Dạo gần đây, Hạ Uyển Đình cảm thấy cơ thể thường hay mệt mỏi, buồn ngủ nhiều hơn, ăn gì cũng cảm thấy râm ran khó chịu. Cô chỉ nghĩ đó là phản ứng bình thường khi ốm liền lơ đi.
Nghe hạ nhân nói hôm nay Cố Thần sẽ về nhà dùng cơm khiến Hạ Uyển Đình khá bất ngờ. Cô muốn đích thân xuống bếp nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn đã buồn nôn. Cô đơn giản dặn dò đầu bếp làm mấy món Cố Thần thích, bản thân vác theo cơ thể mệt nhọc nghỉ ngơi ở sofa chờ Cố Thần về.
Nghe thấy tiếng đỗ xe ngoài gara, Hạ Uyển Đình nhờ người đỡ mình ra tận nơi, cô cầm lấy áo khoác ngoài Cố Thần, giúp hắn tháo cà vạt. Cố Thần dường như cũng mệt mỏi nên tùy ý để cô làm.
Trên bàn ăn đều là những món Cố Thần thích, hai người ngồi mỗi người một bên, từ đầu đến cuối đều không ai lên tiếng. Cố Thần lười mở miệng còn cô luôn lo sợ mình làm phiền hắn nghỉ ngơi.
“Ưm... oẹ”
Hạ Uyển Đình vừa gắp một miếng cá chưa kịp ăn đã bỏ vào nhà vệ sinh nôn ói liên tục. Sắc mặt tái nhợt, hai tay bấu mạnh vào làn váy, cô như móc cả tim gan ra nà nôn khan.
Trở lại bàn ăn cô qua loa giải thích với Cố Thần, cơn buồn nôn khiến cả người cô mệt lả.
“Tôi khiến cô ghê tởm như vậy hả? Đến mức chưa kịp động đũa đã buồn nôn.”
Cố Thần bất ngờ lên tiếng cắt đứt tâm trạng của cô. Hạ Uyển Đình không hiểu chuyện gì đành luống cuống giải thích để không khiến hắn hiểu lầm.
“Không phải đâu... chỉ là gần đây thân thể em không được khỏe, ăn gì cũng cảm thấy buồn nôn. Em xin lỗi, đảm bảo sẽ không có lần sau đâu.”
Cố Thần nghe vậy cũng không tiếp tục thắc mắc, đơn giản là hắn lười so đo với cô. Không phải vì hôm nay công ty có việc khiến hắn đau đầu thì còn lâu Cố Thần mới chịu trở về nhà.
“Tốt nhất là không phải.”
Dì Lâm ở bên cạnh trông thấy những biểu hiện của cô lo lắng ra mặt. Không nhầm thì thiếu phu nhân như vậy đã hai ngày rồi, ăn gì cũng không vừa bụng, có hôm vừa ăn được chút ít đã nôn sạch.
Mọi chuyện coi như không có gì, nhà bếp đưa lên mấy món thanh đạm cho Hạ Uyển Đình. Nhưng lần này vừa động vào một thìa cháo cô đã chạy thục mạng vào nhà tắm.
“Cô lại giở trò gì đấy? Nếu chán ghét tôi thì nói một tiếng, tôi cũng không thích suốt ngày phải nhìn mặt cô “
Cố Thần lúc này đã tức giận, hắn gắt gỏng nâng cao giọng. Bây giờ đến một bữa cơm cũng không có tâm trạng nuốt xuống được.
Dì Lâm bất chợt nảy ra suy nghĩ, dù gì bà cũng là người từng trải, đã từng sinh ba đứa con. Biểu hiện của Hạ Uyển Đình rõ như vậy nhưng đến giờ bà mới để ý.
Dì Lâm không giấu được sự vui mừng trong giọng nói, hoàn toàn không kiêng dè chuyện người làm không được xen vào lúc chủ đang nói chuyện mà hồ hởi nói.
“Thiếu phu nhân, có phải dạo gần đây kinh nguyệt của cô không ổn định?”
Hạ Uyển Đình ngẫm nghĩ một chút. Đúng là có đã trễ gần nửa tháng, nhưng chuyện này với việc cô liên tục nôn ói đâu có liên quan gì với nhau.
“Đúng vậy, bình thường rất ổn định nhưng không hiểu sao lần này trễ nửa tháng rồi.”
Cố Thần đang dùng tráng miệng nghe thấy vậy cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn trố ra như không tin vào tai mình. Chỉ thấy hắn trầm ngâm không nói.
“Thiếu phu nhân của tôi ơi! Buồn nôn, hoa mắt chóng mặt, chậm kinh nguyệt, đấy đều là biểu hiện của phụ nữ khi mang thai.”
Trong giọng nói của dì Lâm chứa đựng sự vui mừng thể hiện rõ khiến Hạ Uyển Đình nghe vậy cũng ngơ người.
Có thai?
Cô có thai sao?
Không thể nào.
Cô đưa tay sờ xuống vùng bụng phẳng lì của mình. Sao có thể như vậy được chứ. Hạ Uyển Đình nhớ lại cô và Cố Thần phát sinh quan hệ vào ngày 15, đấy là kì nguy hiểm của cô. Sao cô lại quên được chứ.
Cố Thần nghe thấy vậy rất ngạc nhiên, hắn đưa mắt về phía cô chờ đợi một lời giải thích.
“Chuyện này là thế nào?”
Hạ Uyển Đình cũng hốt hoảng không kém, cô bấn loạn suy nghĩ tìm cách giải quyết.
“Em... em thật sự không biết.”
Nhận thấy sự khó tin trong mắt Cố Thần, Hạ Uyển Đình cũng bất lực, cô chỉ biết hết lời giải thích mong hắn hiểu.
“Mọi chuyện mới chỉ là suy đoán, em sẽ đến bệnh viện kiểm tra kĩ hơn.”
“Tùy cô, đừng gây phiền phức cho tôi là được.”
Hạ Uyển Đình hít một hơi thật sâu, hai bàm tay nắm chặt, lấy hết can đảm hỏi Cố Thần.
“Nếu thật sự có thai, vậy anh có mong chờ đứa bé không?”
Cố Thần không hiểu vì sao cô lại trở nên lắm chuyện như vậy, hắn đứng dậy đặt tờ báo xuống. Bước chân hắn không nhanh không chậm cầm theo áo khoác đi thẳng ra cửa.
“Tôi không thích cô, cũng sẽ không thích đứa trẻ do cô sinh ra. Nhưng dù sao nó cũng là cốt nhục của tôi, Cố gia sẽ không bạc đãi nó. Mẹ tôi cũng mong có cháu từ lâu rồi. Về phần cô... đừng mong dùng đứa bé trói buộc tôi.”