Sau khi Nghệ Phong ly khai, quyết đấu rốt cục cũng kết thúc, Thi Đại Nhi sững sờ nhìn về phía Trữ Huyên cùng Nghệ Phong ly khai, ánh mắt trở nên trống rỗng, thì thào trong miệng: - Không biết Phong ca ca đang muốn làm gì, tại sao lại rời đi cùng với nữ nhân kia? Chẳng lẽ hắn không biết hắn là người Thánh Tông sao? Thi Đại Nhi nhớ tới cử động vừa rồi của Trữ Huyên, chợt giật mình, từ đáy lòng âm thầm suy đoán quan hệ giữa Trữ Huyên cùng Nghệ Phong, cuối cùng chắc chắn Nghệ Phong không gặp nguy hiểm gì, lúc này mới thở phào một hơi. Mọi người thấy Nghệ Phong được Trữ Huyên mang đi, người nào người nấy đối với biến cố này cảm thấy vô cùng bất ngờ, không khỏi cổ quái nhìn về phía Lăng Ngọc Nhã, tự đáy lòng suy đoán: Trữ Huyên làm phản rồi sao? - Thánh Âm Tông Thi Đại Nhi cáo từ! Thi Đại Nhi hướng về Lăng Ngọc Nhã chắp tay, thân ảnh chớp động, lập tức biến mất. Đệ tử Tĩnh Vân Tông thấy vậy liền bước lên một bước muốn ngăn cản, nhưng bị Lăng Ngọc Nhã phất tay ngăn cản. Nàng chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Thi Đại Nhi ly khai. - Lão hủ cũng cáo từ! Một vị lão nhân hướng về phía Lăng Ngọc Nhã chắp tay, sau đó lập tức ly khai. Có người đi đầu, lập tức mọi người liền chắp tay cáo từ sau đó lũ lượt rời đi. Bốn phía vốn vô cùng náo nhiệt, chỉ sau vài phút đã trở nên im lặng, vô số bóng người bay về phía chân núi. Tần thúc nhìn thoáng qua Lăng Ngọc Nhã, sau đó lập tức hướng về phía Trữ Huyên ly khai lập tức đuổi theo, tuy rằng Nghệ Phong đã nói như vậy, nhưng mà hắn vẫn canh cánh trong lòng lời của tiểu thư. Lăng Ngọc Nhã thấy mọi người đã ly khai, tùy ý quét mắt nhìn qua phương hướng Tần thúc ly khai, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với hành động của Trữ Huyên. Tại sao Trữ Huyên lại không chút cố kỵ nào, trực tiếp dẫn người dời đi vậy? - Quả nhiên Nghệ Phong có bản lĩnh, không ngờ lại khiến cho Trữ Huyên làm như vậy. Xem ra ta vẫn còn xem thường hắn! Lăng Ngọc Nhã thì thào, âm thầm hít sâu một hơi thầm nghĩ: - Như vậy cũng tốt, miễn cho việc sóng gió lại nổi lên! - Trở về thôi! Lăng Ngọc Nhã nhìn về phía đám đệ tử, nhàn nhạt nói. - Vâng! Lão tông chủ! Đệ tử Tĩnh Vân tông cung kính thi lễ, nhìn thoáng quá giác đấu tràng đã bị đánh thành một cái hố lớn, lúc này mới dắt díu nhau ly khai. Trong lòng bọn hắn đối với trận quyết chiến này cảm thấy rung động không thôi. - Sư tổ! Thủy Nhược Vân có chút hoảng hốt hô, từ đáy lóng cảm thấy biểu lộ hôm nay của Lăng Ngọc Nhã thực kỳ quái, tựa hồ nhất định phải thắng được Nghệ Phong, cuối cùng mới tạo thành cục diện náo loạn này. Nhớ tới cái tên Liễu Nhiên này, Thủy Nhược Vân không hiểu nó đại biểu cho cái gì. - Nhược Vân không sao đâu, ngươi tìm sư tôn của ngươi chữa thương đi! Còn nữa, bảo sư tôn của ngươi chú ý tới nữ nhân kia của Thánh Âm Tông, hôm nay nàng vẫn chưa xuất hiện, chúng ta không thể không phòng! - Vâng! Sư tổ! Thủy Nhược Vân liếc nhìn Lăng Ngọc Nhã, chuẩn bị ly khai. Đúng lúc này, một đạo thân ảnh tựa như thần tiên bay đến trước mặt Lăng Ngọc Nhã, cung kính thi lễ với Lăng Ngọc Nhã một cái, nói: - Đệ tử Ngu Phi bái kiến sư tôn! - Ngu sư thúc? Thủy Nhược Vân sững sờ, lập tức vội vàng thi lễ. Lăng Ngọc Nhã cũng sững sờ, nhìn về phía vị đệ tử đặc thù này, trong lòng hơi có chút kinh hỉ, nhưng cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói. - Cuối cùng ngươi cũng lên núi rồi? Ngu Phi lấy ra từ trong ngực vài viên đan dược, đưa cho Thủy Nhược Vân nói: - Nhược Vân, ngươi dùng mấy viên đan dược này đi! Đối với thương thế của ngươi rất có lợi! Thủy Nhược Vân nhìn qua mấy viên đan dược cao giai trong tay Ngu Phi, nàng gật đầu tiếp nhận, nhưng chỉ ăn một viên, còn lại cất vào trong ngực. Ngu Phi cười cười, những đan dược này đều là do Nghệ Phong luyện chế cho nàng khi còn ở trong sơn động, nhưng điều này không thể nói cho Thủy Nhược Vân biết. Tĩnh Vân Tông sẽ tuyệt đối không nhận ân huệ của Nghệ Phong. - Đệ tử lên núi cùng với Nghệ Phong! Vẫn một mực đứng trong bóng tối âm thầm quan sát đại chiến! Ngu Phi trả lời, trong lòng cũng đang vô cùng rối loạn, nàng tuyệt đối không nghĩ rằng Nghệ Phong mạnh đến như vậy. Cho dù nàng ở chung cùng Nghệ Phong rất nhiều ngày, nhưng cũng chỉ nhìn được một phần của hắn. Ngu Phi vẫn âm thầm đứng ở trong bóng tối quan sát trận đại chiến, nàng không khỏi đổ mồ hôi vì Nghệ Phong, cũng vì người Tĩnh Vân Tông mà đổ mồ hôi, đặc biệt là thời điểm Nghệ Phong đánh bốn trận thắng cả bốn, Ngu Phi cùng Trữ Huyên đều cảm thấy đầu óc có chút choáng váng rồi. Lăng Ngọc Nhã thấy Ngu Phi lúc này mới xuất hiện nhưng vẫn lý giải được, cái tên Ngu Phi đã nổi danh khắp đại lục cộng thêm dung nhan tuyệt mỹ, hôm nay, không thiếu cường giả theo đuổi nàng, sao nàng dám xuất hiện. Chỉ có điều, nàng cùng Nghệ Phong lên núi, chuyện này khiến cho Lăng Ngọc Nhã vô cùng nghi hoặc. - Ta được Nghệ Phong cứu! Ngu Phi giải thích nghi hoặc của Lăng Ngọc Nhã, chỉ có điêu thời điểm nói những lời này không tự chủ đỏ hồng mặt: cũng là lần đó, nàng đã mất đi lần quý giá nhất của nữ nhân. - Ngươi được hắn cứu? Lăng Ngọc Nhã hơi sững sờ, thực lực của Ngu Phu nàng hiểu rõ, tuy rằng không phải là rất mạnh nhưng công kích âm luật so với Thủy Nhược Vân còn mạnh hơn vài phần! - Gặp phải nguy hiểm gì? Lăng Ngọc Nhã lo lắng hỏi. - Đi sơn mạch hái thuốc, đụng phải độc xà, hơn nữa còn là hơn vạn con! Ngu Phi đơn giản nói. Lăng Ngọc Nhã hiểu rất rõ Ngu Phi, Ngu Phi sợ rắn dến mức khiến cho người ta sợ hãi, cơ hồ cứ gặp phải rắn là nàng tay chân bủn rủn không có tý chiến lực nào. Bất quá, một câu hơn một vạn con đằng sau khiến cho Lăng Ngọc Nhã kinh hãi vô cùng. Hơn một vạn con vây công là tình huống như thế nào? Nàng biết rõ cho dù là Thủy Nhược Vân thi triển toàn bộ thủ đoạn, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. - Có lẽ Nghệ Phong vẫn còn ẩn giấu chiến lực? Đến cùng hắn còn có bao nhiêu bài tẩy chưa lật? Nhược Vân, chúng ta bại không oan! Lăng Ngọc Nhã cảm thán. - Ngu Phi, đã đến thì hãy nán lại Tĩnh Vân Tông vài ngày đi. - Sư tôn không được! Lăng Ngọc Nhã cười khổ, Ngu Phi là người đệ tử khi nàng xuống núi du lịch đã thu nhận, cùng với sư tôn của Thủy Nhược Vân bất đồng. Tuy rằng Ngu Phi là đệ tử của nàng, nhưng ngay từ đầu đã không thuộc về Tĩnh Vân Tông. Điều Ngu Phi hướng tới chính là âm luật, cho nên sư tôn của Thủy Nhược Vân chính là tông chủ của Tĩnh Vân Tông, còn Ngu Phi chính là Cầm Tiên nổi danh trên khắp đại lục. - Ngu Phi! Nán lại vài ngày đi! Vài ngày nữa ta sẽ bế quan, Tĩnh Vân Tông còn phải nhờ vào ngươi cùng sư tôn Nhược Vân. Lăng Ngọc Nhã nói. Ngu Phi thấy Lăng Ngọc Nhã có ý giữ lại nàng, chỉ lắc đầu nói: - Sư tôn nên biết, Ngu Phi chỉ quan tâm đến âm luật, còn lại đều không có hứng thú. Cho dù Lăng Ngọc Nhã đã tiên liệu trước, nhưng cuối cùng vẫn có chút thất vọng. Nếu Ngu Phi có thể gia nhập vào, tuyệt đối sẽ khiến lực hiệu triệu của Tĩnh Vân Tông tăng thêm vài lần. Có lẽ Ngu Phi không mạnh, nhưng lực hiệu triệu của nàng lại vô cùng kinh khủng. Rất nhiều cường giả có thể vì một câu của nàng mà chạy theo như vịt. - Thôi được rồi! Bất quá có thời gian cũng nên giúp đỡ sư tỷ ngươi một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL - Ta hiểu! Ngu Phi gật đầu nói. Lăng Ngọc Nhã nghe được những lời này của Ngu Phi, chỉ khẽ thở dài. Tối thiểu, Ngu Phi vẫn giúp Tĩnh Vân Tông. - Nhược Vân, sau này mọi chuyện của Tĩnh Vân Tông đều giao cho sư tôn ngươi! Ta sẽ bế quan trường kỳ! Lăng Ngọc Nhã quay đầu nhìn Thủy Nhược Vân. Thủy Nhược Vân hiểu rõ lần quyết đấu này đã khiến cho Lăng Ngọc Nhã bị đả kích rất lớn, nàng nhẹ gật đầu nói: - Nhược Vân hiểu rõ! Lăng Ngọc Nhã suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu: - Tận lực né tránh Nghệ Phong, không nên là địch cùng hắn, Tà Tông của hắn cùng Thánh Tông bất đồng! Thủy Nhược Vân không hiểu ý tứ của những lời này, nhưng vẫn gật đầu.