Minh Nguyệt Chiếu Hoa Sen

Chương 6



Phủ trạch Tiết gia lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Khương Vạn Nương.

Quan trọng nhất chính là ngay cả nàng cũng không rành đường lối trong Tiết phủ.

Khương Vạn Nương nhìn ngó khắp nơi muốn tìm một người để hỏi đường, lại nhìn thấy trong hoa viên có một đình bát giác dùng để hóng gió.

Trong đình có một phụ nhận, lúc Khương Vạn Nương đến gần mới nhận thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

Khương Vạn Nương thấy nàng ta có vẻ vô cùng đau đớn, dáng vẻ phát bệnh có chút quen thuộc.

“Ngươi làm sao vậy?”

Phụ nhân kia đau đến mức không ngẩng đầu được, nói: “Đầu … đau …”

Lúc này Khương Vạn Nương mới nhớ mẫu thân của nàng năm dó khi lên cơn đau đầu cũng là một bộ dáng như thế này, nàng do dự một hồi, tiến lên đẩy hai tay phụ nhân kia ra, ngay sau đó ấn lên mấy huyệt vị trên đầu của phụ nhân kia trước khi đối phương kịp phản ứng.

Phụ nhân kia vốn dĩ còn kêu đau đầu, chỉ chưa đầy thời gian uống một chén trà nhỏ, cả người nàng ta đã trở nên bình tĩnh trở lại.

Khương Vạn Nương nhìn thấy nàng ta không còn run rẩy nữa, liền ngừng tay hỏi: “Ngươi có tốt hơn chút nào không?”

Phụ nhân kia quét mắt liếc nhìn nàng một cái, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Khương Vạn Nương nhìn thấy trong mắt nàng ta nổi lên một tia phòng bị, đang lúc phỏng đoán thân phận của đối phương, thì đã nghe đối phương nói: “Ngươi là cô nương Khương gia?”

Khương Vạn Nương thấy nàng ta đã đoán được, cũng không giấu giếm, chỉ nói: “Ta mới vào phủ, nhất thời lạc đường, lúc này mới lạc tới nơi này.”

Người phụ nhân kia tuy là mồ hôi nhễ nhại, trang điểm trên mặt cũng có phần lộn xộn, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp của nàng ta.

Phụ nhân này tuy rằng đã búi tóc kết hôn, nhưng lại không thể nhìn ra được tuổi tác là bao lớn.

Chỉ thấy ánh mắt nàng ta mang theo vài phần lạnh lẽo, làm cho người khác cảm thấy nàng ta không giống như những nử tử trẻ tuổi thân thiện cho lắm.

“Thân mình ta mấy ngày nay không khoẻ, cho nên vẫn luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, ta là phu nhân của Tiết Chí Đức.” Phụ nhân kia nói thẳng vào vấn đề.

Khương Vạn Nương kinh ngạc.

Tiết Chí Đức là nhi tử ruột thịt của Tiết lão thái thái, chính là tam phòng kế nhận tước vị Hoàn hầu.

Buổi sáng Khương Vạn Nương chỉ mới gặp qua hai vị cữu mẫu là đại phòng Lưu thị cùng với nhị phòng Trình thị, chỉ có tam phòng là không có mặt, trong lòng nàng ít nhiều cũng có thắc mắc, nhưng lại không dám hỏi.

Không ngờ, nàng và vị tam cữu mẫu này lại có duyên như vậy, hôm nay nàng bước bậy bước bạ thế mà vẫn gặp được đối phương.

“Quận chúa, nô tỳ đến chậm, nô tỳ tìm một hồi lâu, thì nhận thấy thuốc viên dự trữ trong nhà đã uống hết rồi ạ.” Một tỳ nữ mặc y phục màu xanh từ ngoài đình hóng gió chạy vào, biểu tình trên mặt có chút sợ hãi.

Phụ nhân kia rũ mắt không nói một lời, quét mắt nhìn tới Khương Vạn Nương, lúc này mới nói: “Trở về thôi.”

Tỳ nữ mặc áo xanh kia nhẹ nhàng thở ra, lại vội vàng đưa lên một cái khăn tay màu trắng cho nàng ta.

Trang thị lau sơ mặt, rồi tuỳ tiện đặt khăn tay ở bên cạnh.

“Qua khỏi cổng vòm bên kia chính là hoa viên của tam phòng, ngươi đã tới đây rồi, nếu không chê thì theo ta sang đó ngồi một lát.” Trang thị nói.

Khương Vạn Nương nào dám từ chối, vội nói: “Sao có thể nói là ghét bỏ, đáng lẽ sáng sớm ta phải đến thăm cữu mẫu mới đúng.”

Trang thị hơi hơi gật đầu, ngay sau đó liền đứng dậy đi ra khỏi đình hóng gió.

Khương Vạn Nương đi theo phía sau nàng ta, nhớ tới xưng hô của tỳ nữ lúc này nhất thời cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cẩn thân suy nghĩ, Tiết lão thái thái hình như chưa bao giờ nhắc đến tam phòng Trang thị.

Chỉ là ngẫu nhiên nghe được hạ nhân lắm mồm bàn tán phu nhân tam phòng ngay cả một hài tử cũng không có, dưới gối chỉ có một nhi tử con vợ lẽ năm nay đã mười tám tuổi, chuyện này làm cho Khương Vạn Nương cảm thấy khó mà tin nổi.

Ở thời buổi lấy con nối dõi làm trọng này, sao có thể cho phép một phụ nhân mười mấy năm không có con lại còn không bị hưu bỏ.

Huống chi tam phòng lại là kế tập tước vị, con nối dõi dòng chính thất quan trọng đến mức nào không cần nghĩ cũng biết.

Ban đầu nàng vẫn còn hoài nghi về chuyện này, bây giờ nghe được tỳ nữ kia xưng hô một tiếng “Quận chúa,” nàng liền hiểu rõ.

Đây không phải là do Tiết gia rộng lượng, mà là thân phận của vị cữu mẫukhông phải bình thường.

Đến nỗi vị cữu mẫu này là quận chúa từ nơi nào được sắc phong nàng cũng không thể đoán được, dù sao từ trước đến nay Khương Vạn Nương cũng chưa từng cất công đi tìm hiểu người nhà Tiết gia.

Khương Vạn Nương đến nơi ở của Trang thị, Trang thị sai hạ nhân đi pha tra, ngồi xuống bên cửa số có gió lùa vào, lúc này mới thoải mái được phần nào.

“Thủ pháp của ngươi lúc nãy có vẻ vô cùng thuần thục, nhìn qua không giống như mới làm lần đầu.” Trang thị nói.

Khương Vạn Nương liếc nhìn nàng ta, cũng nhìn không được nàng ta đã mang bệnh bao lâu, chỉ nói: “Lúc mẫu thân còn sống trên đời cũng hay bị đau đầu, khi đó ngẫu nhiên gặp được một người hành nghề y dạo, ta học được từ người đó, lúc này mới có thể cấp cứu nếu mẫu thân ngã bệnh bất chợt.”

Trang thị cũng không ngờ được nguyên nhân là thế này.

Lúc mới gặp nữ tử này nàng ta theo bản năng đã cho rằng nữ tử này muốn nịnh bợ nàng ta.

Cẩn thận nghĩ lại, là nàng ta do thói quen mà sinh ra hiểu lầm, bôi nhọ ý tốt của cô nương này.

“Bên này của ta không ồn ào như nhị phòng, là một nơi chốn thanh tịnh, ngươi hiện giờ cũng đã là người trong phủ, lúc rảnh rỗi cũng có thể đến nơi này của ta ngồi một chút.” Trang thị nói với nàng.

Khương Vạn Nương nghĩ rằng nàng ta chỉ đang tỏ ra khách sáo, chỉ lễ phép gật đầu.

Nàng lại không biết, Ngưng Hoan quận chúa từ khi vào phủ tới nay chưa từng đối đãi khách khí với bất kỳ ai.

Đối phương từ trước đến giờ không hề tỏ vẻ giả vờ lấy lòng, đến mức ngay ở trong phủ này đây, đại phu nhân Lưu thị thích bày bố xỏ mũi vào chuyện của người khác cũng chưa từng dám đắc tội với nàng ta.

Trang thị nói lời này xong, chỉ lẳng lặng ngồi yên ở kia phẩm trà.

Khương Vạn Nương uống được nửa bình trà, thấy bầu không khí có vẻ lạnh lẽo, nhất thời cũng có chút cảm giác ngượng ngùng, lại không dám đưa ra đề nghị rời đi.

Đúng lúc này nha hoàn mặc áo xanh kia lại đi vào nói: “Quận chúa, Vương gia đến phủ thăm ngài.”

Trang thị nhíu nhíu mày, còn chưa mở miệng, người trong miệng nha hoàn đã duỗi tay vén màn bước vào trong phòng.

Khương Vạn Nương quay đầu trước tiên là nhìn thấy hoa văn thêu chỉ bạc trên vạt áo trước của đối phương, lại đưa mắt nhìn lên, liền nhìn một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.

Nam từ kia vóc người cao lớn đĩnh đạc, một thân áo đen thêu chỉ bạc, hắn vào trong phòng, ngón tay trắng nõn thon dài còn đang cầm một bình sứ Thanh Hoa không lớn bằng lòng bàn tay, bình khẩu phong sáp, đương nhiên là chưa từng mở miệng qua.

Khương Vạn Nương nhìn ngũ quan của hắn sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, lông mày như được nhuộm màu mực, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, làm nổi bật làn da trắng sáp như ngọc.

Dáng vẻ của hắn và Trang thị có vài phần giống nhau, nhưng lại không hiểu vì sao hắn có vẻ lạnh lùng hơn Trang thị vài phần.

Sống mũi cao thẳng, cánh môi thiếu chút huyết sắc, lại làm tăng thêm vẻ lạnh lùng nhạt nhẽo.

Nhưng mà đôi môi nhạt màu như vậy phối hợp với ngũ quan của hắn lại vừa hợp, làm cho người ta có cảm giác hắn không quá nhợt nhạt, lại nhiều thêm một chút lạnh nhạt.

Sau khi nhìn qua cái nhìn đầu tiên, Khương Vạn Nương cảm thấy hắn cũng giống như Lâm Thanh Nhuận là một cậu ấm từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa.

Nhưng mà sau khi nhìn kỹ lại, nàng thấy trên ngón tay cái của hắn có vết chại, không phải là vết chai mỏng khi luyện bút, mà cũng không phải là dấu vết do luyện kiếm mà thành.

Khương Vạn Nương có chút nghĩ không ra, một quý nhân như vậy, phải làm chuyện gì mà có thể tổn thương tay chân của mình như vậy.

“Tỷ tỷ hôm nay lại phát bệnh đau đầu à?” Hắn mở miệng hỏi Trang thị, ngữ điệu giống như một âm đàn trầm thấp, có sức quyến rũ khó tả.

Khương Vạn Nương bị một câu hỏi của hắn làm cho hoàn hồn, lúc này mới thu liễm ánh mắt, lại thấy Trang thị mở miệng.

Trang thị nói: “May mà có cô nương Khương gia ở đó, nàng giúp đỡ ta, lúc này ta mới đỡ đau đầu.

Khương Vạn Nương cảm thấy nam tử kia đang nhìn về phía mình.

“Khương cô nương đúng không …”

Hắn thoáng cong khoé môi, đáy mắt lạnh băng dần tan chạy, đôi con ngươi đen nhánh nhìn về phía Khương Vạn Nương ánh lên tia sáng.

Ngữ điệu của hắn thong thả, Khương Vạn Nương cảm thấy họ tên mình bật ra giữa răng và môi của hắn, cứ như là đang dò hỏi.

Nàng đưa chân lại gần đứng lên, chỉnh đốn y phục vén áo thi lễ với hắn, thấp giọng nói: “Ngoại tổ mẫu ta là Tiết lão phu nhân, hôm nay cũng là ngẫu nhiên mới gặp phải lúc cữu mẫu không được khoẻ.”

Trang Cẩm Ngu nhìn nàng rũ mắt, hai hàng mi như hai cây quạt nhỏ, rơi xuống tạo thành bóng hình nhàn nhạt, khiến cho đôi mắt vốn mơ màng đẫm nước của nàng được phủ thêm một tầng màn che.

Thời tiết hôm nay tuy đẹp, nhưng vẫn là một ngày rét lạnh như bao ngày.

Váy áo dày cộm trên người Khương Vạn Nương vẫn không che phủ được vòng eo thon thả của nàng, đừng nói tới những đường cong khác như có như không.

Người khác mặc y phục có thể nói là vừa người, nhưng y phục trên người nàng nhìn như vừa người, lại có cảm giác mềm xốp như bông.

Làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác muốn thoát đi y phục của nàng, muốn biết rốt cuộc là do y phục của nàng mềm mại, hay là chính thân thể của nàng mềm mại.

Trang Cẩm Ngu đánh giá nàng, hiếm khi nào cảm thấy một nữ tử có thể lộ ra cảm giác mềm yếu khi cúi đầu như vậy.

Khương Vạn Nương cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nhanh chóng nói với Trang thị: “Nếu cữu mẫu có khác, ngày khác ta sẽ đến chào hỏi sau.”

Trang thị hơi hơi gật đầu.

Khương Vạn Nước bước ra khỏi phòng, lúc này mới chậm rãi thở hắt ra.

Nghe thấy xưng hô của bọn họ làm cho nàng có chút chóng mặt, phải nói quan hệ của nàng và tam phòng vốn dĩ nên thân thiết hơn hai phòng kia một chút, dù sao mẫu thân của nàng và tam lão gia mới là huynh muội ruột thịt một mẹ sinh ra.

Nhưng mà quan hệ của tam phòng phức tạp như vậy Tiết lão thái thái cũng chưa hề nói qua với nàng.

Mới vừa nãy ở bên trong không hiểu sao Khương Vạn Nương lại có cảm giác cực kỳ xấu hổ, chỉ là nàng không muốn cho bọn họ lý do để hỏi thêm về thân phận của nàng, đương nhiên là nên mau mau rời đi là tốt nhất.

Nàng vốn nghĩ rằng nam tử ở trong phòng kia ít nhất cũng phải ở lại trong chốc lát mới có thể rời đi, không ngờ nàng vừa mới bước chân trước ra sân, chân sau người nọ đã theo ra tới nơi rồi.

Không chỉ có vậy, nam tử kia còn gọi nàng lại.

Khương Vạn Nương dừng bước, thấy nam tử kia chậm rãi đến gần, vừa đúng lúc dừng lại cách nàng một khoảng không xa không gần.

“Khương cô nương không nhớ ta sao?” Trang Cẩm Ngu đối mặt với nàng, vừa đúng lúc chặn lại ánh mắt trời chói mắt trước mặt nàng.

Hắn híp híp mắt, lộ ra dáng vẻ lười nhác tuỳ ý, giơ tay nhấc chân vừa có vẻ hàm hồ tuỳ tiện, vừa có vẻ thảnh thơi thanh thản của một công tử quý tộc, khoé môi hơi nhếc lên, nhưng lại không giống đang cười.

Khương Vạn Nương cảm thấy lời này của hắn có hơi kỳ lạ, hôm nay là lần đầu tiên nàng gặp hắn, nghe được hạ nhân gọi hắn là Vương gia, lại không biết hắn là Vương gia nào.

Nàng ngước mắt, liếc mắt từ trên xuống dưới mà đánh giá hắn một lượt, ánh mắt lộ ra vài phần mơ màng.

Trong mắt của Trang Cẩm Ngu, biểu tình của nàng vừa là vô tội, vừa mang dáng vẻ mềm mại.

“Ta họ Trang, tên Cẩm Ngu.” Hắn cong khoé môi, bộ dáng ra vẻ khiêm tốn tươi cười, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ lễ phép lại khiêm nhường.

Nhưng mà chỉ cần nghe được ba chữ kia, cả người Khương Vạn Nương liền cứng ngắc đứng yên một chỗ như bị sét đánh.

Huyết sắc trên mặt nàng nhanh chóng rút đi.

Trang Cẩm Ngu …

Trang Cẩm Ngu giả vờ như không nhận thấy sự thay đổi trong nháy mắt từ phía nàng, nụ cười trên khoé môi vẫn giữ nguyên, lại rũ mắt, đối diện với nàng, nói: “Khương cô nương, ngươi chính là nhớ ta là ai sao?”

Cũng không biết có phải là do nàng chột dạ hay không, phảng phất trong giọng nói của hắn hình như nàng nghe ra ý tứ uy hiếp.

Khương Vạn Nương run rẩy, giọng nói cũng trở nên cứng nhắc.

“Ngài … ngài có ý gì?”

Nàng cố gắng che giấu sự hoảng sợ và hồi hộp của bản thân, nhưng mà dù sao nàng vẫn còn quá non nớt.

Đặc biệt là ở trước mặt một người từng trải như Trang Cẩm Ngu, mỗi một biểu cảm trên mặt nàng đều vô cùng đơn giản để nhìn ra chân tướng.

Chỉ là nàng phản ứng hơi quá khích.

Quá khích đến mức làm cho Trang Cẩm Ngu cảm thấy nàng đang làm bộ làm tịch.

Thật ra hắn còn chưa nói ra lời nào quá đáng, sắc mặt nàng đã trở nên tái nhợt sợ hãi, rõ ràng chuyện gì hắn cũng chưa làm, nàng đã bày ra một bộ dáng “Ta rất dễ bị bắt nạt” đến nỗi run rẩy cả lên.

Dưới góc nhìn của một nam nhân có tâm lý bình thường mà nói, nàng chắc chắn là đang giả vờ bày ra dáng vẻ yếu đuối của bản thân, cố tình dụ dỗ tính xấu của nam nhân bộc phát.

Giống như những đoá hoa tươi xinh đẹp ngát thơm, nhìn qua có vẻ đẹp đẽ vô hại, nhưng thật ra lại lợi dụng hương thơm cũng sắc đẹp trên người mình để trêu hoa ghẹo nguyệt.

Mà lúc này đây, trên người Khương Vạn Nương không hề đề phòng một chút nào, trong lòng rối như tơ vò.

Cái tên Trang Cẩm Ngu này cứ thế mà theo ký ức ngày hôm đó trồi lên mặt nước, trong nháy mắt làm cho nàng trở nên rối loạn không biết phải làm sao.

Hắn chính là Trang Cẩm Ngu –

Trong đầu Khương Vạn Nương trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ.

Chuyện nàng lo sợ nhất đã xảy ra.

Từ hôm nay trở đi, mọi người đều sẽ biết nàng là một người không còn trong sạch nữa.

Thậm chí nhìn từ góc độ đáng xấu hổ mà nói, chuyện như vậy chủ động và bị động hoàn toàn thuộc về hai tính chất khác biệt.

Mà Khương Vạn Nương hiển nhiên không thuộc về bên bị động kia …

“Khương cô nương không cần sợ hãi như vậy.” Trang Cẩm Ngu mấp máy môi, ngữ khi lộ ra một tia lạnh lẽo, “Chỉ là mẫu thân ngươi thật sự cũng có bệnh đau đầu sao?”

Khương Vạn Nương nhìn xem bờ môi hắn lúc đóng lúc mở, vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Chuyện giữa hai người bọn họ, mẫu thân của nàng có liên quan gì ở đây?

“Rốt cuộc là ngài có ý gì?” Trong lời nói của Khương Vạn Nương mang theo một tia không chắc chắn.

Có ý gì đây?

Trang Cẩm Ngu rũ mắt nhìn nàng.

“Trên đời này không có mấy người dám tuỳ tiện tìm hiểu hành tung của ta, Khương cô nương là người đầu tiên mà ta biết.”

Trang Cẩm Ngu nói: “Ngươi đã có quan hệ họ hàng với Tiết phủ, vậy thì sau này có chuyện gì thì cứ trực tiếp tới tìm ta.”

Nếu lúc đó Khương Vạn Nương vẫn mờ mịt như đang đi trong sương mù, thì câu nói tiếp theo của hắn đã làm cho nàng hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của hắn.

“Chỉ là gia tỷ hàng năm ôm bệnh, Khương cô nương không nên có bất kỳ tâm tư nào đối với nàng.”

Trước đây Trang Cẩm Ngu biết được có một nữ tử Khương gia đang hỏi thăm chuyện của hắn từ miệng tuỳ tùng.

Lúc đó Trang Cẩm Ngu cảm thấy mấy cô nương nhỏ tuổi này không mấy hiểu biết nên cũng lười quan tâm không đi so đo.

Chỉ là hắn chưa từng nghĩ, nàng lại có bản lĩnh mò đến bên người trưởng tỷ như thế này.
— QUẢNG CÁO —