Mị Hoặc Vô Hình

Chương 16: Giao Dịch




Khách Sạn LADY
Nằm trong lòng Man Cảnh Ân, Kha Nhi khép hờ mi mắt nhưng vẫn quan sát Tuyết Du và Băng Du ngồi đối diện.
Ba ngày trước, hai người đã bí mật gặp cô, bàn bạc về chuyện muốn gặp Man Cảnh Ân giao dịch, vì hiện tại có một lô hàng khá quan trọng, bọn họ sẽ vận chuyển đến Trung Đông, mà vị trí cần đi qua lại là con đường do Man Cảnh Ân nắm giữ.
Kha Nhi cũng bàn sơ qua, hiện tại muốn cuộc giao dịch này thành công, chỉ có cách nhường một bước, họ quyết định chia 7 – 3, tuy thua thiệt về mình nhưng chỉ cần Man Cảnh Ân chấp thuận, con đường này về sau họ sẽ đi dễ dàng hơn, chỉ có điều, xem xét tình hình hiện tại, cuộc giao dịch lần này không mấy khả quan.
“ Man lão đại, tôi xin đi thẳng vào vấn đề, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ có một mục đích, là muốn cùng ngài tiến hành một cuộc giao dịch, nếu ngài đồng ý cho chúng tôi mượn đường, lô hàng đợt này thành công, chúng tôi sẽ chia 7 – 3, ngài thấy sao ?” – Tuyết Du chậm rãi nói.
Hiện tại phân chia như vậy, đã đi quá mức dự tính ban đầu, do Kha Nhi bảo Man Cảnh Ân sẽ không dễ dàng chấp nhận mức 6 – 4, nên bọn họ đành cắn răng nhả ra con số này, nếu vẫn không được, họ chỉ có nước đi đường biển, mặc dù nguy hiểm khá cao, còn hơn chọn lựa mức thấp hơn nữa.
Man Cảnh Ân hờ hững nhìn Tuyết Du, tay vuốt tóc Kha Nhi, giọng lạnh nhạt.
“ Nina, con đường này có rất nhiều người muốn đi qua, cái giá cô đưa ra quả thật khiến tôi hứng thú, nhưng mà …”
Hắn ngừng lại, nhìn Nina bằng ánh mắt sắc bén, nhếch môi cười lạnh.– “ … đi một lần sẽ khác với cái giá đi nhiều lần, cô cảm thấy thế nào ?”
Chia 7 – 3 quả thật hấp dẫn nhưng hắn không tin Nina chỉ muốn dùng một lần, cái giá này nếu dùng một lần đi qua, hắn có thể suy nghĩ lại, nhưng nếu muốn đi qua nhiều lần, cái giá phải hấp dẫn hơn nhiều.
Man Cảnh Ân chỉ cần nhìn sơ qua đã biết kế hoạch tiếp theo của họ như thế nào, quả thật danh tiếng của hắn không phải để trưng bày. Tuyết Du mím môi, cô biết Man Cảnh Ân không ngu ngốc, nhưng có quá tham lam không ? lần đầu giao dịch, cô đã hảo hảo cho hắn một món hời lớn, vậy mà còn chèn ép ở những đợt sau, quả thật là ma cà rồng hút máu người.
Nhìn Kha Nhi, Tuyết Du thật muốn lên tiếng hỏi, tuy Kha Nhi từng nói cô nàng chỉ đứng bên ngoài cho ý kiến, nhưng mọi ý kiến đều được thực hành, các cô tuy từng giao dịch với nhiều loại người, duy chỉ có Man Cảnh Ân là kẻ khó xơi, bọn họ chỉ có lui chứ không thể tiến, thế nhưng nếu tiếp tục lui thì …
Băng Du thấy Tuyết Du ngập ngừng, cô hiểu rõ lần giao dịch này không thành công, e rằng sau này sẽ không có cơ hội, vì Man Cảnh Ân không thích cho người khác cơ hội thứ hai. Suy đi nghĩ lại, cô nhìn Man Cảnh Ân, giọng bình tĩnh.
“ Man lão đại, lô hàng lần này rất quan trọng đối với chúng tôi, 7 – 3 là thành ý lần đầu chúng tôi muốn cùng ngài hợp tác, còn những lần sau, nếu ngài cảm thấy hứng thú, mỗi lô hàng, chúng tôi sẽ tặng một phần lễ vật khá hậu hĩnh, chắc chắn ngài sẽ hài lòng.”
Băng Du nhấn mạnh hai chữ “ Hợp Tác ” chứ không nói đến việc giao dịch, vì mục đích thật sự là như thế, hợp tác lâu dài với Man Cảnh Ân, mọi con đường lưu thông ở Trung Đông, đến các con đường biên giới, bọn họ sẽ không sợ không qua được.
Tuyết Du khẽ cười, em gái mình quả thông minh, tuy sẽ mất chút vật phẩm giá trị nhưng còn hơn “ Mất Cả Chì Lẫn Chày.”

Nhưng Tuyết Du đã đoán sai, Man Cảnh Ân là kẻ hút máu người không thương tiếc. Hắn nhếch môi, lấy ly rượu tu hết một lượt, vỗ nhẹ đầu Kha Nhi, cô nàng hiểu ý, lấy chai rượu rót đầy ly đưa cho hắn, vô tình liếc nhẹ Tuyết Du và Băng Du.
Hai cô nàng hiểu ý nên bắt đầu cảnh giác nhìn Man Cảnh Ân. Ngay sau đó, hắn nói một câu khiến cả hai người nổi điên.
“ Lần đầu các cô đã hào phóng như vậy, mà những lần khác còn tặng thêm vật phẩm … thành ý cao như vậy, tôi sẽ suy nghĩ lại, bây giờ tôi còn có việc phải giải quyết, các cô có thể về.”
Không cho từ chối, không cho bàn luận, không khách khí tiễn khách, mà không thèm ột cái hẹn ngày gặp lại, còn tự quyết định giá cả, ý muốn mỗi lần có lô hàng đều chia 7 – 3, còn phải có vật phẩm … Hắn đây là muốn bức điên các cô phải không ?
Nhưng thấy Kha Nhi thờ ơ lướt mắt qua nhìn các cô, còn hướng mắt ra cửa, các cô biết rằng phải nhẫn nhịn, vì thế đành đứng dậy, không tình nguyện nói.
“ Vậy khi nào Man lão đại có thời gian rảnh, mong cho chúng tôi một cái hẹn, chúng tôi không làm phiền.”
Mang một bụng tức giận đi ra cửa, Tuyết Du quả thật muốn giết người, còn Băng Du cả người cũng lạnh lẽo, hai cô chỉ có chung ý nghĩ … vì Kha Nhi mà nhẫn nhịn.
Bóng dáng Tuyết Du và Băng Du vừa khuất, Man Cảnh Ân xoay người để Kha Nhi ngồi trên đùi mình, đôi mắt không che giấu dục vọng nhìn chằm chằm gương mặt thuần khiết.
Gần đây ở gần Kha Nhi, dục vọng luôn kêu gào đòi hỏi không giới hạn, hắn biết như thế là trầm luân nhưng hắn không thích nhịn nhục, hơn nữa giờ đây Kha Nhi là người của hắn, là thuộc hạ của hắn, việc giải quyết dục vọng của hắn, cô đương nhiên phải thỏa mãn hắn rồi.
Kha Nhi quá hiểu ánh mắt này, cô dạng chân ngồi lên người hắn, đôi môi hồng nhuận hôn lên đôi môi bạc, đầu lưỡi tiến quân thần tốc đi vào bên trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi bá đạo của hắn, mút nhẹ nhàng.
Man Cảnh Ân tỏ vẻ hài lòng, cũng đáp lại cô nồng nhiệt, hai tay ôm chặt eo Kha Nhi, bắt đầu sờ soạn lung tung.
Chấn Phi cùng vài tên vệ sĩ khác rất biết thức thời rút lui, trong phòng khách giờ chỉ còn hai người đang dây dưa quấn quýt nhau. Nụ hôn cứ triền miên không dứt, cho đến khi thiếu dưỡng khí, Kha Nhi mới rời môi hắn.
Và rồi muốn tiếp tục những động tác đỏ mặt tía tai nhưng chưa kịp tiến hành bước tiếp theo, đã thấy hắn nhìn cô với ánh mắt phức tạp, sau đó hắn nói một câu làm cô càng khó hiểu hơn.
“ Kha Nhi, em nghĩ tôi nên chấp nhận cuộc giao dịch này không ?”
Nói xong, Man Cảnh Ân nhìn phản ứng của Kha Nhi, chỉ thấy cô ngây ngốc nhìn hắn. Nhếch môi cười, ngón tay khẽ miết khóe môi Kha Nhi, trầm giọng.
“ Toàn bộ việc làm ăn của Kiến Ngụy đều do em quản lý, tôi muốn xem em giải quyết việc lần này như thế nào ?”
Những cuộc mua bán của Kiến Ngụy không phải nhỏ, nhưng hắn ta lại giao toàn bộ cho Kha Nhi, hắn đã chứng kiến năng lực của cô, hiện tại muốn xem khả năng giao dịch của cô ở trình độ nào, có thể sau này cần dùng đến cũng nên.
Kha Nhi suy nghĩ một chút, nếu Man Cảnh Ân muốn cô giúp, cô sẽ không từ chối, nhưng hiện tại mục tiêu là Hỏa Băng Phượng, nếu cô vội vàng đồng ý, Man Cảnh Ân sẽ nghi ngờ.
Hắn mà điều tra ra bọn họ là thuộc hạ của mình, thì mọi chuyện càng tồi tệ, sẽ cho cô có mưu đồ tiếp cận hắn, tệ hơn sẽ không tha cho Hỏa Băng Phượng.
Suy nghĩ thông, Kha Nhi không ngượng ngừng lấy điện thoại trong túi quần Man Cảnh Ân, tay vô tình lướt qua chỗ nào đó cứng rắn nhưng cô không để tâm, mà Man Cảnh Ân lại hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt tối lại nhìn Kha Nhi.
Kha Nhi nào quan tâm, cô nhấn nhanh bàn phím rồi đưa hắn xem, hắn cũng không so đo, bất quá lát nữa bắt cô bồi thường.
“ Lúc trước, em có xem qua doanh thu của Hỏa Băng Phượng, bắt họ chia như vậy cũng không phải không được, nhưng nếu về sau ép giá quá cao sẽ gây không ít phiền toái, hiện tại anh chỉ cần ra thị uy, còn về lần sau, họ sẽ bàn bạc như thế nào, cứ nghe qua rồi ra phán xét cuối cùng là được … nhưng em thấy, nếu anh chịu hợp tác, sẽ rất có lợi cho anh sau này.”
Man Cảnh Ân nhíu mày. Kha Nhi phân tích rất đúng, hiện tại thế lực Hỏa Băng Phượng không nhỏ, sau này được bọn họ ủng hộ, tương lai hắn cũng không cần để tâm đến bọn Tam giác vàng, chỉ là hắn không thích dựa vào hơi đàn bà mà sống.
“ Em nghĩ tôi cần bọn họ mới củng cố được thế lực ?”
Kha Nhi vẫn bình thản trả lời. – “ Em biết anh đang nghĩ gì ? … anh nên lấy mục tiêu thâu tóm thế lực hắc đạo làm trọng, hơn nữa chúng ta chỉ là hợp tác làm ăn, bọn họ cũng là dưới trướng của anh, mặc dù sẽ có lời ra tiếng vào nhưng chỉ cần anh răn đe trước mặt, ai sẽ dám to nhỏ sau lưng anh nữa.”
Những lời Kha Nhi nói qua khiến hắn phải suy nghĩ sâu xa, một cô gái chỉ 18 tuổi đã có thể sâu sắc nói ra trọng điểm như vậy, xem ra Kiến Ngụy dạy bảo cô khá tốt.
“ Được, tôi sẽ xem sét lời em nói, nếu quả thật hai người đàn bà kia có thể giúp tôi thâu tóm giới hắc ám, tôi không ngại sử dụng bọn họ, còn bây giờ …”
Hắn kéo dài âm cuối, tay không an phận luồng vào váy cô, xoa nhẹ nơi tư mật cách một lớp vải lót, giọng tà mị.
“ Chúng ta nên vận động một chút.”
Kha Nhi chớp mắt vài cái, rốt cuộc hiểu hắn muốn nói gì, mặt không biết vì sao ửng hồng nhưng vẫn bình tĩnh ôm lấy cổ hắn, đôi môi nhẹ nhàng hạ xuống.
Man Cảnh Ân rất thích bộ dáng hiện giờ của cô, nhu thuận, phục tùng, còn có sự mềm mại cùng hơi thở thơm tho bao trùm lấy hắn, không ngần ngại, xé rách chiếc quần lót, vật cứng rắn nóng bỏng nãy giờ bị đè ép đi thẳng vào bên trong cô.
Và rồi trên ghế sofa, hai người dây dưa không dứt, cảnh quan nóng bỏng tỏa ngập khắp căn phòng.

………………………….
Trong thang máy chật hẹp chỉ có bốn người, Tuyết Du và Băng Du cùng hai vệ sĩ da đen phía sau. Không gian đã chật hẹp, cộng thêm hàn khí của hai cô nàng khiến hai tên vệ sĩ rùng mình.
Băng Du mày nhíu lại, trầm ngâm rất lâu, lần đầu tiên không nhịn được lên tiếng trước Tuyết Du.
“ Em thấy chúng ta đi chuyến này quả thật uổn công.”
Tuyết Du thở dài. – “ Vậy đã sao ? ai bảo chúng ta cần nhờ vả, nhưng không sao, chúng ta không được thì chủ nhân sẽ giúp chúng ta.”
Băng Du lườm Tuyết Du với vẻ mặt khinh thường. – “ Chị đừng quên, chủ nhân chỉ cho ý kiến, mọi việc không muốn nhúng tay vào.”
Tuyết Du mím môi cười. – “ Nhưng lần này thì khác, chủ nhân sẽ ra tay, để giúp ông chủ mới của chúng ta.”
Nghe vậy, Băng Du cũng hiểu, hiện tại ông chủ mới của Kha Nhi là Man Cảnh Ân, chủ nhân đương nhiên sẽ giúp hắn tăng thêm thế lực. Thở dài trong lòng, nhìn qua Tuyết Du.
“ Em thấy …”
Chưa kịp nói hết câu, thang máy đã mở, hai cô nàng nhanh chống đi ra ngoài, cho đến khi đến khúc quanh, Tuyết Du vừa muốn lên tiếng đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo đi tới hướng ở cầu thang.
Hai vệ sĩ muốn tiến lên nhưng bị Băng Du ngăn cản, cô lạnh giọng. – “ Đi.”
Băng Du bên này đi ra khỏi đại sãnh, Tuyết Du bên kia mặt mày đen thui, cố giãy khỏi cánh tay rắn chắc của người nào đó nhưng không được, cuối cùng bị đẩy mạnh vào vách tường, chưa nói được một chữ đã bị chặn lại.
Mùi gỗ hương bao bọc quanh thân, đôi môi bị cướp đoạt một cách cuồng dã, cố tránh né nhưng vô dụng, Tuyết Du biết hắn là ai, đành cam chịu chấp nhận bị cưỡng hôn.
Chỉ một phút sau, hai người bắt đầu thiếu dưỡng khí, đôi môi cũng tách rời nhau, Tuyết Du nhân cơ hội lên gối thẳng ngay chỗ hiểm nhưng lại bị hai chân người kia kẹp chặt, cô tức giận quát.
“ Khốn kiếp, buông ra.”
Lớn tiếng như vậy mà hắn chỉ nhìn cô cười cười. Máu lên đến não, Tuyết Du cô quát to. – “Cedric”
Lúc này Cedric mới nới lỏng tay nhưng không buông cô ra, vẫn ôm cô trong người, giọng ngã ngớn.
“ Mấy ngày trước em còn rất ngoan, sao giờ lại cọc cằng như vậy ? … hay là giận anh không đêm đó không dịu dàng ?”
“ Câm miệng.”
Tuy mạnh miệng nhưng mặt đã đỏ bừng, Tuyết Du chợt nhớ năm ngày trước, mặt đỏ bừng vì tức giận cũng vì xấu hổ, muốn giãy khỏi người Cedric nhưng vô dụng, cô trừng mắt nhìn hắn.
“ Nếu có thời gian trêu chọc tôi, anh nên dùng nó bảo vệ chủ nhân thì hơn, đừng làm càng nữa.”
“ Bảo vệ chủ nhân là trách nhiệm, còn thời gian … đương nhiên là dành cho bà xã yêu rồi.”
Cedric không giận, miệng vẫn lầm bầm mấy câu, còn nhấn mạnh hai chữ bà xã khiến Tuyết Du hai mắt bốc hỏa.
“ Anh muốn chết.”
Vừa nói, Tuyết Du không e dè đạp mạnh xuống giày Cedric, vì cô mang giày cao gót nên cú giẫm này hắn chịu không nổi đành buông người cô ra. Khuôn mặt tỏ ra ủy khuất nhìn cô.
“ Tuyết Du, em làm vậy không sợ anh đau lòng sao ? … em phải nể tình anh giúp em hy sinh quên mình giúp em giải dược chứ ?”
“ Nếu Không nể tình, tôi đã cắt đứt tiểu đệ của anh rồi, nghiêm túc làm đúng nhiệm vụ của mình đi.”
Tức giận buông ra một câu, Tuyết Du xoay người rời đi nhưng tay bị Cedric giữ lại, giọng nói trầm thấp mang theo chút dịu dàng vang sau lưng.
“ Sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta ở cùng một chỗ đi.”
Tuyết Du lặng người, Cedric cũng chờ đợi trong vô vọng nhưng hắn nhận định trong lòng sẽ không bỏ cuộc.
Tuyết Du ngoài mặt trầm lặng nhưng bên trong đã rối loạn, đầu cũng choáng váng.

Nhớ lại mấy ngày trước, trong cuộc giao dịch ở Hồng Lâu, Băng Du thì xem xét lô hàng mới về tới nên hai người họ phải tách ra, và cũng vì thế mà xảy ra chuyện.
Trong lúc bàn bạc, tên khốn kiếp hoa hoa công tử cứ nhìn cô bằng ánh mắt dâm đãng, cứ nghĩ xong hợp tác sẽ đi ngay nếu không cô nhịn không được sẽ giết hắn ngay lặp tức.
Nhưng người tính không bằng trời tính, trong rượu không bị bỏ dược, thức ăn cũng không, mà trên người hắn lại có mùi nước hoa pha lẫn dược tính khá cao, làm cô thần trí mê mang bị hắn đưa lên giường.
Tuy không phải lần đầu tiếp xúc da thịt đàn ông nhưng đó là trước kia, hiện tại cô thấy ghê tởm, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cedric xuất hiện cứu cô đi, còn cho vài tên thuộc hạ ném hoa hoa công tử kia xuống tầng hầm Ảo Cư, nơi mà cô từng nghe nói nó rất đáng sợ.
Sau đó chuyện gì đến cũng phải đến, cô và hắn cũng lên giường, sáng hôm sau thì cô biến mất trong im lặng, bởi không muốn gây nên sự chú ý cho kẻ khác, cứ ngỡ Cedric sẽ coi đây là tình một đêm, không ngờ hắn lại để tâm, còn muốn cùng cô tiến tới.
Tuyết Du không có ý nghĩ xa vời, mặc dù không biết Cedric có thật lòng hay không nhưng cô hiểu rất rõ, đàn ông ai không thích lần đầu tiên của người phụ nữ sẽ thuộc về mình, trong khi đó cô không phải một tấm thân sạch sẽ, cô không xứng.
“Cedric, nếu tính tới thời điểm này, tôi và anh biết nhau hơn hai năm nhưng gặp nhau mới năm ngày, anh quyết định như vậy là vì trong lúc nhất thời có hứng thú với thân thể tôi hay vì thích trêu đùa tôi ?”
Cô nhìn sâu vào mắt Cedric, trong đó ẩn chưa sự sầu não, khiến cô thoáng giật mình nhưng vẫn cứng giọng.
“ Tôi không phải những cô gái còn non trẻ, chỉ vì một đêm lên giường mà nhận định sẽ suốt đời cũng kẻ đó chung đụng, anh cũng biết tôi là loại người nào, vì thế anh hãy coi đó là tình một đêm, sau đêm đó, chúng ta vẫn là một đội, tạm biệt.”
Xoay người bỏ đi, nhưng khi vừa xuống bậc thang, giọng Cedric đã vang lại.
“ Đêm đó là lần đầu tiên của anh, em phải chịu trách nhiệm.”
Trượt chân nhém ngã lăn xuống cầu thang, Tuyết Du vẻ mặt tối sầm, trán cũng nổi gân xanh, hắn có biết hắn đang nói cái gì không hả ?
Tuyết Du thở hỗn hển xoay mặt nhìn Cedric đầy tức giận, gắt giọng.
“ Anh đi chết đi.”
Sau đó không chần chừ xoay người bỏ đi, để lại Cedric một bóng cô đơn nhưng trên khuôn mặt lại tỏ ra nụ cười yêu mị.
…………………………
Ra đến xe, Tuyết Du không khách khí đống rầm cửa lại làm hai tên vệ sĩ phía trước cũng sợ hãi, Băng Du vẫn tỏ ra bình thường, còn đưa cho cô ly rượu để hạ hỏa, nhưng rượu chưa uống hết đã bị câu nói của Băng Du làm cô phun hết ra ngoài.
“ Lần sau bảo anh rể tương lai nhẹ miệng một chút, lộ liễu như vậy …”
Dừng một chút, Băng Du liếc nhẹ đôi môi đỏ sưng của Tuyết Du lắc đầu thở dài. Mà Tuyết Du giờ đã ho đến muốn ói ra mật xanh, mặt đỏ như tôm tươi, cũng may là chiếc xe màu đen, bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong nên cô không bị mất mặt.
Đến khi ngừng được cơn ho, Tuyết Du lườm Băng Du, giọng khó chịu.
“ Đừng nói nhảm, hắn không phải.”
“ Tuy không biết não anh rể có bị hỏng chỗ nào hay không ? nhưng nếu có thể nắm giữ được, nên trân trọng, buông tay rồi thì đừng hối hận.”
Băng Du nói xong, chăm chú nhìn tập hồ sơ, chuyện của chị mình cô không thích xen vào nhưng vẫn cho ý kiến, cũng vì hạnh phúc của chị ấy mà thôi, tuy không biết Cedric là thật lòng hay đùa cho vui, thế nhưng cô mong Tuyết Du tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Tuyết Du trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, nói thật, trong hai năm qua, tuy chỉ liên lạc qua điện thoại với Cedric nhưng mỗi lần hai người nói chuyện cũng nói đến xung quanh, tình trạng đối phương, có khi vô tình hỏi thăm nhau vài câu.
Những khi như thế khiến cô có chút xao động, nhưng nghĩ lại bản thân bị vấy bẩn, cô không có can đảm chấp nhận tình yêu chợt đến này, cô rất sợ nó sẽ không hạnh phúc như cô mong muốn.
Trong xe một mảnh yên lặng, nhưng hai người không nói cũng hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ gì, vẫn không thể làm gì được, cứ thở dài trong lòng nhìn về xa xâm.