Cố Thần vừa mới trở về từ công ty, hắn nhìn tấm thiệp trong tay vẻ mặt không hài lòng. Người làm nói với hắn Hạ Uyển Lâm vẫn đang chuẩn bị trên tầng chưa xong.
Thật không hiểu nổi, mọi lần tham dự tiệc rượu chỉ là những thành phần chủ chốt của công ty, lần này không hiểu sao lại đi cùng gia quyến. Hắn cũng bất đắc dĩ phải dẫn cô ta theo cùng.
“Chưa xong, anh kiên nhẫn chờ em một lát đi!” Hạ Uyển Lâm nói xong liền tiếp tục công cuộc vẽ mắt, chuốt mascara. Cô như không nhìn thấy hắn, vẫn chăm chú vào việc của mình.
“Tôi cho cô năm phút, không hơn không kém, nhất định phải xong.” Hắn gắt gỏng để lại một câu nói rồi đóng sầm cửa lại.
Hạ Uyển Lâm trông thấy liền bĩu môi, cô hiếm khi tham gia buổi tiệc rượu lớn như vậy, nhất định phải làm cho bản thân thật nổi bật.
Cô ta cũng lấy làm lạ, mọi lần có tiệc xã giao, Cố Thần đều không cho cô ta đi cùng. Hôm nay không hiểu vì sao lại có sự thay đổi lớn như thế. Cô tuy hơi nghi ngờ nhưng cũng tặc lưỡi cho qua.
Hạ Uyển Lâm chọn lấy một bộ váy liền thân màu đen tuyền, hai bên chân xẻ cao khoe trọn đôi chân dài miên man của cô ta. Lại tìm thêm vài món trang sức tương xứng với bộ đồ. Xong xuôi, cô ta ngắm nhìn bản thân trong gương, nở một nụ cười tươi tắn rồi mới lưu loát bước xuống lầu.
“Em xong rồi, chúng ta đi thôi.” Cô hào hứng khoác tay Cố Thần, cố ưỡn cao ngực nhìn hắn.
Cố Thần nhìn dáng vẻ lố bịch của cô ta, chán đến không muốn nói. Hắn không hài lòng liếc một cái rồi mở cửa xe tự mình bước vào. Tài xế ở bên cạnh lập tức tinh ý, xuống xe mở cửa cho Hạ Uyển Lâm.
Hắn lại nhớ đến cảnh tượng này vào hơn hai năm trước. Hạ Uyển Đình lần đầu đến dự buổi tiệc mừng của cha nuôi Hạ Hải Minh. Cô không để hắn phải chờ đợi, ăn vận cũng rất thanh lịch, nhẹ nhàng. Thậm chí lúc đó cô còn dè dặt không dám khoác tay hắn, đến lúc thu được chút can đảm chủ động thân thiết lại bị hắn không thương tình gạt phắt ra.
Cố Thần không hiểu sao lúc này lại nhớ tới cô. Không phải lúc này mà là dạo gần đây. Hắn ta thường xuyên nghĩ đến Hạ Uyển Đình, nhớ đến hơn hai năm chung sống của hai người.
Càng nghĩ đến chỉ càng cảm thấy ảo não, hắn đưa tay lên day day trán phủi sạch mọi ý nghĩ liên quan đến cô.
Xe dừng trước một khách sạn thật xa hoa, hắn nghe nói khách sạn này cũng chỉ là một phần rất nhỏ Thẩm thị đầu tư vào, phía sau còn rất nhiều công ty con nữa. Vì để tránh ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn tuy không tình nguyện nhưng vẫn xuống xe đỡ Hạ Uyển Lâm vào.
“Xin hỏi ngài đây có thiệp mời không ạ?” Bảo tiêu ở bên ngoài khách sáo lên tiếng.
Cố Thần hất cằm ra hiệu cho tài xế mang vào, bảo tiêu sau khi xem qua một lượt khẽ gật đầu đồng ý: “Vị bên cạnh ngài là?”
“Cô ấy là vợ tôi.” Cố Thần không tình nguyện thừa nhận.
“À! Ra là cô Hạ Uyển Đình, mời hai người vào trong ạ!”
Mí mắt Cố Thần giật giật, vẻ mặt sượng trân thấy rõ. Đã rất lâu rồi nhưng nhiều người vẫn nghĩ Cố thiếu phu nhân là Hạ Uyển Đình.
Vẻ mặt Hạ Uyển Lâm càng khó coi hơn, cô ta lườm nguýt bảo tiêu, cong cớn tiếp lời: “Không phải! Tôi là Hạ Uyển Lâm, vợ chính thức của Cố Thần, Cố thiếu phu nhân của Cố gia!”
Nhiều người bên ngoài bắt đầu hướng ánh mắt về phía hai người, Cố Thần không tự nhiên nghiêng mặt tránh né. Hắn ghé đầu nói gì đó với bảo tiêu, hai người lập tức được đi vào.
“Buổi tiệc lớn như vậy sao phục vụ thiếu quy củ thế? Đến người cũng nhận nhầm.” Hạ Uyển Lâm hậm hực liếc nhìn Cố Thần, việc bị hiểu lầm thành Hạ Uyển Đình khiến cho cô ta cảm thấy rất mất mặt. Người đã mất tung tích được gần hai năm, nhưng cô ta vẫn là cái bóng thế thay cho Hạ Uyển Đình.
“Cô quản tốt cái miệng cho tôi! Tốt nhất là cứ đi bên cạnh tôi, đừng tiếp tục gây chuyện nữa.” Cố Thần khó chịu ghé sát vào tai nhắc nhở cô ta.
Hôm nay là một buổi tiệc lớn, hắn không cho phép bất cứ ai làm ảnh hưởng tới hắn, Hạ Uyển Lâm càng không được.
“Anh nói cái gì” Hạ Uyển Lâm trợn tròn mắt như không tin nhìn Cố Thần, “Anh điên rồi à? Em là vợ của anh đấy, anh có thấy ai nói như vậy với vợ của mình không?”
Cố Thần bỏ ngoài tai lời nói của cô ta, hắn sải bước trực tiếp vào sảnh chính, bỏ lại Hạ Uyển Lâm ở phía sau đang giậm chân, âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn.
“Cố Thần, anh.. anh được lắm! Dám đối xử với Hạ Uyển Lâm tôi như vậy!” Cô ta vừa xách váy vừa âm thầm chửi rủa Cố Thần. Nhưng không còn cách nào khác vẫn phải tiếp tục đi theo hắn.
Giờ cô ta bắt đầu hối hận khi đó dùng trăm phương ngàn kế quyến rũ Cố Thần. Mới có hơn một năm mà hắn đã thay đổi nhiều như vậy, thật không thể hiểu nổi Hạ Uyển Đình chịu đựng hơn hai năm bằng cách nào.
À phải rồi! Hạ Uyển Lâm chợt nhớ ra, chị gái ngu ngốc của cô ta yêu hắn, còn cô thì không.