Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 20



Thiệu Dĩ Ninh nhanh chóng chạy đến trước mặt báo đen.

Già Lâu vẫn không phát hiện cậu đã đến, anh chỉ an tĩnh nằm ở đó, im ắng, không có tiếng động. Nếu không phải thân thể còn phập phồng theo quy luật, sợ là sẽ bị nhầm thành một pho tượng.

Hơn nữa, anh hình như bị thương rất nghiêm trọng, mắt cũng không có mở --- nếu không phải trên thảo nguyên không có báo đen thứ hai, thì Thiệu Dĩ Ninh cũng không dám tin tưởng.

Già Lâu sao lại bị thương?

Ngọn nguồn của mùi máu tươi, là một miệng vết thương trước ngực anh, miệng vết thương rất sâu, lại còn mới mẻ, máu trân quý đang chảy xuôi ra ngoài. Trong lòng mèo con căng thẳng, đầu nhỏ tròn vo cọ cọ báo đen, ý đồ đánh thức anh.

"Già Lâu đại ca?"

"Già Lâu đại ca?"

Cậu có chút luống cuống tay chân, theo bản năng nâng móng vuốt lên để xem xét miệng vết thương, lại nhìn thấy chân trước lông xù xù --- thuộc về mèo con.

Nếu cậu hiện tại là người thì tốt rồi.

Thiệu Dĩ Ninh đã học qua một ít phương pháp xử lý miệng vết thương khẩn cấp, ít nhất có thể giúp đỡ. Nhưng hiện tại cậu là trạng thái mèo con, chỉ có thể thương mà không giúp gì được.

Cậu có chút uể oải.

Nhưng mà, rất nhanh cậu lại nghĩ đến, cậu có thể kêu động vật khác tới hỗ trợ. Vừa rồi không phải cậu nhìn thấy Đa Luân và Barkley sao? Có phải họ ở phụ cận không?

Cậu lập tức bò lên trên cây gần đó, ý đồ kiếm thân ảnh khác.

Trên thảo nguyên đã là buổi chiều, ánh mặt trời dần trở nên dịu dàng, khi xuyên qua rừng rậm, chúng sẽ va chạm với một tầng lá mỏng, chiết xạ ra màu sắc không giống nhau. Thoạt nhìn sẽ tưởng là hai thế giới.

Rừng rậm rất yên tĩnh, thậm chí có chút u ám. Nhiều cây cối không biết tên sinh trưởng rậm rạp về phía trước, Thiệu Dĩ Ninh không nhận ra chúng, chỉ cảm thấy như vận mệnh đã chú định, chúng nó phảng phất như sinh trưởng theo một quy tắc nào đó. Mà ở trong rừng cây, cậu đứng ở chỗ cao nhìn ra xa, bỗng nhiên phát hiện một việc.

Rừng rậm, quá mức an tĩnh.

Không có động vật khác, không có chim hót, cũng không có tiếng kêu của sâu bọ nhỏ, này quá không bình thường, quá khác rừng rậm bình thường.

Đồng thời, cậu hậu tri hậu giác ý thức được, Barkley cùng Đa Luân không có khả năng tiến vào. Tựa như lần trước tìm Ba Ân, cuối cùng không tìm được.

Đó là giả.

Hay là nói...

Thiệu Dĩ Ninh nhanh chóng nhảy xuống cây.

Mèo con lần nữa trở lại bên người báo đen, đầu lông xù xù dùng sức củng báo đen: "Già Lâu đại ca! Tỉnh tỉnh!"

Nơi này không thích hợp, bọn họ phải nhanh chóng chạy ra ngoài.

Vài giây ngắn ngủn dài như một vạn năm, báo đen rốt cuộc hơi mở mắt ra, đôi mắt lục khi nhìn thấy ai ở trước mặt thì đột nhiên kinh ngạc, đồng từ anh co rút lại, theo bản năng hỏi lại: "... A Ninh?"

"Là em." Mèo con sung sướng vẫy đuôi: "Già Lâu đại ca, sao anh ở chỗ này? Anh khỏe không?"

"Không có việc gì."

Báo đen ngắn gọn trả lời, sau đó tựa hồ không để ý vết thương trước ngực, anh nỗ lực chống thân thể, bò lên: "Rời khỏi nơi này."

A Ninh không thể ở lại nơi này.

Móng vuốt hữu lực nắm lấy mặt đất, bùn đất lún xuống, báo đen hơi lung lay, nhưng rất nhanh đã đứng vững. Thấy mèo con không nhúc nhích, anh lặp lại: "Ta mang ngươi ra ngoài."

Máu đã ngừng, nhưng miệng vết thương thoạt nhìn không tốt lắm. Đôi mắt xanh thẳm tràn đầy lo lắng: "Nhưng mà..."

Báo đen chỉ liếm liếm cậu, dùng đầu đẩy cậu đi. May mắn nơi này cũng không sâu lắm, bọn họ chỉ đi một lúc liền trở lại bên cạnh rừng rậm, một lần nữa tắm mình dưới ánh mặt trời.

Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy người mình ấm lên.

Cậu vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện báo đen một lần nữa nằm ở dưới đại thụ, anh hẳn có ý đồ lên cây tĩnh dưỡng, nhưng động tác nhẹ nhàng ngày xưa, lúc này sẽ động tới vết thương, khiến vết thương bị xé toạc và chảy máu, nên anh không dùng nhiều sức, sau khi thử thì thấy không có kết quả, anh liền nằm xuống nhắm mắt ngưng thần.

Động vật bị thương ở trên thảo nguyên rất nguy hiểm. Không thể đi săn, lại có đủ loại địch nhân như hổ rình mồi. Thiệu Dĩ Ninh từng tận mắt gặp qua, một con sư tử đực bị thương kêu rên điên cuồng, cuối cùng suy yếu vì đói khát, mà không bao lâu sau, thi thể đã bị linh cẩu và kên kên ăn thịt, hóa thành hài cốt.

Mèo con lại chạy tới, cọ cọ báo đen: "Già Lâu đại ca?"

Báo đen không nói chuyện, chỉ liếm liếm gương mặt cậu.

Thiệu Dĩ Ninh rất lo lắng, ở thời khắc như vậy, cậu hi vọng mình có thể giúp đỡ.

Mèo con cầm lòng không đậu, rúc vào người báo đen. Lông tóc mềm mại dán sát, mang đến một chút ấm áp. Đôi mắt lục trầm tĩnh nhìn cậu, phản chiếu đôi mắt mèo tròn xoe.

"Già Lâu đại ca," bị nhìn chăm chú như vậy, Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được mà nói: "Em có thể làm gì sao?"

Già Lâu lắc đầu: "Ta không có việc gì."

Nhưng anh thoạt nhìn không giống không có việc gì.

Tiểu miêu nhãi con càng dựa sát vào, nguồn nhiệt nho nhỏ phảng phất như truyền đến trong tim. Sau đó, cậu duỗi cổ, thò đầu ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào miệng vết thương kia.

Nếu thật sự không có biện pháp, nước bọt mèo có tác dụng tiêu độc rất nhỏ, có lẽ có thể thử một lần?

Hơn nữa vị trí này, Già Lâu sẽ không tự liếm được.

Vì thế, mèo con cực kỳ nghiêm túc, vươn đầu lưỡi phấn nộn.

Lúc cậu đụng vào, thân thể báo đen hơi cứng đờ.

Đã không còn đổ máu nhưng nơi đó vẫn rất yếu ớt, lúc này truyền đến một cơn đau cực nhỏ, nhiều hơn là cảm giác tê dại, ngứa ngáy truyền đến đáy lòng. Đối với Già Lâu chưa từng thân cận với động vật khác mà nói, quả thật giống như gió to sóng lớn, biển rộng gào thét, thổi quét toàn bộ cảm xúc của anh.

Trống rỗng, trong đầu chỉ có trống rỗng --- trong nháy mắt này, anh vậy mà luống cuống tay chân, không biết nên phản ứng thế nào.

Đuôi của anh cũng cứng còng, cơ hồ không thể chuyển động. Ngay sau đó, tiểu miêu nhãi con ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nghiêng nghiêng đầu, mềm như bông hỏi: "Già Lâu đại ca?"

"Như vậy anh có đau không?"

"Có hữu dụng không? Muốn em tiếp tục sao?"

Không đau.

Anh muốn nói một chút cũng không đau. Nhưng cuối cùng, báo đen chỉ cúi đầu liếm liếm trán cậu, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thiệu Dĩ Ninh phát sầu.

Miệng vết thương lớn như vậy, muốn dưỡng tốt cũng cần vài ngày. Mấy ngày này, Già Lâu đại ca nên làm gì bây giờ?

Còn có, rốt cuộc là tại sao anh lại bị thương? Thiệu Dĩ Ninh theo bản năng cảm thấy, khu rừng này có liên quan.

Nhưng mà...

Cậu nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng: "Già Lâu đại ca, em sẽ không hỏi anh về rừng rậm."

"Em biết, anh muốn bảo hộ em, cho nên không muốn để em biết sớm."

"Em có thể chờ, chờ đến khi anh nguyện ý nói cho em, em sẽ nghe anh giảng."

"Chỉ là..."

Tiểu miêu nhãi con ngẩng đầu lên, lông tóc xõa tung nhẹ nhàng lay động theo gió, giống như một đám mây trắng ở chân trời. Cậu chần chừ một lát, trịnh trọng nói: "Anh không cần bị thương vì em."

"Em tình nguyện không cần chân tướng."

Cậu kỳ thật rất phật hệ, không có tâm tư quá lớn với trăng máu, rừng rậm. Nếu đó là giả thuyết của thế giới này, cậu cũng sẽ chấp nhận.

Nhìn dáng vẻ các con vật đều đang sinh hoạt rất tốt, nếu có nguy hiểm gì, chúng sẽ thể hiện rõ.

Cậu tin tưởng bọn họ, cũng hị vọng mọi người đều ổn.

Già Lâu cũng phải khỏe mạnh.

Ngữ khí của tiểu miêu nhãi con mềm mại, nhưng lời nói rất kiên định. Báo đen chấn động, trầm mặc rũ mắt.

Sau một lúc lâu, anh trầm giọng nói: "Không phải bị thương vì ngươi."

"Cũng không phải là muốn giấu giếm." Anh không cố ý giấu giếm.

Anh chỉ là, không biết nói như thế nào --- nói lên những thứ chỉ có anh trải qua.

Các con vật khác, hoàn toàn không thể lý giải anh. Bọn họ chỉ biết, khi trăng máu đến thì cẩn thận hơn, chỉ biết rừng rậm không ổn, tốt nhất đừng đi vào, càng không cho nhãi con vị thành niên đi vào.

Bọn họ không biết trách nhiệm anh đeo trên lưng.

Đây không phải là một loại cô độc sao?

Đa Luân nói anh là động vật bị nguyển rủa. Đúng vậy, một mình gánh tất cả, cũng giống như bị nguyền rủa, gập ghềnh đi trước.

Anh đã đi trước thành thói quen.

Ánh mắt tiểu miêu nhãi con sáng lấp lánh, đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp phản chiếu ra hắn. Già Lâu liếm liếm cậu, nhẹ nhàng nói: "Sẽ không có lần sau."

"Chờ ngươi lớn lên một chút, ta sẽ nói cho ngươi."

Hiện tại A Ninh còn quá nhỏ, là ấu tể cần được bảo hộ.

Lời này làm mèo con không vui vẻ.

Thiệu Dĩ Ninh ưỡn ngực, nỗ lực chứng minh bản thân: "Em có thể!" Rõ ràng cậu đã trưởng thành rồi!

Chỉ là mèo con này quá nhỏ, không phải là thân thể của cậu!

Trong đôi mắt lục hiện lên chút ý cười, báo đen bỗng nhiên cúi đầu xuống, chóp mũi thân mật đụng vào cậu, hơi hơi cọ xát. Da thịt ướt át, ấm áp ở gần nhau, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh truyền từ trong không khí vào tai cậu, nặng trĩu như tảng đá lớn, lại nhẹ nhàng như đám mây trôi nổi trên trời.

"Chỗ nào cũng quá nhỏ."

Mà anh, sẽ chờ cậu lớn lên.

Nói xong, điểm chú ý của Thiệu Dĩ Ninh vẫn là miệng vết thương của Già Lâu. Cậu lo lắng sốt ruột, trong chốc lát lại nghĩ đến cái này, trong chốc lát lại nghĩ đến cái kia, sau một lúc lâu, cậu có chút mệt rã rời, không kiềm được mà cuộn thành một cục.

Vừa rồi ở trên cây, cậu vốn dĩ đã buồn ngủ, bây giờ nhịn không được mà muốn ngủ.

Cậu kiên cường chống đỡ không nhắm mắt lại, nhưng bản năng sinh lý quá cường đại, có chút chịu không nổi. Đầu nhỏ bắt đầu gục xuống, rồi sau đó, cậu bỗng nhiên lật người, cái bụng hướng lên trước, vô ý thức phát ra thanh âm khò khè.

"Phù phù phù..."

"Phù phù phù..."

"Phù phù phù..."

Thanh âm khò khè như chú ngữ ma pháp dập dờn từng vòng trong không khí, rơi vào đáy lòng báo đen.

Mèo con có lông tóc thuần trắng vừa nhu nhuận lại xinh đẹp, cái mũi nhỏ hồng phấn hơi ướt át, lúc này còn hơi hé miệng, lộ ra một chút đầu lưỡi. Mèo con hoàn toàn ngủ say, tứ chi duỗi thật dài.

Cậu ngủ ngon lành, không ý thức được tư thế của mình có chút kì quái. Cùng lúc đó, báo đen hơi cúi đầu, vừa muốn động đậy thân thể để ngăn gió hộ cậu. Bỗng nhiên dư quang nhìn thấy, ở nơi lông tóc dày mượt nào đó, nhìn thấy chỗ không nên nhìn.

Hai "lục lạc" nhỏ vừa mới bắt đầu phát dục trong "rừng cây".

Anh đột ngột dời tầm mắt, nhưng...

Đã hoàn toàn nhìn thấy được.
— QUẢNG CÁO —