Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 45



Khách sạn mà thẩm mỹ viện đặt cho họ không phải là một khách sạn quá mới, nhưng nó có vị trí khá tốt và thuận tiện để đi ra ngoài.

Trong phòng có hai chiếc giường đơn, diện tích chật hẹp, đặc biệt là khi Nghiêm Quân Thành bước vào, Trịnh Vãn có ảo giác rằng anh khó có chỗ để xoay người.

“Em ngủ ở giường nào?” Nghiêm Quân Thành hỏi.

Trịnh Vãn chỉ vào cái giường gần cửa sổ.

Bấy giờ anh mới thấy yên tâm, bèn bước tới rồi ngồi xuống, nhìn ngó xung quanh và khẽ cau mày lại.

Dường như Trịnh Vãn có thể nhìn thấu câu hỏi hiện hữu trong nội tâm của anh: Đây là cái nơi rách nát gì thế, mọi người có thể sống ở đây được ư?

Tất nhiên là anh sẽ không nói thẳng ra, dù sao thì cô cũng đã ở trong phòng này mấy ngày qua rồi.

Cô cúi người xuống, lấy một chai nước khoáng từ trong vali ra rồi đưa nó cho anh, anh nhận lấy nhưng lại vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức kéo cô qua một bên.

Anh ôm lấy cô để cho cô ngồi lên đùi anh, còn lòng bàn tay anh thì vuốt ve lưng của cô.

Trịnh Vãn muốn đứng dậy nhưng anh không cho, vậy nên cô cũng đành thôi, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

“Lát nữa em thu dọn hành lý đi.” Anh nói: “Phòng này quá nhỏ, tầng thấp, lại hướng ra ngoài đường nữa, tối em ngủ có ngon không?”

Trịnh Vãn mỉm cười: “Em đâu phải là thần tiên không thể chịu đựng được khói lửa nhân gian đâu, với lại nơi đây đâu tệ đến vậy đâu anh? Hơi ồn ào chút thôi, em đeo thêm nút bịt tai là được rồi.”

Nhưng cô cũng biết là anh thấy hơi khó chịu.

Nghĩ đến việc một người như anh – dù cho anh có đi đâu thì cũng sẽ có người sắp xếp sẵn một nơi ở tốt nhất để anh vào ở, thì mới thấy rằng, nếu cứ miễn cưỡng ép anh sống ở đây cùng với cô sẽ không hay cho lắm.

Sao hai người có thể ngủ trên một chiếc giường rộng một mét hai được đây?

Lấy yêu cầu về tiêu chuẩn của anh trong một số việc ra để mà nói, thì chắc chắn là anh sẽ không muốn ngủ trên chiếc giường mà chị Lục đã từng ngủ.

Anh đã nói rất rõ ràng rồi, vậy nên, nếu anh đã muốn qua đêm cùng với cô thì chắc chắn là anh không muốn chia giường ra để ngủ.

“Muốn đổi chỗ khác cũng được.” Cô dừng lại một chút rồi mới nhỏ giọng nói tiếp: “Nhưng mà…”

Tay của Nghiêm Quân Thành cũng không hề dừng lại, vẫn dùng một tay vuốt ve lưng của cô, còn một tay thì nhéo nhéo tay của cô, nghe vậy thì anh giương mắt nhìn cô: “Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà bây giờ em đói rồi, em muốn đến cửa hàng tiện lợi.” Cô mím môi cười.

Nghiêm Quân Thành cũng chịu thua cô, ngay từ đầu anh đã không phải là kiểu bạn trai thích nói đạo lý. Khi cô không có ý kiến gì thì anh sẽ sắp xếp hết mọi thứ, nhưng một khi cô đã có chủ kiến ​​của riêng cô, thì anh sẽ hợp tác với cô.

“Được.” Anh gật đầu.

Trịnh Vãn vào phòng tắm để tiếp tục sấy tóc, còn Nghiêm Quân Thành thì vinh dự đảm nhận nhiệm vụ sắp xếp hành lý cho cô.

Seoul bây giờ đang rất lạnh nên cô có mang theo quần áo dày. Anh giúp cô gấp từng cái một lại, đặt thật gọn gàng vào hộp rồi nhìn quanh phòng… sạc pin, adapter, nút bịt tai, bịt mắt, son môi…

Trịnh Vãn thò đầu ra: “Anh để đồ dưỡng da và mỹ phẩm vào cái túi mỹ phẩm màu xanh kia đi nhé.”

Nghiêm Quân Thành đáp: “Anh biết rồi.”

Sau khi sấy tóc xong, Trịnh Vãn nhìn thời tiết ở Seoul hôm nay để buộc tóc lên cho thích hợp, khi cô đi ra khỏi phòng tắm, thì Nghiêm Quân Thành đang ngồi xổm trên đất kéo khóa vali.

“Anh dọn xong rồi à?”

“Xong rồi.”

Trịnh Vãn không yên tâm, vì vậy cô kiểm tra lại mọi ngóc ngách trong phòng để đảm bảo là không có thứ gì quan trọng bị bỏ lại, sau đó cô mặc áo khoác ngoài, quàng khăn quàng cổ vào và dẫn anh đi ra ngoài.

“Ăn xong rồi thì chúng ta mới về lấy hành lý nhé? Nếu kéo vali theo thì rất bất tiện.”

“Ừ.”

Hôm nay Nghiêm Quân Thành cũng quàng chiếc khăn mà cô đan.

Sau khi đi vào thang máy, cô nhìn kỹ lại thêm một lần nữa, sau đó đưa tay ra chỉnh lại cho anh, cô nói rằng: “Màu này rất hợp với anh.”

Nghiêm Quân Thành cười nói: “Rất ấm áp.”

Khi bước ra khỏi thang máy, bên tai cô tràn ngập những ngôn ngữ xa lạ. Trịnh Vãn khoác tay anh rời khỏi khách sạn, rất khó để so sánh liệu Seoul hay Đông Thành lạnh hơn, thi thoảng thấy người qua đường đi dép mùa hè, cô sẽ không nhịn được mà rùng mình một cái, rồi lại kiễng chân nói nhỏ vào tai anh: “Họ không sợ lạnh à.”

Nghiêm Quân Thành khẽ cười một tiếng, thấy mũi cô ửng đỏ lên vì lạnh, anh bèn nắm tay cô đút vào túi áo khoác của mình.

Họ đi bộ xuống một con phố, thấy có một cửa hàng tiện lợi.

Trịnh Vãn đang có tâm trạng tốt, cô lấy một giỏ mua sắm để đựng rất nhiều thứ trong đó, Nghiêm Quân Thành liếc nhìn vào bên trong, anh thấy không có một bữa trưa nghiêm túc nào hết, tất cả chỉ toàn là đồ ăn liền như cơm nắm, mì gói và bánh mì. Anh bèn nhìn sang chỗ khác, sau cùng, anh vẫn không nói gì khiến người ta cụt hứng.

Điều này cũng bắt nguồn từ việc anh hiểu cô rất rõ, cô đã thích ăn thử những loại thức ăn là lạ từ hồi còn đi học rồi.

“Anh ăn gì?” Trịnh Vãn nhướng mắt hỏi anh.

Anh không hứng thú lắm, chỉ đáp rằng: “Nhiêu đây thôi.”

Anh chắc chắn là cô không thể ăn hết, và cuối cùng, vẫn sẽ là anh giải quyết chúng thay cho cô.

Sau khi thanh toán hóa đơn, Trịnh Vãn bỏ hết đống đồ ăn cô mua vào lò vi sóng để hâm nóng, rõ ràng đây là một chuyện rất bình thường nhưng cô lại thấy vui vẻ lắm, vui vẻ khó lòng tả xiết: “Em thấy họ ăn món này… Không, họ nói đó là ramen, nhìn họ ăn có vẻ ngon. Anh xem phim Hàn Quốc chưa? Mỗi lần xem xong thì em đều rất muốn nấu một bát mì gói rồi ăn luôn.”

Và tất nhiên là hành vi này phải được thực hiện đằng sau lưng Tư Vận.

Ở nơi mà Tư Vận không nhìn thấy, cô cũng là một người mẹ đã từng thích xem phim truyền hình Hàn Quốc và thích ăn đồ ăn vặt ở trong miệng của những người lớn tuổi.

Nghiêm Quân Thành nhíu mày: “Đây là mì ăn liền.”

Trịnh Vãn “xì” một tiếng rồi cười khúc khích, quay đầu nhìn những người xung quanh rồi quay sang càm ràm anh: “Chúng ta phải biết tôn trọng văn hóa ẩm thực của các quốc gia khác chứ anh.”

Nghiêm Quân Thành chỉ im lặng chứ không nói gì.

Sau khi hâm nóng thức ăn đã mua, Trịnh Vãn kéo anh đến ngồi bên cửa sổ.

Nghiêm Quân Thành chưa muốn ăn cho lắm, nhưng anh vẫn nhận lấy cơm nắm mà cô đưa cho mình, trưng vẻ mặt không cảm xúc ấy ra mà ăn từng miếng một.

Tiện thể anh cũng ăn luôn… phần ramen mà cô chưa ăn hết, giải quyết hết chỗ nước trái cây và bánh mì mà cô không ăn hết nổi.

Lúc bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, có một vài nữ sinh đang bước đến, họ vẫn còn trẻ, rất xinh đẹp và hoạt bát, tay trong tay trò chuyện rôm rả. Trịnh Vãn tò mò quay đầu nhìn theo bóng dáng của họ, cảm nhận hơi thở thanh xuân đang phả vào mặt mình.

Nghiêm Quân Thành cúi đầu hỏi cô: “Em đang nhìn cái gì thế?”

Trịnh Vãn không thể nói ra được cảm xúc trong cô bây giờ, có hâm mộ, có mất mát, và cũng có cảm thán không thôi.

Cô chậm rãi lắc đầu, ôm lòng hâm mộ mà nói: “Tụi nhỏ trông xinh đẹp và trẻ trung quá anh nhỉ. Bình thường nhìn Tư Vận thì em cũng không có cảm giác gì nhiều, chắc là vì em đã có con bé rồi nên em không sợ thời gian trôi đi, cũng không sợ mình già đi. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy mấy cô gái trẻ trung như vậy, thì em thấy hơi hơi hâm mộ chúng, em không thể nhớ nổi khi xưa trông mình như thế nào nữa.”

Nghiêm Quân Thành chỉ cười.

Sau khi về đến khách sạn, anh lấy chiếc ví cất trong túi ra rồi đưa nó cho cô.

Trịnh Vãn bối rối, cô nhận lấy nó và hỏi anh rằng: “Cái gì vậy?”

“Em mở ra xem đi.”

Cô mở ví của anh ra, ở giữa ví có một tấm ảnh.

Trong ảnh, có một cô gái đang ngồi bên bàn học, một tay người nọ chống lên cằm và đang nhìn vào sách giáo khoa, người ta chỉ có thể nhìn nghiêng của cô gái ấy.

Cô sửng sốt, cô không thể nhớ được anh đã chụp bức ảnh này từ khi nào. Khi đó, trong trí nhớ của cô, anh thường hay lấy máy ảnh để chụp ảnh cô, chủ yếu là anh sẽ chụp lại mỗi khi cô làm mặt xấu, dường như là anh thấy rất vui mỗi khi nhìn mấy tấm ảnh cô tự làm mặt xấu.

Đó cũng là một trong số những lần hiếm hoi anh cười lớn.

“Bây giờ anh còn thích chụp ảnh nữa không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Nghiêm Quân Thành lắc đầu: “Anh đã không chụp ảnh trong nhiều năm nay rồi.”

Bao nhiêu năm cô rời xa anh, cũng là bấy nhiêu năm anh không động đến máy ảnh.

Dường như cô không hề biết rằng, chụp ảnh không phải là sở thích của anh, anh chỉ muốn ghi lại hết mọi dáng vẻ của cô. Khi đó anh muốn gì nhỉ? Mỗi năm anh chỉ muốn chụp được nhiều ảnh hơn, để họ không cảm thấy buồn chán khi đã về già, rồi khi ấy, họ sẽ cùng ngồi trên một chiếc ghế bập bênh và cùng ngắm nhìn lại những bức ảnh cũ.

Trịnh Vãn im lặng vài giây, sau đó cô cười nói: “Hay là tối nay chúng ta ra ngoài đi dạo đi anh, em sẽ mua cho anh một chiếc máy ảnh, coi như tặng trước làm quà năm mới cho anh.”



Vào buổi chiều, sau khi Nghiêm Quân Thành gọi điện cho trợ lý Vương thì anh ấy cũng đã sắp xếp xong xuôi hết tất cả mọi thứ.

Có một chiếc xe được lái bởi tài xế định cư ở đây đến.

Người tài xế lái xe đưa họ đến khách sạn nằm trong tòa nhà Lotte World Tower, đứng trước cửa sổ sát đất, gần như là họ có thể nhìn được toàn cảnh Seoul. Phòng mà họ đặt nằm ở vị trí cao trong thành phố nên gần như không có tiếng ồn, Trịnh Vãn nghĩ, có lẽ tối nay cô không cần bịt tai lại nữa.

Nhìn đồng hồ, cô đoán rằng Tư Vận sắp tan học.

Cô ngồi trên ghế sô pha, tìm ra được một góc độ tốt rồi bấm số gọi video call với Tư Vận.

Có thể là do đang ở một đất nước xa lạ, nên đường truyền Internet và mức độ ổn định của mạng chậm hơn tầm nửa nhịp. Sau gần nửa phút đồng hồ trôi qua, cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của con gái mình trên màn hình.



Trịnh Tư Vận điều chỉnh góc độ, đặt điện thoại sang một bên rồi ngây thơ vẫy tay với điện thoại: “Mẹ ơi ~”

“Đang ăn à?” Trịnh Vãn hỏi.

Nhờ có Tư Vận nên cô mới biết rằng, trong vài ngày qua – kể từ sau khi cô đi, ngày ngày Nghiêm Quân Thành đều cho người mang đồ ăn đến trường vào mỗi buổi trưa và buổi tối.

Trên đời này, ngoại trừ Trần Mục ra thì không có bất kỳ một người đàn ông nào có thể làm ba của Tư Vận, cô biết rõ điều này.

Cũng giống như cô vậy, cô sẽ không coi con của người khác như con của mình. Mối quan hệ huyết thống là thế, không có là không có, không thể đổi thay được.

Cũng bởi vậy, cô sẽ không ép buộc Tư Vận gọi Nghiêm Quân Thành là ba, tương tự như thế, cô cũng sẽ không buộc Nghiêm Quân Thành phải coi con của cô và Trần Mục như là con của mình.

Nhưng…

Chỉ cần Tư Vận tôn trọng anh, chỉ cần anh có thể giúp đỡ Tư Vận mỗi khi con bé gặp phải khó khăn lớn, thế là đủ.

Bây giờ anh đã để ý đến những nhu cầu cơ bản trong cuộc sống của Tư Vận trước cả khi cô đề cập đến những điều ấy, vậy thì cô có gì không hài lòng nữa đâu?

Trong màn hình, Trịnh Tư Vận cầm điện thoại di động lên và chỉ vào bàn một lần nữa: “Con đang ăn này, mẹ nhìn thử đi ạ, hôm nay có nhiều món quá, con ăn không hết nên đã gọi thêm vài bạn học cùng ăn với con.”

Trịnh Vãn nhìn theo, cô thấy các món ăn thực sự rất phong phú, kết hợp giữa thịt và rau, súp ngọt và trái cây.

“Ôi, mẹ ơi, mẹ không còn ở trong khách sạn mấy ngày nay mẹ ở nữa ạ?” Trịnh Tư Vận nghi hoặc hỏi.

“Con tinh mắt thế.” Trịnh Vãn thay đổi góc quay, máy quay nhắm vào Nghiêm Quân Thành đang ngồi bên bàn trả lời email: “Chú của con cũng đến Seoul rồi này, bây giờ mẹ đang ở cùng chú ấy đó.”

Nghe thấy hai mẹ con nhắc đến mình, Nghiêm Quân Thành bèn ngẩng đầu lên.

Giọng nói của Trịnh Tư Vận phát ra từ điện thoại: “Chú cũng đến Seoul rồi ạ?!”

Cô ấy ngạc nhiên, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán.

Mỗi lần nhìn thấy chú Nghiêm đi cùng với mẹ, cô ấy luôn có một nỗi nghi ngờ như thế này: Đây có thực sự là truyền thuyết trong giới kinh doanh mà giáo sư thường hay đề cập trong lớp không nhỉ?

Hình như chú ấy thực sự rất thích bám lấy mẹ của cô ấy.

Ở nhà cũng vậy, khi mẹ vào bếp thì chú cũng sẽ vào theo, rồi lúc mẹ cô ấy đi xuống lầu mua một lọ tương, chú cũng sẽ đi theo mẹ.

Cô ấy nghĩ: Mẹ đi học nâng cao một tuần, chú đi theo… cũng là một chuyện hết sức bình thường.

Nghiêm Quân Thành đứng dậy và đi tới chỗ cô.

Anh ngồi xuống ngay bên cạnh Trịnh Vãn, anh cũng chào Trịnh Tư Vận trong video: “Đồ ăn có hợp khẩu vị của cháu không?”

Trịnh Tư Vận thẳng lưng lên theo thói quen, bày ra tư thế nghiêm túc ấy ngay trong lớp học, trả lời thật rõ ràng: “Cảm ơn chú ạ, đồ ăn rất ngon, các bạn cùng lớp cháu đều khen ngon ạ.”

Ở nơi mà máy quay không thể quay tới, Nghiêm Quân Thành nắm lấy tay Trịnh Vãn.

Anh nhìn vào màn hình video call, thấy cà rốt thái sợi đã được ai đó gắp ra và để trên chiếc nắp trong suốt bên cạnh, anh hiểu ra ngay, bình tĩnh hỏi: “Nghiêm Dục cũng ở đó à?”

Tự dưng Trịnh Tư Vận ngước mắt lên, nhìn người đang ngồi cách bàn của cô ấy ít nhất là hai mét.

Nghiêm Dục sững người ra.

Bây giờ trông cậu rất buồn cười, tay thì đang bưng bát cơm, đồ ăn trong miệng thì chưa kịp nhai hết.

Nghe thấy câu hỏi đột ngột đến từ chú của mình, cậu khó khăn nuốt một ngụm cơm xuống, sau đó thì vội vã chạy tới, đứng ngay sau lưng Trịnh Tư Vận, chào một cách không tự nhiên gì cả: “Chú.”

Những ngày qua, Trịnh Tư Vận thường hay chia sẻ bữa ăn do tài xế giao với một số bạn cùng lớp.

Sau giờ học, chỗ của cô ấy rất náo nhiệt, có vài bạn học không muốn không như thế, nên có người đi ra căn-tin mua thêm khoai tây chiên, có người thì gắp chân gà kho của mình sang, ai cũng ăn rất ngon miệng.

Nghiêm Dục thề rằng, đây là lần đầu tiên cậu ăn.

Cũng là vì khi đó não cậu bị úng, khi đi ngang qua bàn của Trịnh Tư Vận, cậu dừng lại, thuận miệng hỏi cô ấy rằng: “Còn đũa không?”

Cậu đã rất cẩn thận rồi mà, lúc Trịnh Tư Vận đang gọi video với mẹ, cậu đã có ý thức ngồi gọn sang một bên, ai ngờ chú của cậu vẫn tìm ra được cậu.

Sao lại bị phát hiện thế nhỉ??

Nghiêm Dục giải thích: “Chú, em nói là em ăn không hết nên em bảo cháu cùng ăn.”

Trịnh Tư Vận chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cậu: “?”

Nghiêm Quân Thành không quan tâm, anh hờ hững gật đầu một cái.

Trịnh Vãn lén nhéo chân anh, vẫn mỉm cười và khẽ nói với Nghiêm Dục trong video: “Vậy hai đứa ăn đủ không? Đang ở độ tuổi phát triển cơ thể đó.”

Nghiêm Dục không còn căng thẳng nữa, cậu vội nói: “Thím ơi, cám ơn thím ạ, cháu ăn no rồi, mấy người chúng cháu cùng ăn với nhau đó ạ.”

Cậu biết ý mà lùi sang một bên.



Nghiêm Dục ăn không đủ, vì vậy cậu đã trốn tiết tự học buổi tối và rủ Đặng Mặc Ninh đi chơi cùng mình.

“Nghe nói chú của cậu đang bắt đầu cải tạo lại Lan Đình à?” Đặng Mặc Ninh hỏi: “Chẳng phải Lan Đình đã được xây dựng từ mấy năm trước rồi sao?”

Nghiêm Dục liếc cậu ấy một cái: “Đã biết rồi mà còn hỏi nữa.”

Bấy giờ Đặng Mặc Ninh mới sờ sờ mũi mình: “Được rồi, vừa nãy có mấy đứa nhờ tớ nghe ngóng thử xem xem, liệu chú của cậu có muốn kết hôn thật hay không. Tớ cũng thấy tò mò lắm, chú của cậu muốn lấy mẹ của Trịnh Tư Vận thật à?”

Nghiêm Dục nghĩ đến cảnh tượng mà mình vừa mới nhìn thấy, rồi lại nghĩ đến việc, lúc thím ra nước ngoài đi học thì chú của mình lại háo hức đi theo người ta…

Cậu giả bộ bày ra vẻ mặt “thâm sâu khó dò” và đáp rằng: “Sai rồi.”

“Gì cơ?”

“Cậu nên hỏi thử xem mẹ của Trịnh Tư Vận có muốn lấy chú của tớ hay không.” Nghiêm Dục vỗ vỗ vào vai Đặng Mặc Ninh: “Tớ chỉ có thể nói bấy nhiêu đó thôi, nói thêm vài câu nữa thì hình tượng của chú tớ sẽ bị hư hại hết.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Hôm nay thả thêm bao lì xì nhé, ba trăm lận ~