Mĩ Nhân Mềm Mại

Chương 39: Thương tiếc



Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Tô Lăng xoa xoa trán, gọi điện thoại cho Đường Tư.

Đường Tư tới ngay lập tức, Tô Lăng hỏi: "Chị Đường có thể giúp em tìm một người quay video không?"

Đường Tư gật đầu: "Có thể, nhưng em còn chưa hết bệnh mà, quay video sau không được sao?"

Tô Lăng lắc đầu, cô kiên trì nên Đường Tư cũng chẳng nói được gì. Ngay trong ngày, lập tức tìm cho người cho cô.

Hôm sau, weibo bùng nổ một tin tức lớn: "HOT! Tô Lăng, tiểu hoa đán mới ăn cháo đá bát, lại đối xử với người thân như thế."

Bài viết kia viết phong phú, xâu chuỗi toàn bộ quá trình từ lúc Tô Lăng 10 tuổi đến nhà họ Nghê tới bây giờ là khi ra mắt diễn Cửu Lý đã trở nên nổi tiếng.

Bài viết viết Tô Lăng thành người phụ nữ được thân thích nuôi lớn, cuối cùng khi ở nhà thiếu nợ lại tàn nhẫn cắt đứt quan hệ với người thân. Bây giờ nổi tiếng cũng không chịu giúp đỡ trong nhà, thật sự là một con sói vắt chanh bỏ vỏ.

Loại tin này vừa xuất hiện đã miêu tả rất cặn kẽ, trông vô cùng chân thực, một số cư dân mạng đọc xong thì bắt đầu mắng Tô Lăng.

"Loại người như vậy còn diễn Cửu Lý! Tôi khinh!"

"Còn uổng công lúc trước tôi khen cô ta xinh đẹp, thì ra lòng dạ lại ác độc như vậy."

"Fan trở thành anti fan, fan trở thành anti fan, có thể đối xử với người thân thế kia à, người ta còn nuôi dưỡng cô ta lớn lên, vì nhà thiếu nợ mà lập tức chạy, buồn nôn!"

...

Lúc Đường Tư thấy cái tin này thì tim sợ tới mức ngừng đập.

Đường Tư biết dư luận trên Internet hùng mạnh cỡ nào, nó có thể khiến một người nổi tiếng, cũng có thể phá hủy một người.

Đầu tiên, Đường Tư nghĩ tới Tần Kiêu!

Chỉ cần tổng giám đốc Tần ra mặt thì chắc chắn có thể đè loại dư luận này xuống. Sau đó chị ta lại vỗ đầu mình một cái, cậu Tần là ông chủ của Thanh Ngu, cũng không phải ông chủ của ngôi sao, mấy chuyện như vậy thì trước tiên nên báo cho công ty giải quyết.

Đường Tư lập tức gọi điện cho Lâm Thanh, đương nhiên Lâm Thanh cũng không ngờ Tô Lăng vốn không có "vết nhơ", một khi HOT lại to chuyện thế này.

Người nổi tiếng sợ nhất là nhân phẩm có vấn đề, nó có thể khiến một người sụp đổ.

"Tôi sẽ tìm người làm quan hệ xã hội ngay lập tức, chị xem Tô Lăng đi, chăm sóc cô ấy."

"Được, tôi biết rồi."

Lúc Đường Tư đi vào thì Tô Lăng đang uống sữa chua, cô múc từng muỗng, từng muỗng nhỏ, cách ăn nho nhã và khéo léo.

Đường Tư muốn nói lại thôi, cuối cũng vẫn nói cho cô biết tin tức: "Có phải có người ở sau lưng chỉnh em không vậy, chị Đường tin tưởng vào nhân phẩm của em, chắc chắn em không phải loại người vứt bỏ người nhà thế kia."

Tô Lăng ngẩn người, sau đó bình tĩnh đáp: "Tin tức không sai, đúng là em đã cắt đứt quan hệ với bọn họ."

"!" Đậu mé lại còn là thật.

Tô Lăng nói: "Chị Đường, chị đăng video hôm qua em quay lên weibo đi."

Đường Tư không biết là quay cái gì, hơi lo lắng: "Em có chút quan hệ với cậu Tần đúng không? Hay chúng ta tìm cậu ta nhờ giúp đỡ đi, dư luận giống như quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn."

Tô Lăng mỉm cười: "Không cần, chuyện của em, em có thể tự dựa vào chính mình."

Trông cô rất yếu ớt, ngay cả ngón tay cầm sữa chua cũng hết sức mềm mại, nhưng lúc ấy, Đường Tư thấy tin tức như vậy thì cảm thấy trước mắt đều tối sầm, song Tô Lăng vẫn cực kỳ bình tĩnh, không chột dạ hay sợ hãi, cũng không đau khổ vì bị người thân phản bội.

Thậm chí là cô gái nhỏ này đã nghĩ xong cách đối phó sớm hơn một ngày.

Đường Tư quyết định tin tưởng cô, đăng đoạn video lên weibo của Tô Lăng.

Video được mở lên, xuất hiện gương mặt hơi trắng bệch của Tô Lăng, cô trang điểm nhẹ nhàng, không nhận ra là đang bị bệnh.

Cô nhìn ống kính, đầu tiên là xấu hổ cười: "Xin chào mọi người, tôi là Tô Lăng. Nếu như cái video này được đăng lên thì chắc chắn đã xảy ra không hay. Thà nghe người khác nói thì không bằng chính tôi tự nói ra sự thật."

Cô dừng một chút, ngón tay vén tóc ra sau tai, nhan sắc của cô gái trong video mềm mại, giọng nói dịu dàng: "Tôi là do bà ngoại nuôi lớn, nghe nói lúc tôi chưa được một tuổi thì cha mẹ đã xảy ra điều bất trắc mà qua đời. Khi còn nhỏ, nhà nghèo, bà ngoại dẫn theo tôi rất cực khổ, trước lúc tôi 10 tuổi đã ở dưới nông thôn với bà. Sau đó cậu mua nhà ở thành phố L, đưa tôi và bà ngoại vào sống. Bà ngoài trả khoảng ba phần tiền cho cái nhà đó, dẫn theo đứa con ghẻ như tôi vào nhà cậu ở."

Cô cười cười, lúc nói tới đoạn "con ghẻ" thì chẳng biết sao có chút chua xót: "Từ lúc học cấp 2 thì tôi đã ở ký túc xá, rất ít khi về nhà cậu. Khi còn trẻ, bà ngoại có dành dụm chút tiền, mỗi tháng đều bù cho cậu, xem như là tiền sinh hoạt của chúng tôi. Tôi biết bà không dễ dàng gì, từ lúc học cấp 2 thì tôi đã bắt đầu xin học bổng, sau đó tới cấp 3 rồi lên đại học, năm này qua năm khác đều có học bổng, trừ phí sinh hoạt không thể thiếu ra thì tôi cũng gửi tiền về cho nhà cậu. Tôi và bà ngoại chưa từng xài tiền của cậu, nhưng tôi vẫn biết ơn cậu đã cho tôi một chỗ che nắng che mưa."

"Không thể nói là cậu đối xử tốt với tôi nhưng cũng không có sự thân thiết của người thân. Nhắc tới thì cậu cũng chẳng phải con trai ruột của bà ngoài, là bà ngoại đã mang cậu từ cô nhi viện về rồi nuôi lớn. Năm nay bà ngoại bị bệnh, là bệnh tim rất nghiêm trọng. Nhà cậu bảo không có tiền để bà ngoại chữa bệnh nên tôi đã đi vay tiền. Năm trăm tám mươi ngàn tiền phẫu thuật, còn tiền thuốc men nữa, thật ra tôi đều mượn bạn bè hết đấy. Sau đó tôi nhận bộ phim Mười Hai Năm Phong Trần, thù lao đóng phim vừa đưa hết cho người kia."

"Nhưng lúc tôi về nhà lại phát hiện cậu đang đánh bạc, còn nợ tám trăm ngàn. Đánh bạc không phải là một chuyện hay ho, tin rằng mọi người đều biết khái niệm kia có nghĩa là gì, đây là một cái động không đáy, mợ hy vọng tôi có thể giúp cậu trả tiền, nhưng nói ra thì thật xấu hổ, tôi không có tiền, sau khi trả tiền xong, tôi lại trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi."

Vẻ mặt của cô gái trong ống kính dần dần trở nên kiên định: "Tôi không trả nổi, cũng sẽ không trả, chẳng có ai sinh ra nên vì người khác trả nợ cả, thế nên tôi lựa chọn rời khỏi nhà cậu, nếu mọi người không thể hiểu được, vẫn cảm thấy tôi ăn cháo đá bát thì tôi cũng không còn gì để nói. Nếu có người bằng lòng tin tưởng tôi, tôi cảm ơn mọi người đã yêu mến, cũng cảm ơn sự tin tưởng của mọi người."

Video này vừa được đăng lên weibo thì fan của Tô Lăng đã ào ào chia sẻ.

Tô Lăng nói rất bình thường, những chuyện mà đời trước bọn họ làm với cô, cô còn chưa nói hết toàn bộ, cũng không có nhắc tới mình đã bị ức hiếp ở nhà cậu, cô chỉ dùng vài câu đơn giản để kể hết hai mươi năm cuộc đời của mình mà thôi.

Nhưng có người lại nhanh chóng phát hiện manh mối...

Căn hộ kia bán được hơn tám trăm ngàn, không nói tới việc bọn họ có thể bán nhà trả nợ, nhưng ban đầu, cậu của Tô Lăng lại không lấy khoản tiên này đi cứu bà ngoại!

Người không có huyết thống đã nuôi lớn ông ta, nhưng hết thảy tiền dưỡng lão đều là tự bà ngoại của Tô Lăng chi ra!

Rốt cuộc ai mới là người vắt chanh bỏ vỏ hả!

Trên Internet bàn luận sôi nổi.

Fan của Tô Lăng hết sức đau lòng, bọn họ còn quen với việc kêu cô là Tiểu Cửu Lý.

Có người nói: "Mấy người không biết nổi khổ của ăn nhờ ở đậu đâu, cô· ấy có thể dựa vào học bổng để tự nuôi mình là rất giỏi rồi."

"Còn đánh bạc là cái động không đáy đấy, nhà của dượng tôi cũng vì cái này mà ầm ĩ với vợ con rồi tan nát nhà cửa, không ai gánh nổi loại nợ nần này đâu, thật sự là một cái động không đáy."

"Trả một phần ba số tiền nhà, dù là mướn nhà thì cũng đủ cho Tiểu Cửu Lý và bà ngoại sống tốt mấy chục năm rồi!"

Trong lòng Đường Tư cảm thấy phức tạp, dù Tô Lăng nói một cách nhẹ nhàng nhưng chị ta vẫn có thể cảm nhận được cô gái này sống không dễ dàng ra sao.

Từ nhỏ đã không cha không mẹ, sau 10 tuổi thì cẩn thận từng li từng tí, sợ người khác không thích mình.

Bản thân cố gắng học hành, cố gắng kiếm tiền.

Học bổng ở trường cấp 3 cũng không dễ lấy như thế, phải xếp hạng cao trong thành phố mới được. Khi còn là một cô gái nhỏ, cô đã bắt đầu gách vác những thứ này.

Đường Tư cảm thấy chua xót.

Dư luận cãi vả cả ngày, có người nói Tô Lăng không biết đồng cảm, dù sao cũng là người chung sống sớm chiều suốt mười năm, tại sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt.

Nhưng nhiều hơn là mọi người đều khen câu nói kia: "Không có ai sinh ra nên vì người khác trả nợ cả."

Mỗi mội người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, sống một cuộc đời thật tốt.

Lúc Tần Kiêu thấy video này thì hắn chuẩn bị lên máy bay.

Cô gái trong video gầy yếu, nhưng trong mắt cô tràn đầy ánh sáng rực rỡ. Mang theo vô tận can đảm và sức mạnh, âm thanh của cô cũng kiên định: "Tôi không trả nổi, cũng sẽ không trả."

Hắn cách một cái video mà sờ lên gò má của cô.

Trong lòng bỗng dưng đau đớn.

Tả Ấn nói: "Khi cậu cảm nhận được cảm giác của cô ấy, hiểu được vui hờn của cô ấy, hiểu được sự đau khổ của cô ấy, hiểu được sự bất lực của cô ấy, có lẽ đó chính là sự khởi đầu của tình yêu cô ấy dành cho cậu."

Lúc ấy hắn nghĩ, mẹ nó sao giống mấy câu trên diễn đàn văn nghệ vậy?

Mà giờ phút này, hắn đã hiểu loại cảm giác ấy.

Chàng trai 13 tuổi bỏ nhà ra đi rồi tự lập, hệt như một đứa trẻ hoang dã không ai trông nom, hắn đánh nhau, học hút thuốc, đến quán net chơi game, đua xe một cách thiếu thận trọng.

Là vì cô đơn, trơ trọi.

Nhưng lòng dạ hắn cứng rắn, cho dù không ai yêu thì hắn cũng không đau không ngứa.

Sau đó, hắn 18 tuổi, một mình xách theo ống thép, sau lưng giấu cây súng của ông già kia, lúc canh giữ bên ngoài nhà cũ, hắn đã tràn đầy chế nhạo mà nhìn cái thế giới này.

Thứ hắn phải bảo vệ, dù chỉ có một mình thì hắn cũng tuyệt đối không cho phép người khác vượt qua ranh giới một bước nào.

Hắn không quan tâm bất cứ ai, cũng không sợ giết người.

Đồ của hắn, ai cũng không được phép chạm vào, ai cũng không được phép làm dơ bẩn.

Còn cô gầy yếu nhưng không nơi nương tựa, thế mà từ trong khe đá, lại vươn ra một cành cây, trở thành một bông hoa mềm mại.

Từ đầu đến cuối, Tô Lăng vẫn hướng đến mặt trời, ánh mắt sạch sẽ và trong veo.

Tần Kiêu canh giữ ở vực thẳm, mặc kệ bản thân trở nên bẩn thỉu.

Hắn hâm mộ cô, kính phục cô, hắn yêu cô.

Không vì khuôn mặt tuyệt đẹp của cô, cũng không phải vì hắn cuồng chân, mà bởi vì cô là Tô Lăng.

Tần Kiêu không lên máy bay mà xoay người trở về khách sạn của đoàn phim Tô Lăng, hắn cầm điện thoại rồi nở nụ cười khẩy.

Loại người như cậu và mợ Tô Lăng, lúc lấy dao ra thì cũng sẽ không nhuộm một giọt máu nào.

Khi hắn trở lại khách sạn, Tô Lăng đang nói chuyện phiếm với Đường Tư, Tô Lăng đạt đúng tiêu chuẩn người nghe, người khác nói chuyện thì cô đều rất nghiêm túc lắng nghe, trên gương mặt hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.

Không có bất cứ u ám hay khó chịu, cô cười vô cùng chân thật.

Lúc thấy Tần Kiêu, cô hơi ngạc nhiên: "Tần Kiêu? Sao anh quay về rồi?"

Người đàn ông sải từng bước đến trước mặt cô, gương mặt lạnh lùng, khí chất có mấy phần ngông cuồng, chính hắn cũng chẳng biết từ khi nào hắn lại học được cách thương tiếc.

Hắn cười: "Có người bắt nạt em đấy." Cho nên tôi quay về.

Tô Lăng cong cong môi, thật ra cô cũng hơi vui vẻ chút xíu.

Đường Tư và Lâm Thanh đều khen cô làm rất tốt, cô hiếm khi giỏi như vậy, bởi vì kém quá xa khí chất "Ngang ngược" nên cô luôn vô cùng yếu ớt trong mắt người khác, nhưng bây giờ cô sẽ chuẩn bị trước để ngăn chặn những việc không hay xảy ra, cũng sẽ đánh trả.

Cô không muốn giống như đời trước, cuộn tròn dưới đôi cánh của Tần Kiêu.

Thật ra Tô Lăng hơi xấu hổ, đôi mắt cô lấp lánh nhìn hắn: "Không cần đâu, không ai có thể bắt nạt tôi cả."

Tần Kiêu nhìn rõ sự tự hào của cô.

Hiếm khi thấy cô lộ ra vẻ mặt đắc ý đó, dường như ai mà không khen cô thì người đó cũng không phải thứ tốt lành gì.

Hắn đến gần cô, thấp giọng cười ra tiếng: "Ừ, Lăng Lăng thật giỏi." Giỏi đến mức, bất kỳ giờ phút nào cũng khiến tôi vì em chao đảo.