Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 37: Giúp cô.



Đôi mắt mọi người xung quanh đều sáng như đuốc, đương nhiên cũng mang theo ánh mắt trông mặt mà bắt hình dong.Chu Kiến Quốc tất nhiên không cần phải nói, thân hình cao lớn, diện mạo soái khí,so với minh tinh cũng không kém hơn còn La Bối cho dù không trang điểm cũng hoàn toàn ở cấp bậc mỹ nữ.Ngược lại diện mạo Tô Nhàn tương đối bình thường vì vậy như Chu Kiến Quốc và La Bối nhìn mới xứng đôi vừa lứa.Vốn dĩ mọi người còn đang xem náo nhiệt, lúc này nghe xong Chu Kiến Quốc nói lập tức rõ ràng mọi chuyện.
Tô Nhàn hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.Bây giờ cô ta rất giận bạn tốt, nếu không phải cô lớn tiếng gây ồn ào như vậy thì cô ta đâu đến nỗi xấu mặt như thế này?Bạn của Tô Nhàn lúc này mới thực sự ngây ngốc.Lúc trước Tô Nhàn nói cô ta có bạn trai,mọi người còn chưa tin,đến tận khi cô ta đăng ảnh chụp chung lên vòng bạn bè,mọi người còn ghen tị nói Tô Nhàn may mắn tìm được người bạn trai chất lượng tốt như vậy...... Kết quả người gọi là bạn trai thật ra Tô Nhàn thuê để gạt ba mẹ sao?
Lừa ba mẹ còn chưa tính, vì sao còn muốn lừa bạn bè bọn họ,bọn họ cũng không thúc giục cô ta yêu đương,kết hôn!
Nhiều người nhìn cô ta như vậy, mặt mũi đều bị mất hết!
Cũng may tính tình cô thẳng thắn, nói chuyện tuy không kiêng dè nhưng lúc này biết mình hiểu lầm,sau khi thay đổi sắc mặt thì rất thản nhiên mà đi tới trước mặt La Bối chân thành mà bắt đầu xin lỗi: "Tiểu thư,xin lỗi vì đã hiểu lầm."
Là nhân vật chính thật ra La Bối cũng rất khiếp sợ, một phương diện là nằm không cũng trúng đạn, lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị người ta gọi là tiểu tam, về phương diện còn lại là tò mò ăn dưa với quần chúng xung quanh.
Cô rất nhanh phục hồi tinh thần lại,xua tay: "À, không có việc gì nhưng tôi với anh ấy cũng không phải người yêu, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè kiêm đối tác làm ăn thôi."
Mặc kệ người khác có tin tưởng hay không,La Bối vẫn muốn giải thích.
Tô Nhàn thấp giọng nói một câu xin lỗi rồi vội vàng rời đi, cũng không chờ bạn cô ta.Trò khôi hài này diễn ra không đến vài phút nhưng cốt truyện biến chuyển bất ngờ, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của quần chúng ăn dưa.
Chu Kiến Quốc lại lần nữa ngồi xuống, La Bối giơ ngón tay cái lên với anh: "Hôm nay anh rất ngầu."
Thật ra cô cũng có chút hiểu biết tính cách của vị đối tác này.Nếu hôm nay chỉ có một mình anh,anh sẽ lười đi giải thích,kể cả người khác có mắng anh là tra nam,anh cũng không để bụng, sở dĩ giải thích trước mặt nhiều người như vậy cũng là để bảo vệ cô.Tuy chuyện này là đương nhiên nhưng La Bối vẫn cảm thấy anh rất ngầu.
Chu Kiến Quốc trợn mắt nhìn cô: "Người ta đã chỉ vào mũi cô mắng cô là tiểu tam, tôi còn có thể ngồi xem mặc kệ sao?"
"Nhưng hình như Tô tiểu thư vừa rồi là có ý với anh đúng không?"
Nếu là cô muốn thuê bạn trai lừa cha mẹ cũng sẽ không gạt bạn tốt, nói không chừng còn có thể coi là chuyện cười để kể.Sở dĩ bạn cô ta cũng cảm thấy Chu Kiến Quốc là bạn trai cô ta là vì cô ta không phủ nhận, hoặc là nói dối bạn là có bạn trai, hơn nữa bạn trai chính là Chu Kiến Quốc.
Chu Kiến Quốc buông tay: "Vậy cũng không liên quan đến tôi, quan hệ giữa chúng tôi chỉ giống như người đưa cơm hộp và người gọi cơm hộp,đơn hàng kết thúc, quan hệ cũng kết thúc."Anh dừng lại một chút, lại cảm khái nói: "Loại tiền này thật đúng là không dễ kiếm,tôi sẽ không bao giờ làm công việc này nữa, cho nên lừa gạt ba mẹ đúng là không phải chuyện đạo đức gì,vừa làm đã bị báo ứng."
La Bối bị biểu tình khi nói lời này của anh chọc cười.
"Hôm nay rất ngại vì liên lụy đến cô." Chu Kiến Quốc gọi thêm một ly nước chanh cho La Bối: "Để bồi thường,chiều mai tôi sẽ đi đón cô."
"Không cần đâu,chỗ công ty tôi cũng rất dễ gọi xe."
Chu Kiến Quốc lắc đầu: "Cô tan tầm thì người khác cũng tan tầm,một đám người đổ ra,tôi hẹn người ta lúc 6 rưỡi,nếu đến muộn cũng không tốt,tôi đã mượn đồng nghiệp một chiếc xe đạp điện, như vậy cũng tiết kiệm thời gian."
Anh nói như vậy cũng rất hợp lý,bọn họ hẹn người ta cũng coi như là cầu người ta hỗ trợ khẳng định là không thể đến trễ.Địa điểm Chu Kiến Quốc hẹn giám đốc khách sạn ở trung tâm thành phố,nếu không kẹt xe thì cô gọi xe đi từ công ty đến cũng mất hơn mười phút nhưng nếu lúc ấy là giờ cao điểm thì chắc chắn sẽ rất đông, tàu điện ngầm lại cách công ty cô rất xa......
"Vậy được rồi,phải làm phiền anh vậy."
"Bây giờ chúng ta còn nói khách sáo như vậy làm gì."
La Bối suy nghĩ lại hỏi: "Anh đi được xe điện sao?"
Chu Kiến Quốc nhìn cô một cái: "Tôi học lâu rồi bằng không cô nghĩ tôi đi đưa hàng thế nào chứ?"
...... Cũng đúng.
Chu Kiến Quốc lại nói: "Chờ lợi nhuận tăng,tôi thấy chúng ta phải mua một chiếc xe, Minibus là được, giá cả hợp lý cũng rộng rãi,chở hàng cũng tiện lợi."
Tuy rằng mua Minibus để chở hàng vẫn còn là ước mơ xa vời với bọn họ trong giai đoạn này nhưng La Bối cũng gật đầu tán thành: "Đúng, Minibus mấy vạn tệ chúng ta có thể mua được, không quá đắt."
"Cô có bằng lái không?" Chu Kiến Quốc hỏi: "Tôi không có bằng lái, hiện tại cũng không có thời gian đi học, nếu mua Minibus thì có lẽ cô phải vất vả một chút."
"Có.May mà lúc trước tôi đã thi bằng lái xe ở đại học."
***
Chu Kiến Quốc vẫn luôn tin tưởng ký ức trong quá khứ của anh cũng không hoàn toàn bị xóa hết dấu vết, từ trong cuộc sống hàng ngày anh vẫn có thể cảm nhận được, cũng có một ít ký ức nhưng những ký ức này giống như có một tấm vải che phía trước,không nhìn thấy rõ ràng nhưng anh biết đó chính là quá khứ của anh.
Sau khi anh tỉnh lại đầu óc trống rỗng nhưng anh không đến đồn công an để tìm trợ giúp, cũng có lý do.
Lúc ấy trên người anh có rất nhiều vết thương, hơn nữa trong tiềm thức anh cũng không nghĩ đi đồn công an.Một người không có ký ức thì làm sao phân biệt tình huống trước mắt là tốt hay không tốt,những người đến nhận anh là tốt hay xấu?Nên anh phải rất cẩn thận,trước khi khôi phục ký ức,anh chỉ có thể lấy thân phận Chu Kiến Quốc để tiếp tục cuộc sống.
Anh sẽ không cho người khác có cơ hội làm hại đến anh.
Anh tin tưởng tiềm thức của mình cũng tin tưởng phán đoán và quyết định của mình là chính xác.
Quán ăn khuya này rất nổi tiếng, thường xuyên có đại gia đi siêu xe đến đây ăn cơm. Chu Kiến Quốc trả tiền rồi cùng La Bối tản bộ trở về, nơi này cách thôn Thành Trung cũng không xa,trước kia cũng coi là nội thành.
La Bối không quá hiểu biết đối với các loại siêu xe,cô cũng chỉ biết mấy loại như BMW hay Audi.Đỗ ở ven đường là một ít xe có hình dáng độc đáo, tuy cô không biết là xe gì nhưng cũng biết chắc chắn không rẻ.
Có mấy nhóm thanh niên đi ngang qua đều dừng lại bước chân, hoặc là liên tiếp quay đầu lại, ánh mắt đều dừng lại trên mấy chiếc xe ven đường, xem ra mọi người nói không sai,đàn ông đều thích xe.
La Bối nhìn Chu Kiến Quốc bên người,anh không giống những thanh niên kia,lúc đi ngang qua mấy chiếc siêu xe kia cũng chưa nhìn một cái.
"Anh biết xe đó là xe gì không?" La Bối chỉ vào một chiếc xe thể thao ngừng ở ven đường tò mò hỏi.
Chu Kiến Quốc theo phương hướng cô chỉ nhìn thoáng qua,thản nhiên mà trả lời: "Maserati."
Sau chiếc Maserati là một chiếc Porsche.
Không biết như thế nào,trong đầu anh hiện lên một hình ảnh,anh ngồi trên ghế điều khiển, chạy trên đường, hình như chiếc xe anh lái giống với chiếc Porsche này,chỉ khác về màu sắc.
Chu Kiến Quốc lắc đầu.
Ký ức như là những mảnh nhỏ, khi thì có, khi thì không có, hơn nữa rời rạc từng mảnh mà anh không thể ghép chúng lại với nhau,đây cũng là nguyên nhân anh còn chưa biết bản thân mình là ai.
Anh đã tìm hiểu rất nhiều thông tin cũng đi hỏi vài bác sĩ,họ nói là chỉ người có đại não bị va chạm hoặc đã chịu kích thích, mới có thể xuất hiện tình trạng mất trí nhớ tạm thời,còn khi nào sẽ khôi phục thì không ai có thể nói chính xác, có khả năng mấy ngày, mấy tháng, mấy năm, cũng có khả năng cả đời đều nhớ không nổi,nói thẳng ra là phải tùy thuộc vào tiến độ khôi phục của từng người cũng phải xem số mệnh của người đó.
Trong thời gian qua,từ những mảnh nhỏ ký ức và một ít chi tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày mà anh có thể phân tích được anh cũng không phải một người bình thường, ít nhất sẽ không giống thân phận phổ thông như Chu Kiến Quốc này.
Anh hiểu thị trường chứng khoán, hơn nữa còn thử phân tích vài lần,cái nào anh xem trọng,cuối cùng nhất định sẽ tăng,đây chẳng lẽ là thiên phú dị bẩm?
Vì nghiệm chứng suy đoán của mình,anh còn đến mấy nơi có người nước ngoài,anh phát hiện những lời bọn họ nói anh đều có thể nghe hiểu được,anh còn hiểu được tất cả những gì người ta nói trên kênh kinh tế.
Hiện tại anh còn nhìn thấy hình ảnh mình đang lái một chiếc Porsche,đây cũng không phải chỉ là phán đoán.
"Những người này thực sự có tiền." La Bối chỉ đơn thuần cảm thán,thời buổi này,chênh lệch giàu nghèo rất lớn: "Mấy ngày hôm trước,tôi còn nói với tiểu Cảnh Châu chờ kiếm được tiền sẽ mua chiếc xe thay đi bộ, không nói dối anh tôi còn lên mấy trang web bán oto xem cơ, yêu cầu của tôi cũng không cao, một chiếc xe khoảng mười vạn tệ là được rồi.Nhưng chắc trong vòng mấy năm nữa,tôi sẽ chưa mua,ngoài tiền mua xe, mỗi tháng còn tiền bảo dưỡng rồi tiền xăng dầu,thật là quá sức đối với tôi.Nhưng chờ việc làm ăn của chúng ta ổn định,chúng ta có thể suy xét mua một chiếc Minibus, đến lúc đó tôi cũng không cần mua xe nữa,nghe nói Minibus còn cực tiết kiệm xăng dầu."
Chu Kiến Quốc nghe cô nói xong, không biết như thế nào, ma xui quỷ khiến hỏi: "La Bối,cô có muốn phát tài không?"
La Bối còn đang suy nghĩ việc mua xe, thình lình bị anh hỏi vấn đề này,cô nhìn về phía anh, cười gật đầu: "Có ai mà không nghĩ phát tài chứ."
"Nếu cô tin tưởng tôi,tôi có thể giúp cô."
Lúc này đang là hoàng hôn,cả con đường đang nhuộm một lớp ánh sáng màu vàng nhạt,anh chỉ mặc một chiếc áo thun trắng bình thường, phía dưới là một chiếc quần dài thể thao màu đen,rất sạch sẽ và đơn giản, mang theo hương vị tươi mát của mùa hè.