Sau khi Đỗ Tiến nói xong câu đó, một lúc sau vẫn chẳng có ai tiếp lời, trong phòng chỉ có tiếng nói chuyện của Lý Vân và vợ Đỗ Tiến, hai người cùng ngẩng đầu nhìn qua bên này, rồi lại quay đầu về nhỏ giọng nói chuyện tiếp.
Dương Du Minh gật đầu, anh nói với Đỗ Tiến: "Tôi hiểu sự lo lắng của anh."
Hạ Tinh Trình cũng hiểu, nếu hôm nay người ở đây đổi thành Hoàng Kế Tân và Thái Mỹ Đình, có lẽ họ cũng sẽ phản đối như vậy. Trong lòng cậu cũng đang lờ mờ nghĩ, tiếp tục hợp tác với Dương Du Minh liệu có ảnh hưởng xấu không đây? Giờ trên mạng có rất nhiều fan đang điên cuồng theo đuổi bọn họ, nếu như bọn họ hợp tác tiếp, e rằng fan sẽ càng thêm điên cuồng, rất nhiều lời nghị luận không tốt cũng sẽ xuất hiện.
Nhưng cậu thật sự rất muốn đóng chung thêm một bộ phim nữa với Dương Du Minh. Giờ Dương Du Minh nhận phim rất ít, cơ hội hợp tác đối với bọn họ mà nói cực kỳ khó có được, đạo diễn giỏi kịch bản hay, nhân vật thích hợp, nếu như bỏ lỡ không biết liệu có còn cơ hội như vậy nữa không.
Hạ Tinh Trình rầu rĩ chẳng nói lời nào.
"Ngược lại tôi cảm thấy không sao cả," lúc này, Lục Niệm Hân bỗng nhiên nói như thế, hắn nhấc một chân lên, theo thói quen lắc ghế: "Sợ gì? Trong lòng có quỷ à?"
Đỗ Tiến nghiêm khắc trừng Lục Niệm Hân: "Bọn họ không phải trong lòng có quỷ à?"
Lục Niệm Hân giơ tay vỗ vai Đỗ Tiến: "Cậu không hiểu rồi, lúc trong lòng cậu có quỷ, sợ nhất là cứ giấu giấu giếm giếm."
Đỗ Tiến đẩy tay hắn ra: "Không hợp tác là giấu giấu giếm giếm ấy hả?"
Lục Niệm Hân không phục: "Không vì giấu giấu giếm giếm thì có gì phải tránh việc hợp tác?"
"Được rồi," Dương Du Minh nói: "Không có gì hay mà tranh luận đâu."
Đỗ Tiến và Lục Niệm Hân không nói thêm gì nữa.
Dương Du Minh quay đầu lại nhìn Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình vốn đang ngẩn người, nhưng chú ý tới tầm mắt của Dương Du Minh, cậu cũng theo bản năng nhìn qua lắng nghe anh nói.
Dương Du Minh mỉm cười, anh nói: "Tôi cảm thấy trọng điểm của hai người không đúng, muốn hợp tác hay muốn tránh né không phải là việc chúng ta phải đặt lên hàng đầu để cân nhắc, chúng ta chỉ cần quan tâm đến bản thân tác phẩm là được. Kịch bản có hay không, đoàn đội bên sản xuất có đáng để hợp tác hay không, nhân vật có thử thách hay không, hãy đặt sự quan tâm lên những điều này thôi."
Hạ Tinh Trình bỗng dưng nhớ lại, lúc Dương Du Minh vẫn chưa đọc tiểu thuyết gốc, đã nói anh sẽ không đóng phim của Hà Chinh, giọng điệu lúc đó tùy hứng đến mức gần như trẻ con.
Nhưng giờ ngồi ở đây, Dương Du Minh lại nói chỉ nên tập trung đến tác phẩm, thái độ của anh giống như anh luôn thể hiện ra trước mặt công chúng, bình tĩnh như biển sâu không chút gợn sóng.
Điều này có nghĩa, những cảm xúc nhỏ nhặt kia của Dương Du Minh sẽ chỉ thể hiện ra trước mặt Hạ Tinh Trình, anh sẽ tức giận sẽ ghen thậm chí còn làm nũng, Dương Du Minh mà Hạ Tinh Trình nhìn thấy mới là Dương Du Minh hoàn chỉnh và chân thật, một Dương Du Minh mà tất cả mọi người đều biết nhưng từ trước đến nay không có ai thật sự hiểu rõ.
Ý nghĩ này làm khoảnh khắc đó Hạ Tinh Trình chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc mãnh liệt.
Dương Du Minh lại nói: "Giờ tranh luận cũng không có kết quả, đợi năm sau gặp Hà Chinh rồi quyết định."
Đỗ Tiến nghiêm túc nói: "Dù sao tôi cũng không đồng ý."
Lục Niệm Hân vỗ ngực, nói với Hạ Tinh Trình: "Tinh Trình đừng sợ, anh ủng hộ cậu."
Dương Du Minh nghe thấy vậy lạnh nhạt nhìn về phía hắn.
Lúc ăn xong bữa cơm này thời gian cũng đã muộn, Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh uống rượu nên không thể lái xe, Lục Niệm Hân đã liên hệ đặt phòng giúp bọn họ, ở một đêm rồi sáng mai sẽ về.
Hạ Tinh Trình hơi lo lắng, cậu ghé sát bên tai Dương Du Minh hỏi: "Tụi mình trực tiếp ở chung một phòng không sao chứ?"
Dương Du Minh vẫn chưa trả lời, Lục Niệm Hân đi ở đằng trước nghe thấy, bèn quay đầu lại nói: "Không sao đâu, tôi sắp xếp xong xuôi rồi, ở đây có thể yên tâm tuyệt đối."
"Du Minh,"lúc ra khỏi phòng riêng, Đỗ Tiến gọi Dương Du Minh lại: "Nói chuyện riêng một lát được không?"
Dương Du Minh nhìn Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình đang định nói không sao, cậu đi về phòng trước cũng được, Lục Niệm Hân đã cười mỉm tới gần, nói: "Tôi đưa Tinh Trình về phòng."
Hạ Tinh Trình bèn vội vàng nói: "Không cần đâu ạ, em tự đi là được rồi."
Dương Du Minh nói với Hạ Tinh Trình: "Để anh ta đưa em về đi, anh sẽ về nhanh thôi, em đợi anh một lúc."
Hạ Tinh Trình gật đầu.
Bọn họ dọc theo hành lang bước về phía trước, rồi tách nhau ra ở một ngã rẽ, Lục Niệm Hân dẫn Hạ Tinh Trình tới căn phòng đã đặt cho bọn họ. Rõ ràng hắn hiểu rất rõ cái hội sở này, nên không cần người khác dẫn đường, ra khỏi tòa nhà này là một vườn hoa rất rộng, một hành lang dài uốn lượn giữa khu vườn nối liền hai tòa nhà nhỏ, bọn họ đang đi đến tòa nhà đối diện khu vườn này.
Hành lang trong vườn hoa không có mái che, gió lạnh xen lẫn những bông tuyết bay vào mặt, làm Hạ Tinh Trình uống chút rượu lập tức hơi choáng váng. Mặt cậu vẫn đang hơi nóng, nhưng rõ ràng cơn gió này lạnh hơn, nên cậu bất giác bọc kín áo phao trên người.
Bóng lưng của Lục Niệm Hân ở dưới ánh đèn hành lang cực kỳ cao lớn, hắn đi đến cuối hành lang, lúc định bước lên bậc thang vào tòa nhà đối diện bỗng nhiên dừng lại, xoay người định ôm Hạ Tinh Trình: "Cẩn thận, ở đây có bậc thang."
Hạ Tinh Trình giống như chú thỏ bị hoảng sợ mà nhảy về sau hai bước, cậu hít mũi nói: "Anh Hân."
Lục Niệm Hân mỉm cười rất vui vẻ, hắn kéo dài giọng trả lời: "Haiz —— kêu hay thật đấy, kêu thêm một tiếng nghe xem nào."
Hạ Tinh Trình nhìn hắn: "Anh là bạn tốt của anh Minh."Thật ra rất khó hiểu, trong hai mươi tư năm đầu đời của Hạ Tinh Trình, cậu cũng là một chàng trai xinh đẹp, nhưng chưa từng có đàn ông tới quấy rầy cậu, thế mà từ sau khi diễn 《Tiệm Viễn》với Dương Du Minh xong, đàn ông ôm ấp ý nghĩ khác thường với cậu bắt đầu xuất hiện ở bên cạnh.
Lục Niệm Hân nghe thấy Hạ Tinh Trình nói vậy, bèn cao giọng cười to, sau đó nói: "Anh chẳng có ý gì với cậu đâu. Vì cậu là người mà Dương Du Minh coi trọng, nên lòng anh rất ngứa ngáy, muốn xem xét kỹ rốt cục cậu là người như thế nào."
Thời tiết quá lạnh, Hạ Tinh Trình phải cố gắng hít mũi mới không để nước mũi chảy ra, giọng cậu rầu rĩ: "Em không có gì đặc biệt cả, nếu như phải nói, thì chắc là em đặc biệt yêu anh Minh."
Lục Niệm Hân bị cậu nói tới ngẩn người, nét cười của hắn trở nên hơi dịu dàng, hắn đứng trên bậc thang giơ tay đẩy cửa kính chắn gió ra, nói với Hạ Tinh Trình: "Vào trước rồi nói tiếp, bên ngoài lạnh quá."
Hạ Tinh Trình đi qua định tự mình kéo cửa ra, nhưng Lục Niệm Hân không tha, hắn đứng ở bên cạnh cứ muốn để Hạ Tinh Trình đi vào trước, cậu đành phải bước ngang qua người Lục Niệm Hân đi vào trong.
Bước vào cửa là một hành lang dài dằng dặc, trông giống như tầng trệt của những khách sạn bình thường khác, hai bên hành lang đều là những căn phòng đóng chặt cửa.
Hạ Tinh Trình vừa bước vào, bèn nhìn thấy có một bóng lưng thon dài đang đứng dưới ánh đèn mở ở phía trước hành lang, người đó hình như nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại nhìn, khoảnh khắc chạm mắt với Hạ Tinh Trình cả hai đều sửng sốt.
Hạ Tinh Trình biết người đó, chính là lưu lượng minh tinh hiện tại đang hot nhất showbiz —— Đằng Tùng.
Lúc này, Lục Niệm Hân cũng bước vào, hắn không chú ý tới Đằng Tùng, chỉ cảm thấy lạ sao tự nhiên Hạ Tinh Trình không đi nữa, bèn giơ tay lên ôm bả vai cậu: "Sao thế?" Hỏi xong, hắn mới quay đầu nhìn thấy Đằng Tùng ở phía trước.
Đằng Tùng nhìn cái tay đang ôm Hạ Tinh Trình của Lục Niệm Hân, sau đó bèn đi tới chỗ bọn họ: "Ông chủ."
Lục Niệm Hân không buông Hạ Tinh Trình ra, chỉ hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Đằng Tùng đi thẳng tới trước mặt bọn họ rồi dừng lại: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Ban nãy Hạ Tinh Trình hơi ngẩn người, giờ mới kịp phản ứng lại, cậu bước sang bên cạnh một bước, tránh khỏi tay của Lục Niệm Hân, rồi nói: "Hai người nói chuyện đi, em về phòng trước đây."
Lục Niệm Hân nhìn cậu, gật đầu nói: "Phòng ở trên tầng hai, số phòng là 204." Nói xong, hắn bỗng nhiên giơ tay bắt lấy cổ tay Hạ Tinh Trình, tiến đến bên tai cậu nói: "Quay về đó chờ lão Dương." Giọng hắn đè rất thấp, đặc biệt là hai chữ cuối cùng lờ mờ không rõ.
Hạ Tinh Trình nhìn thấy Đằng Tùng lập tức đổi sắc mặt, cậu biết Lục Niệm Hân cố ý làm vậy cho Đằng Tùng xem, nhưng cậu lại chẳng có gì để giải thích, nên chỉ có thể mặc kệ chuyện của bọn họ, quay người rời đi.
Cậu đi chưa xa, đã nghe thấy Lục Niệm Hân lạnh nhạt nói: "Cậu về đi."
Giọng Đằng Tùng rất nhẹ, cậu ta nói: "Em không về, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện."
Nội dung sau đó Hạ Tinh Trình không nghe thấy nữa.
Đi đến tầng hai, Hạ Tinh Trình mở cửa phòng 204 ra, thấy bên trong là một căn phòng rộng rãi, gian phòng ấm áp sạch sẽ, lộ ra mùi thơm nhàn nhạt của gỗ.
Lúc Dương Du Minh quay về phòng, cũng gần nửa tiếng sau, Hạ Tinh Trình đã tắm xong, đang ngồi bên giường nghịch điện thoại. Dương Du Minh đi tới bên giường, trên người vẫn mang theo mùi rượu, anh hôn một cái lên mặt Hạ Tinh Trình, rồi mới đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Hạ Tinh Trình tiếp tục lướt điện thoại, kiên nhẫn đợi Dương Du Minh quay lại, cậu ngẩng đầu nói với anh: "Anh biết ban nãy em gặp ai không?"
Dương Du Minh tắm xong chỉ mặc một cái quần lót quay về phòng, anh vén chăn lên giường, hỏi: "Ai thế?"
Giọng Hạ Tinh Trình hơi hưng phấn: "Đằng Tùng."
Dương Du Minh nhìn cậu.
Hạ Tinh Trình ghé sát vào bên tai Dương Du Minh, nhỏ giọng nói: "Em có cảm giác Lục Niệm Hân và Đằng Tùng hình như hơi lạ, anh có biết chuyện này không?"
Dương Du Minh mỉm cười: "Lạ gì cơ?"
Hạ Tinh Trình nói: "Có phải Lục Niệm Hân quy tắc ngầm cậu ta không?"
Dương Du Minh lắc lắc đầu: "Anh không biết thật."
Hạ Tinh Trình tưởng có thể thăm dò được chút gì đó từ Dương Du Minh, nhưng Dương Du Minh lại chẳng biết gì cả, nên cậu hơi thất vọng: "Đằng Tùng không phải cũng do Đỗ Tiến dẫn dắt sao?"
Dương Du Minh sờ đầu cậu: "Nhưng anh và Đằng Tùng rất ít khi ở chung, tụi anh thật sự không thân. Còn Lục Niệm Hân, nam nữ minh tinh mà anh ta quy tắc ngầm có lẽ ngón tay của hai tụi mình gộp lại cũng đếm không hết, anh cũng không biết từng người được."
Hạ Tinh Trình nói: "Lục Niệm Hân ngủ xong không chịu trách nhiệm hả ta?"
Dương Du Minh suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì phải xem xem như thế nào mới tính là chịu trách nhiệm. Anh ta nói với anh là anh ta chỉ chơi qua đường thôi, nhưng trước khi chơi sẽ nói rõ, những thứ nên cho anh ta sẽ cho, còn những thứ không nên cho anh ta cũng không cho được. Đều là anh tình tôi nguyện mà."
Hạ Tinh Trình giơ tay ôm eo Dương Du Minh, mặt tựa lên bả vai anh: "Em cảm thấy hình như Đằng Tùng thật lòng."
Dương Du Minh nằm xuống, ôm Hạ Tinh Trình vào ngực, nhìn Hạ Tinh Trình nói: "Em chỉ mới gặp cậu ta được một lần, đã biết cậu ta thật lòng ư?"
Hạ Tinh Trình khẽ nói: "Có thể cảm nhận được, chỉ là cảm thấy rất đáng thương."
"Đáng thương?" Dương Du Minh hình như không thể hiểu được cách diễn tả này của cậu.
Hạ Tinh Trình nói: "Nhớ lại em của trước đây."
Dương Du Minh bỗng nhiên dùng cánh tay chống người hơi ngồi dậy, anh kéo một khoảng cách ra với cậu, nhìn cậu nói: "Em so sánh anh với Lục Niệm Hân?"
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu lên, nói: "Không, em chỉ cảm thấy Đằng Tùng đáng thương thôi."
Dương Du Minh nhìn cậu một lát, rồi chẳng chút báo trước tới gần cắn lên hình xăm trên xương quai xanh của cậu, dùng sức hơi lớn.
Hạ Tinh Trình bị cắn kêu lên một tiếng.
Dương Du Minh buông cậu ra, giọng điệu nghiêm túc nói: "Không được so sánh anh với Lục Niệm Hân."
Hạ Tinh Trình nhìn thấy da mình bị cắt ra vệt màu đỏ, bèn dùng tay sờ sờ, tủi thân nói: "Em không so sánh, anh là người tốt nhất thế gian, Lục Niệm Hân đâu có tư cách so sánh với anh!"
Lúc này, Lục Niệm Hân trong một căn phòng khác hắt xì liên tục hai cái, hắn dụi dụi mũi, lạnh nhạt nói với Đằng Tùng: "Cậu không về thì tự ở lại đây đi, tôi đổi phòng khác."