Mi Ngôn

Chương 46: Phật ma vô nhị, duy tâm sở tạo*



*Chú thích tên chương: Phật và ma không thể tách rời, đều do tâm tạo ra

Tác Lan có hai người con trai, đều ở độ tuổi đôi mươi, lớn lên cùng Côn Hoành Đồ, ba người họ có quan hệ rất tốt.

Nhưng mối quan hệ tốt đẹp như vậy từ khi cùng nhau chung tay đấu địa chủ thì bất đồng lại xuất hiện.

1

Đối mặt với đôi bốn trên bàn, anh cả* chọn bỏ lượt. Côn Hoành Đồ không nói lý nhìn chằm chằm người đi trước mình, vội vàng rút một đôi tám trên tay mình ra.

*Gốc là anh họ cả.

Anh hai cau mày, rút ra hai lá rồi bỏ vào, đổi hai lá cũng bỏ vào, cuối cùng cẩn thận đánh ra đôi mười.

Tôi ngồi bên cạnh Ma Xuyên, không lên tiếng nhìn những lá bài trên tay anh, để anh tự đánh.

Anh liếc nhìn những lá bài trên bàn, cúi đầu trầm tư một lúc rồi đánh ra quả bom duy nhất của mình.

Tôi hơi nhướng mày, dùng bốn lá K nổ đôi mười, cao ghê.

1

Ba "nông dân" hiển nhiên cũng bị động tác mạnh mẽ này làm cho hết hồn, đồng loạt bỏ lượt không đánh nối tiếp bốn lá K, để Ma Xuyên đi tiếp.

Sau đó, Ma Xuyên đánh ra quân sáu, quân nhỏ nhất trong tất cả các quân bài của anh.

Tôi: "..."

6 thật chứ.

*Ghê thật.

Lần này anh cả muốn nhường cũng khó, sau khi cân nhắc thì đánh ra một quân bảy.

"Bảy? Anh biết đánh không vậy?" Côn Hoành Đồ dùng sức ném ra một lá A.

Anh hai nhanh chóng ra Joker đè lên, đè cho Côn Hoành Đồ nghẹt thở, cả người tái mét.

"Không phải chứ, anh đang ở phe ai vậy? Sao lại đè em?" Cậu không hiểu, cậu nghĩ mãi mà không hiểu.

Anh hai nhìn cậu với vẻ mặt như đang nhìn một kẻ ngốc: "Anh muốn thế."

Giờ phút này, trong tay Ma Xuyên đầy những quân bài nhỏ, sớm đã không còn quân bài nào to hơn Joker, anh lắc đầu nói: "Qua."

Anh cả và Côn Hoành Đồ cũng qua.

Anh hai cười lạnh, rút ra một quân... ba.

"Anh..." Côn Hoành Đồ tức giận đến suýt chửi bậy, mắng được một nửa cậu mới nhớ ra Ma Xuyên đang ở đây bèn lập tức che miệng lại.

Tác Lanl ngồi bên cạnh vừa xem chúng tôi chơi bài vừa may vá, bị cảnh này chọc cho cười to, mắt cũng híp lại.

Ma Xuyên tập trung tinh thần vào ván bài một chọi ba này, như thể đây không phải là một ván bài giải trí mà là một cuộc khảo hạch liên quan đến vinh dự của Ngôn quan.

Đối mặt với số lượng quân bài không còn nhiều của mình, lần này anh thận trọng hơn rất nhiều trong các nước đi, ngón tay đặt trên các lá bài khác nhau mấy lần, cuối cùng chọn một quân hai, còn nghiêng đầu nhìn xem phản ứng của tôi.

Tôi hếch cằm: "Đánh lá đó đi."

Có hai người anh họ ăn cây táo rào cây sung chơi thiên vị địa chủ, một mình Côn Hoành Đồ đấu tranh thế nào cũng bất lực, trong chốc lát đã thua ván bài. Vào ván tiếp theo dù ai là địa chủ thì chỉ cần là bên có Ma Xuyên thì sẽ có khả năng thắng lớn.

2

Ván duy nhất tôi thua là ván Côn Hoành Đồ làm địa chủ, bài thật sự quá tốt, cả quá trình tôi làm quân sư bày mưu tính kế cho Ma Xuyên cũng không thắng được.

Người thua cuộc phải bế người khác squat ba lần. Côn Hoành Đồ là người có dáng người thấp bé nhất trong số chúng tôi, được hai anh họ nhất trí thiên vị, lần nào cũng bế cậu squat. Mà đến phiên cậu thì ở đây ai cậu cũng không bế nổi, chỉ có thể cầu cứu dì Tác Lan ở bên ngoài.

Ban đầu Tác Lan còn hơi sợ hãi nhưng dần dần quen rồi, không cần nói gì cũng biết tự đứng dậy, khi bị cháu trai bế lên khỏi mặt đất, cô cười đến mức không ngậm miệng được.

Ma Xuyên chỉ thua một lần nhưng vẫn phải tuân theo quy tắc, chấp nhận hình phạt.

Xắn hai tay áo lên, anh đứng dậy khỏi ghế, đi về phía khoảng đất trống.

Côn Hoành Đồ đã đứng dậy, định tự giác làm cục tạ người nhưng Ma Xuyên không thèm nhìn cậu, ngửa lòng bàn tay lên vẫy vẫy tôi.

"Bách Dận, tới đây."

Tôi sửng sốt: "Anh muốn bế em squat hả? Em nặng bảy mươi kí đấy."

2

Ma Xuyên khởi động tay chân, vẫn là câu nói đó: "Lại đây."

3

Tần già đã mở miệng, sao những người khác không dám tuân theo được?

Tôi mỉm cười đi về phía anh: "Anh đòi bế đấy nhé, đừng có hối hận."

Một tay tôi ôm cổ Ma Xuyên, trong nháy mắt sau đó, thân thể tôi liền bị hai cánh tay cường tráng ôm lấy, trên mặt Ma Xuyên không có vẻ miễn cưỡng nào, như thể bế tôi cũng nhẹ nhàng như nhấc cái nồi vậy.

2

Sau khi thành Tần già chẳng lẽ anh còn cần phải lao động chân tay gì à? Nếu không thì làm thế nào mà anh rèn luyện ra được sức lớn như vậy? Chẳng lẽ buổi tối anh lén chống đẩy trong phòng?

Trước khi tôi tìm ra câu trả lời cho câu hỏi, anh đã thực hiện đều đặn ba động tác squat và đặt tôi xuống giữa tiếng vỗ tay nồng nhiệt của gia đình Tác Lan.

"Đứng vững." Tay anh đặt trên eo tôi, sau khi xác định chân tôi đã vững vàng anh mới buông ra.

Trận đấu kết thúc vào đúng mười giờ, không hơn không thiếu dù chỉ một phút.

Mọi người dọn bàn định đi về phòng mình ngủ, Tác Lan xách một cái rổ nhỏ đựng đồ mình thêu thùa bên hông, nhân lúc những người khác không chú ý đi đến bên cạnh tôi và Ma Xuyên, nhẹ nhàng nói: "Tôi để quần sạch trong phòng hai người rồi, mới làm, chưa từng mặc đâu."

Hôm qua khi chúng tôi mới đến Tả Xương, bà vẫn còn kính sợ Ma Xuyên, làm việc và nói chuyện rất cẩn thận. Nhưng mới trôi qua một ngày, dù trong lời nói của bà vẫn có sự kính trọng nhưng đã bớt đi vẻ e ngại, bà nhìn Ma Xuyên tựa như một trưởng bối hiền lành trong tộc nhìn một tiểu bối có tiền đồ, tràn ngập vẻ vui mừng và yêu thương.

"A, vâng, cảm ơn dì." Tôi không biết bà đang nói quần gì, nhưng nếu là đặc biệt chuẩn bị cho hai tôi thì cảm ơn cũng không sai chỗ nào.

Nhặt mảnh vải trắng được gấp gọn gàng trên giường, tôi híp mắt hỏi ​​Ma Xuyên: "Cái này là..."

Anh ngồi vào bàn, rót cho mình một ly nước, nghe vậy thì liếc qua nói: "Quần mũi nghé, là qu.ần lót của các cậu đấy."

Dưới hình tam giác ngược là một hình chữ nhật, thoạt nhìn hơi giống một chữ Y bị bịt miệng, hai chữ Y được nối với nhau, ở mỗi đầu đều có một sợi dây mảnh, kết cấu không phức tạp nhưng vẫn làm cho người Hạ như tôi hết hồn.

Sau khi tự so sánh, tôi hỏi: "Vậy các anh đi vs kiểu gì? Chẳng lẽ phải cởi ra hết hả?"

"Dây thừng buộc quanh eo, tấm vải nhét vào trong dây thừng có thể giữ được hạ thể, đi đại tiện thì kéo miếng vải phía sau, tiểu tiện thì kéo miếng phía trước, đi xong thì nhét lại."

1

Tôi gật đầu, mang theo một chút mới lạ và kích động muốn thử, cầm cái quần mũi nghé và áo ngủ đi vào trong phòng tắm.

Phòng tắm nhà Tác Lan cũng có vòi hoa sen nhưng là tương đối đơn giản, nước cũng rất ít, may mắn hiện tại là mùa xuân, cũng không quá lạnh.

Sau khi tắm xong, tôi nghiên cứu dải vải một lúc và mặc nó vào mà không tốn nhiều công sức, nó thực sự có cảm giác giống như quần sịp, chỉ khác là mát và thoáng hơn.

Trở lại trong nhà, Ma Xuyên đang ngẩn người ngồi ở trước bàn, dáng vẻ như đầu óc đã ngừng hoạt động, chỉ có thân thể là còn tỉnh.

Tôi thậm chí còn hoài nghi rằng khi nãy anh chơi bài luôn không bắt được điểm mấu chốt không phải vì chơi lần đầu mà là vì quá buồn ngủ, đầu óc không vận hành được.

"Tắm không?" Tôi đi tới xoa nhẹ lên mặt anh.

Anh đảo mắt, chống tay lên bàn, đứng dậy bước ra ngoài mà không mang gì theo.

Tôi vội vơ lấy quần áo đuổi theo, hơi sững người: "Anh buồn ngủ quá à? Sớm biết thì em đã để anh về phòng ngủ rồi."

Ma Xuyên cầm lấy quần áo, nhéo nhéo mũi mình: "Lúc đánh bài anh không buồn ngủ, khi nãy đột nhiên lại buồn ngủ."

Sau khi nhìn anh xoay người đi xuống lầu, tôi trở vào nhà, mang chăn ở trên giường để hết lên bàn. Thứ nhất giường vốn đã nhỏ, hai cái chăn một giường hơi chen chúc; Thứ hai là thời tiết này một giường một chăn đủ rồi; Thứ ba... trên giường có hai cái chăn thì làm gì cũng không tiện.

Khi Ma Xuyên tắm xong trở về nhà, tôi đã nằm trên giường, nhắm mắt lại một chút.

"Cạch" một tiếng, đèn trong phòng tắt ngúm, trong bóng tối, tôi cảm thấy một góc chăn bị vén lên, sau đó một thân thể thơm mùi xà phòng, mang theo hơi nước nóng nằm xuống bên cạnh.

Tôi từ từ mở mắt, cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh, nghiêng người đối diện với anh.

Hơi thở đều đặn ngưng đọng trong chốc lát rồi nhanh chóng tiếp tục, Ma Xuyên không phát ra âm thanh, càng không cử động.

Không phải chứ? Ngủ thật à?

Tôi đứng dậy, ánh mắt dần dần thích ứng với ánh sáng trong phòng, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của đồ vật.

Ánh mắt đi từ khuôn mặt tuấn tú của Ma Xuyên hướng thẳng một đường xuống dưới, rơi vào bộ phận quan trọng của anh.

Tính cả hai lần ở Hải Thành, hình như mỗi lần tương tác thân mật đều do tôi chủ động khiêu khích, anh mới không thể không đáp lại tôi. So với tôi không kìm lòng được, bị lửa dục thiêu đốt thì biểu hiện của anh có thể nói là "cấm dục" chuẩn sách giáo khoa.

Chẳng lẽ anh... không có ham mu.ốn với tôi?

Nghĩ đến đây, ngón tay và ánh mắt tôi đã rơi xuống cùng một chỗ, thân thể dưới tay tôi run lên, còn chưa kịp động đậy thì cổ tay đã bị hắn nắm chặt.

"Em làm gì vậy?" Không biết là do đã tắm rửa hay là do sợ, giọng anh hoàn toàn không mang theo vẻ buồn ngủ mà vô cùng tỉnh táo.

"Em ngủ không được." Tôi trở tay, đan xen năm ngón tay với anh rồi lật người ngồi lên người anh: "Không sao, anh cứ ngủ phần anh đi."

Tôi cúi xuống, cắn nhẹ vào môi dưới của anh rồi lùi lại một chút, cắn vào cằm anh, lại buông ra hướng xuống, cắn vào yết hầu của anh.

Anh hơi ngẩng đầu lên, như bị nghẹt thở mà hít vào một hơi, dùng tay kia ấn mạnh vào gáy tôi.

"Như thế này sao anh ngủ được?" Anh cố đẩy tôi ra: "Nằm xuống đi."

Cổ tôi bị nắm, không cử động được, bèn dứt khoát không thay đổi vị trí nữa, đôi môi ướt át dán chặt vào yết hầu của anh, đầu lưỡi không nhịn được mà liếm phần sụn nhô ra.

Tôi muốn xé rách rồi mút thật mạnh, cắn anh đến chảy máu, để lại dấu ấn chỉ thuộc về riêng tôi, nhưng hết lần này đến lần khác tôi vẫn còn lại mấy phần lý trí, biết rằng mình không thể làm vậy.

Tôi không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên người anh, cũng không thể nói ra mối quan hệ của chúng tôi, vì anh là do tôi phí hết tâm tư giành được từ chỗ Sơn quân, sẽ không ai biết rằng anh thuộc về tôi.

1

"Bách Dận..." Anh kéo mạnh cổ áo sau lưng tôi, giọng anh bất giác trở nên khàn khàn.

Tôi không quan tâm đến anh, môi tiếp tục vuốt ve cổ anh, dồn trọng lượng lên đầu gối, cọ xát qua lại trên người anh như que diêm cọ trên giấy quẹt.

Yết hầu của Ma Xuyên cử động, kêu lên một tiếng đau đớn, anh nắm lấy năm ngón tay của tôi một cách thô bạo, như thể muốn xoắn đứt chúng.

Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được có gì đó ngay chỗ mình đang ngồi, giống như một hình nộm nhô lên từ hộp nhạc, không còn gì che chắn mà từ từ nhô lên khỏi nơi giam cầm mình.

"À..." Tôi giả vờ kinh ngạc: "Em còn tưởng anh tu Phạm hành tới mức cấu tạo thân thể khác với người phàm luôn rồi, chẳng phải là... vẫn còn rất có sức sống à?"

"Bách Dận!" Thanh âm của anh tràn đầy nhẫn nhịn.

"Anh nói nhỏ thôi, đây là nhà người ta." Cảm thấy bàn tay ở gáy mình không kéo cổ áo nữa mà rơi xuống da thịt nóng hổi nhào nặn thật mạnh, tôi liếm môi rồi chống người dậy hôn môi anh.

Len qua vành môi, dã man vơ vét, mô phỏng một hành động nguyên thủy nào đó. Mà hình nộm trong hộp âm nhạc cũng hoàn toàn hiện ra bóng dáng theo tiết tấu, vung vẩy cây kiếm dài cùng lung tung đâm vào.

"Em xuống đi, anh giúp em..." Anh quay mặt đi, nặng nề thở dốc, mê mang nói: "Anh không thể..."

1

"Có phải trước giờ anh chưa từng làm chuyện này không?" Tôi hôn lên một bên má anh, tay còn lại sờ so.ạng chen vào giữa hai người.

"Không sao. Thánh nhân Khổng Tử còn nói: Ăn uống, trai gái - niềm ham m.uốn lớn của con người, cho thấy không thể nào dễ dàng vứt bỏ hai thứ này. Không phải trong kinh Phật có một câu nói rằng "Lấy tà tướng nhập chính pháp"* à?"

*Đại khái ý nghĩa là "Rượu chảy qua dạ dày còn Phật thì ở trong tim".

Hai bàn tay đan vào nhau đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dần trở nên loạn nhịp.

Ma Xuyên nhắm chặt mắt, không nói nữa, anh phớt lờ tôi, như thể toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn hết vào việc chống lại sự ngây ngất và những cảm giác thể xác kỳ lạ không.

"... Anh có thể coi em như tà sư." Tôi liếm vành tai anh từ dưới lên trên, biến tất cả sự cám dỗ của mình thành hơi thở nóng bỏng còn sót lại, thổi vào sâu trong lỗ tai anh: "Bỉ sư sở đọa... ngô nhữ diệc tùy đọa."*

2

*Ý nghĩa: Nếu muốn độ hóa một tên ác ma thì phải đến bên hắn, tôn hắn làm thầy trước thì càng dễ độ hóa hơn.

Trường kiếm va chạm trong tay, sắp bật ra tia lửa đến nơi.

Trong căn phòng tối om, trong một khoảng thời gian dài ngoài âm thanh của tôi ra thì chỉ còn tiếng quần áo cọ vào nhau sột soạt.

Da đầu tôi tê dại, cọ xát với Ma Xuyên, thân thể tôi run rẩy, thanh âm cũng run rẩy: "Phật quỷ vô nhị, duy tâm sở tạo. Anh độ em đi, Tần già... Ma Xuyên..."

Lòng bàn tay ẩm ướt chạy dọc cổ và lưng tôi nhưng lần này không phải để đẩy tôi ra.

"Ngậm miệng." Tuy ngoài miệng anh nói lời hung ác nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược. Anh dùng hết sức kéo tôi vào lòng, cả người run rẩy, cắn vào vai và cổ tôi.

Tôi bị đau, hừ một tiếng nhưng vẫn không muốn tước vũ khí đầu hàng, kiệt sức ngã xuống.

Ma Xuyên ôm tôi rất chặt, như muốn hòa tôi vào trong máu thịt của anh, thật lâu sau tiếng thở hổn hển hỗn loạn trên giường mới ngừng lại, tay anh hơi lỏng ra nhưng vẫn dùng một cách tay ôm chặt lấy tôi.

"... Em mà "sư" cái gì?" Trong lời nói của anh hơi mang vẻ bất mãn, nhưng càng nhiều hơn là sự thỏa mãn lười biếng từ trong xương cốt.

Sư gì không quan trọng, quan trọng là cuối cùng anh vẫn không ngăn cản được, bị tôi phá phạm hành.

Tôi cố nén sự vui vẻ trong lòng, rút ​​tay ra, ngồi thẳng dậy hỏi: "Một lần là phá mà hai lần cũng là phá, nữa không?"

"Lửa dục cháy quá mạnh, em có nhiều tà niệm quá." Nói như vậy nhưng anh vẫn nắm vạt áo tôi kéo về phía anh.

Tôi cúi đầu, lời nói mơ hồ bên miệng: "Vậy thì... cao tăng hãy vì con, hãy dạy con trừ khử tà niệm, đưa con đến miền cực lạc."

2

- ------------------------

June: Anh ơi dỉty talk mà nói chi kinh Phật dị em sợ quá =)))))))) liệu có bị sét đánh không?