đi là được.”
“F**k! Đúng vậy!” Hắc Tử gãi gãi đầu: “Cũng là giết người cả thôi.”
Dòng suy nghĩ của cô bị cảm giác nóng bỏng ở cổ truyền đến mà ngừng lại.
Xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh sát đất, cô có thể nhìn thấy hình ảnh của hai người phản chiếu trong đó: cô vẫn cho rằng mình rất cao lớn, những đứng trong vòng tay của anh thế này, lại khiến cô có một chút dáng vẻ… nhỏ bé dựa dẫm vào người ta.
Nhỏ bé dựa dẫm vào người ta à?
Có thể Kỷ Lương chấn động mạnh, cô bị chính cụm từ vừa xuất hiện trong đầu làm cho hoảng hốt, nhưng cũng không cự tuyệt sự ấm áp của anh.
Không biết kẻ địch là ai luôn khiến cho người ta cảm thấy bất an, nhưng mà… có anh ở bên cạnh, cô cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Thì ra, Kỷ Lương cô cũng có phẩm chất của “phụ nữ” như thế, cảm giác an toàn này nọ…
Dường như cảm giác được cô phân tâm, người đàn ông phía sau trừng phạt cô bằng cách cắn nhẹ vào vành tai cô, kéo sự chú ý của cô quay lại. Kỷ Lương thở nhẹ một tiếng, khuỷu tay huých về phía sau theo phản xạ, lại bị anh phòng trước, chế ngự lại. Hai người so đấu một trận, em đánh anh đỡ, không biết thế nào mà cuối cùng mơ mơ màng màng lại cùng ngã xuống chiếc giường lớn trong phòng.
Tay người đàn ông kia không an phận chạy loạn trên người cô, mà cô nàng lưu manh họ Kỷ làm sao có thể ngoan ngoãn an phận để cho người ta chọc ghẹo được? Không muốn để rơi vào thế hạ phong, cô lại phản kích, lại em đánh anh đỡ, khiến không khí trong phòng càng ngày càng nóng đến mức đốt cháy người.
Nhiệt độ mờ ám này khiến mặt cô đỏ bừng lên, dù trong phòng bật điều hoà nhưng cô vẫn toát mồ hôi. Cô ngẩng đầu, một đôi mắt mang theo tia sáng thú tính nhìn thẳng vào mắt cô…
Rất sáng!
Ánh sáng trong đôi mắt kia như muốn làm mù mắt cô vậy.
A!
Tia sáng đó đột nhiên biến mất, vì anh nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, tia sáng đó đã nhẹ đi nhiều. Anh vùi đầu vào hõm vai cô, hít sâu một hơi, sau đó, rút bàn tay đang làm loạn trong quần áo cô ra, sửa sang lại quần áo cho cô, rồi đưa mắt đi chỗ khác, khàn giọng nói: “Được rồi… đừng náo loạn nữa… Nghỉ sớm một chút đi.”
Khoé miệng Kỷ Lương co rút mạnh!
Cô… đâu có náo loạn chứ? Người khởi xướng là Hạ đại thiếu gia anh mà.
Ban đầu cô đang rất đứng đắn đứng ngắm đường phố nghĩ ngợi được không hả? Căn bản không hề có ý định làm chuyện này mà.
“… Nếu em muốn, thì kết hôn đi.” Giọng của anh vẫn rất khàn.
Kỷ Lương nghe thấy câu đó, sắc mặt lại càng kỳ quái hơn. Hoá ra, đại thiếu gia anh đang sắc dụ sao? Lấy chính lợi thế về cơ thể của mình, để dụ cô kết hôn à? Khụ — không thể phủ nhận rằng, lợi thế này thật sự rất có sức hấp dẫn đối với cô.
Cô tự nhận mình không phải là người háo sắc gì, sống đến chừng này tuổi, tuy rằng cô đã nhìn thấy không ít đàn ông loã thể — lúc trước khi còn ở tổ truy quét tệ nạn xã hội, đi bắt người đã nhìn thấy nhiều rồi. Nhưng cô cũng chỉ mới ‘nếm thử’ một người đàn ông là Hạ Vũ. Mà bảy năm trước, lần đầu ‘nếm thử’, cô đau muốn chết — không chỉ trên thân thể, mà cả tâm lý nữa. Lúc ấy Hạ Vũ uống rượu, thô bạo từ đầu tới cuối khiến người ta giận đến sôi gan sôi ruột, nếu là cô hiện giờ, chắc chắn sẽ đạp thẳng một đạp cho anh bay đi luôn. Tiếc là Kỷ Lương lúc đó chỉ là một cô bé rất biết nhẫn nhịn. Còn bảy năm sau, ‘được’ thưởng thức lại anh một lần nữa, thì đổi thành cô say đến mờ mịt, nhưng vẫn có rất nhiều cảm xúc. Không thể không nói… Đúng là rất… mất hồn. Nhất là đồng chí Hạ, cơ thể đã được rèn luyện trong quân doanh, thể lực và thể trạng vô cùng tốt, thật sự là…
Nhưng mà, dù cô có ham muốn anh đi chăng nữa, cũng không thể đánh đổi bằng hạnh phúc cả đời cô được.
“… Cứ quyết định vậy đi! Em nghỉ sớm một chút, đêm nay anh sang chỗ Hắc Tử ngủ.”
Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Kỷ Lương mới hồi phục tinh thần. Cô xoay người, nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt kia.
… Anh cứ vậy mà đi à?
Anh đốt lửa lên, rồi cứ mặc kệ cô như vậy, không thèm ngó ngàng gì mà đi thẳng tắp thế à?
“… F**k!”
Kỷ Lương bực tức cầm gối ném vào cửa phòng.
*
Sáng hôm sau, tinh thần của Kỷ Lương không hề tốt, nhưng Hạ Vũ thì ngược lại, dáng vẻ thoải mái, sắc mặt hồng hào khiến cô nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lao tới cắn cho anh vài cái.
“Chà!” Tiểu Bạch sờ sờ cằm, nhìn hai người rồi sau đó kết luận: “Xem ra, đêm qua chiến đấu dữ dội lắm nhỉ!”
“Chiến cái đầu cậu ấy!” Kỷ Lương phản bác thẳng thừng: “Một mình cũng chiến đấu hăng hái được à?”
“Hả? Không phải sếp ngủ bên phòng chị sao?” Tối hôm qua, rõ ràng hắn nhìn thấy Hạ Vũ đi vào phòng cô mà?!
“Hôm qua sếp ngủ bên phòng tôi.” Hắc Tử nói.
“A___” Tiểu Bạch sợ đến run người, rồi lập tức vỗ tay một cái, kết luận lần nữa về trạng thái của Kỷ Lương: “Cho nên, chị nằm cô đơn một mình khó ngủ à Kỷ Lương?”
“…” Cô có thể ném cốc trà trong tay sang để chặn cái miệng chết tiệt kia của hắn không?!
“Bảo sao sáng sớm lão đại đã vào phòng tập để chạy bộ rồi.” Thi Thanh Trạch gật gù, tỏ vẻ đồng ý với kết luận của Tiểu Bạch: “Thì ra là dục cầu bất mãn.” (muốn mà không được thoả mãn)
Vừa dứt lời, một chiếc dĩa bay thẳng về phía hắn, khiến hắn hoảng hồn vội chui xuống dưới gầm bàn nấp, vừa ngẩng đầu đã thấy đầu sỏ vẫn đang thản nhiên tiếp tục dùng bữa sáng: “Hạ lão đại, anh quá độc ác.” May mà hắn nhanh nhẹn.
Sau khi cả đám ăn sáng xong, Tiểu Bạch đưa cho Kỷ Lương một túi to: “Chị đi thay quần áo đi.”
Kỷ Lương mở ra nhìn, là một bộ âu phục nữ màu đen.
Vì sao vệ sĩ nhất định phải mặc màu đen chứ? Kỷ Lương nhớ đến trong mấy phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, thường xuyên nhìn thấy vệ sĩ mặc âu phục đen, đeo kính đen, chẳng lẽ đây là luật bất thành văn của ngành này à?
Cô quay về phòng thay quần áo, rất vừa vặn. Sau khi ra khỏi phòng, mấy người kia cũng đã thay xong… Không thể không nói, câu người đẹp vì lụa cực kỳ có lý.
Bình thường chỉ thấy họ mặc quân phục hoặc rằn di, giờ mặc vào loại âu phục nghiêm chỉnh này, cảm giác rất khác lạ!
Mặt Tiểu Bạch khá nhã nhặn, sau khi mặc âu phục màu đen vào, thì nhìn dáng vẻ như quý ông. Hơn nữa, hắn còn làm bộ làm tịch đeo một cặp kính trắng không số, càng giống một quý ông lịch thiệp.
Dáng người của Hắc Tử thì rất khoẻ mạnh, mặc âu phục vào khiến hắn có vẻ chín chắn hơn một chút. Cúc trên cùng của áo sơ mi tối màu còn chưa cài lại, nhìn vừa cuồng dã, vừa mạnh mẽ, khiến người ta chỉ cần liếc mắt đã cảm thấy sự nguy hiểm của hắn.
Còn về Thi Thanh Trạch, hắn vốn là một quý công tử, cô cũng thường xuyên nhìn thấy hắn mặc dạng âu phục này, không thoát được dáng vẻ của một công tử phong lưu mà không hạ lưu.
Tên nhóc Tần Dịch, bình thường rất quê mùa, thô kệch, nhưng mặc âu phục nhìn cũng nho nhã hơn, tuy không lịch sự như Tiểu Bạch, nhưng chắc chắn có vẻ quý ông hơn Hắc Tử.
Hạ Vũ…
Ánh mắt của Kỷ Lương dừng lại trên người anh lâu nhất. Cô cảm thấy dáng vóc của người này mặc cái gì cũng hợp. Giống như bộ quần áo kia làm ra là vì dáng người của anh vậy. Âu phục màu đen khoác lên người khiến anh giống như một con báo ẩn mình, ngủ đông trong đêm tối, chờ đợi con mồi đến. Khi con mồi xuất hiện, anh sẽ dùng toàn lực để hạ gục nó…
Nhưng mà, cảm giác này là căn cứ trên sự hiểu biết của cô đối với anh mà có. Chứ nếu là người bình thường nhìn thấy anh, thì cùng lắm cũng chỉ cho rằng anh là một anh chàng lạnh lùng, nói năng nghiêm túc có thân hình rất đẹp mà thôi. Bởi vì, anh đã giấu hết khí tức nguy hiểm trên người mình đi rồi.
“Không tệ chút nào.” Tiểu Bạch đi vòng quanh Kỷ Lương hai vòng rồi khẽ gật đầu.
Âu phục đen mặc lên người cô, ôm lấy hai đôi chân thon dài của cô, khiến cô có khí chất hơn rất nhiều.
“Mặc đồ này, thì làm sao cất được mấy thứ kia.” Ý cô là vũ khí.
“Chọn mấy thứ dễ mang theo thôi.” Hạ Vũ ném cho cô một khẩu súng, một con dao găm và hai băng đạn: “Đây là HongKong.”
“Ừm!” Cô cất cẩn thận mấy thứ đó đi: “Lát nữa đi đâu?”
“Vịnh Cửu Long!”
Sau đó, tất cả đều lên xe. Ngắm phong cảnh bên ngoài cửa, Kỷ Lương không thể không nói, Hong Kong đúng là một thành phố lớn phồn hoa được quốc tế hoá hoàn toàn.
Không lâu sau, bọn họ đi tới vịnh Cửu Long. Xe dừng lại trước cửa một câu lạc bộ nhìn có vẻ rất đắt đỏ. Cả đám đi theo Hạ Vũ vào một gian phòng bao.
Vừa mở cửa, một chiếc bánh ga tô lao thẳng vào mặt, mọi người vội vàng tránh ra, chiếc bánh lao thẳng xuống nền nhà. Kỷ Lương nhìn tình hình trong phòng, chỉ cảm thấy một loạt vạch đen chảy dài sau gáy.
Trong phòng, cả đám thanh niên vui vẻ đùa giỡn, cầm bánh ga tô làm vũ khí, anh ném tôi tránh — bánh không phải là để ăn sao? Từ bao giờ mà bánh lại thành thứ để đùa giỡn thế?
Một đám thanh niên trẻ tuổi điên cuồng cả trai lẫn gái, mặc quần áo thời thượng đắt tiền, chẳng qua, bây giờ quần áo họ đã dính đầy kem bơ, xem ra đã hỏng cả rồi.
Trong đó có hai chị em sinh đôi, chính là đối tượng phải bảo vệ của bọn họ lần này.