*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
DỊCH: MIN Hô hấp của Vương Nhược Hàm bỗng nghẹn lại, vỗ nhẹ lên mặt khống chế biểu cảm, giả ngây hỏi: “Sao em lại phải đến làm người thân thành chứ?” Hoắc Kiêu cũng chẳng vội vàng, chỉ nói: “Lần trước không đưa em đi chơi được mấy.” Vương Nhược Hàm: “Sẽ có cơ hội thôi.” Hoắc Kiêu chuyển sang chủ đề khác: “Tối nay chuẩn bị làm gì vậy?” Vương Nhược Hàm trả lời:“Lâu lắm rồi em không nghịch đất sét, định làm một chiếc vòng tay.” Hoắc Kiêu cười rộ lên: “Em đúng là thiếu nữ đấy.” Vương Nhược Hàm không nghe ra được là khen hay là chê, cô cau mày hỏi: “Anh có ý gì vậy?” “Không, chỉ cảm thấy em rất đáng yêu.” Vương Nhược Hàm khì mũi, nhưng thực tế khóe môi đã cong lên rồi: “Tan ca không có việc gì làm, không thể lúc nào cũng chơi game được, tìm việc giết thời gian thôi.” “Ừ, thế cũng được.” Hai người ai làm việc nấy, điện thoại để chế độ loa ngoài, rảnh rỗi nói nhảm hai ba câu, buổi tối rảnh rỗi không còn vô vị nhàm chán như trước nữa, cho dù hiện giờ đang ở một mình cũng không có cảm giác cô độc. Nhắc tới việc thủ công, Vương Nhược Hàm hứng trí bừng bừng chia sẻ những chuyện thời cô còn đi học, là làm thế nào để dựa vào kỹ thuật của mình để làm giàu này: “Em cũng không biết trên tieba hay không gian, nhưng dù sao hồi ấy rất thịnh hành trào lưu đan khăn tặng bạn trai, trên lớp của em có mấy bạn gái, đan hai tháng trời cũng không xong, anh đoán xem em mất bao lâu?” Hoắc Kiêu đoán: “Một tuần?” “No, no, no.” Vương Nhược Hàm đắc ý nói, “Em dùng ba ngày là đan xong một chiếc khắn, giỏi không! Mùa đông năm ấy trên lớp em đan tan học cũng đan, tuy kiếm được khá nhiều tiền, nhưng đầu ngón tay cũng thô ra, haiz, năm mười bảy tuổi em đã hiểu, tiền khó kiếm cứt khó ăn.” Vương Nhược Hàm nhìn bức hình trên điện thoại cẩn thận nặn ra chiếc đầu của con cáo, sau đó dùng dao khắc vẽ chi tiết bộ phận lên gương mặt. Cô nói xong câu này, mãi nửa ngày không nghe thấy giọng của Hoắc Kiêu, ngẩng đầu lên động tác trên tay cũng ngừng lại, cô a lô một tiếng vào điện thoại: “Thầy Hoắc? Hoắc Kiêu? Anh còn ở đó không?” Trong điện thoại cuối cùng cũng truyền tới giọng nói của anh: “Anh ở đây.” Vương Nhược Hàm thở phào một hơi: “Em còn tưởng anh bị treo máy rồi nữa.” Đầu dây bên kia lại im lặng một hồi, Vương Nhược Hàm cảm giác được có chuyện, cầm điện thoại lên đặt bên tai, giọng điệu vội vã: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à anh?” Hoắc Kiêu giống như rất khó mở lời, mãi lúc sau anh mới nói: “Hôm nay anh về nhà thu dọn ảnh cũ, anh vừa tháo khung ảnh chụp cả nhà thay khung mới.” Giọng nói của Vương Nhược Hàm trở nên dịu dàng hơn: “Vâng, sau đó thì sao ạ?”
Hoắc Kiêu như nghẹn lại, khàn giọng nói: “Anh phát hiện đằng sau khung ảnh có một tờ giấy, là tờ siêu âm.” Vương Nhược Hàm: “Là của anh lúc nhỏ hả?” “Không phải.” Hoắc Kiêu ngừng lại, “Ngày tháng viết là tháng 9 năm 1987, nhưng đằng sau lại ghi là ‘Kiêu Kiêu’.” Vương Nhược Hàm gãi đầu, chưa hiểu lắm: “Thế có nghĩa là gì ạ?” Hoắc Kiêu nói: “Bố mẹ anh kết hôn vào Tết nguyên đán năm 1987.” Vương Nhược Hàm phỏng đoán: “Vậy chắc là trước khi có anh mẹ anh từng mang thai.” Hoắc Kiêu khẽ than, trong lòng vẫn còn nghi ngờ: “Không đúng, vậy thì sao chưa từng có người nào nói với anh? Còn luôn giấu ở đằng sau khung ảnh chụp cả nhà, tên cũng đặt là ‘Kiêu’.” Vương Nhược Hàm không nghĩ nhiều: “Có khả năng là bị xảy thai ngoài ý muốn, sợ nhắc đến mọi người lại đau lòng, cho nên mới không nói chăng.” Hoắc Kiêu vẫn thấy hơi lạ lùng: “Thế nhưng bố mẹ anh….Quên đi, hôm khác anh hỏi thử.” Chen chuyện khác vào nhưng trong lòng Hoắc Kiêu còn mang tâm sự, hiển nhiên có chút lơ đãng. Trước khhi cúp điện thoại, Vương Nhược Hàm bảo anh nghỉ ngơi sớm, đừng nghĩ nhiều nữa. Cô nghe nhạc, chuyên chú nhào nặn nắm đất sét trong tay. Sau khi nặn xong con cái, cô lại làm thêm một hoàng tử bé, mấy ngôi sao và một chiếc vương miện. Trong thời gian đợi hong khô, Vương Nhược Hàm chống cằm ngẩn người. Hoắc Kiê vừa nói cô “thiếu nữ” , Vương Nhược Hàm lờ mờ biết được ý nghĩa của câu này, nói cô hệt như cô gái nhỏ nhỉ, trắng trợn hơn một chút chắc là “ấu trĩ” . Tuy tuổi tác sắp vượt qua ngưỡng 30, nhưng trạng thái tuổi tâm lý của cô vẫn còn dừng lại ở ngưỡng hơn hai mươi, thêm vẻ ngoài trông trẻ con, người xung quanh đều coi cô là trẻ con. Trước kia chẳng thấy sao, ngày tháng cũng trôi qua như thế.
Nhưng hiện giờ không giống nữa, đời người đến một giai đoạn nhất định nên cân nhắc thì vẫn phải cân nhắc. Có nan đề thì tìm mẹ ruột, Vương Nhược Hàm cầm điện thoại lên, mở khung chat của cô với Phương Xuân Hoa. Cô gửi một cấu “Mẹ ~” qua đó. Nửa phút sau, Phương Xuân Hoa trả lời bằng một tin nhắn thoại: “Sao thế con? Mẹ vừa xong một cảnh.”
Vương Nhược Hàm cười hì hì gọi điện thoại qua: “A lô, mẹ.” “Có việc nói mau, hết tiền rồi hả?” “Không phải, con chỉ muốn hỏi mẹ một chút.” Vương Nhược Hàm mím môi, mạnh dạn nói, “Mẹ cảm thấy yêu đương bao lâu thì có thể kết hôn vậy?” Phương Xuân Hoa tưởng cô nhàn rỗi không có việc gì làm, trả lời qua loa: “Con thích bao lâu thì bấy lâu.” Vương Nhược Hàm bất mãn trách móc: “Mẹ nghiêm túc chút đi, con đang nói chuyện nghiêm chỉnh với mẹ đấy.” Phương Xuân Hoa nghe ra có vấn đề: “Chội ôi, có tình hình rồi hả?” Vương Nhược Hàm hắng giọng, cố tỏ vẻ nặng nề “Vâng” một tiếng. Phương Xuân Hoa kích động: “Ai thế?” Vương Nhược Hàm trả lời: “Mẹ đã gặp rồi, Hoắc Kiêu.” “Ồ ~Cái đứa chuyển giá hoa ấy hả.
Chẳng phải lần trước bảo là hết hi vọng rồi sao?” Vương Nhược Hàm xấu hổ nói: “Chuyện tình cảm ai mà nói rõ được chứ, lúc ấy quả thực con cảm thấy anh ấy không được.” Phương Xuân Hoa: “Cậu ta cầu hồn với con rồi sao?” Vương Nhược Hàm nghĩ ngợi, một câu “Người Thân thành” tùy tiện làm sao có thể coi là cầu hôn được, cô phủ nhận: “Chưa, con chỉ hỏi thôi.” Phương Xuân Hoa cười cười, trong lòng đã hiểu, bà nói với con gái: “Đúng người, sau khi quen biết ngày thứ hai kết hôn cũng chẳng sao, sai người, giống như mẹ với bố con ấy, thế nào cũng sẽ tách nhau ra thôi.
Con lại nhìn Tần Dã với Dung Hoan xem, nói trắng ra kết hôn với yêu đương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Vương Nhược Hàm chống cằm nằm bò trên bàn: “Vậy thế nào là đúng là sai ạ?” Phương Xuân Hoa thở dài: “Cứ nhìn mẹ với bố con ấy, mẹ thì vẫn cảm thấy tình yêu là cơ sở của hôn nhân, mẹ vẫn luôn nói với con rằng con người có cô độc đến đâu thì cũng không nên tùy tiện tìm một người để sống qua ngày, phụ nữ nhất định phải gả người mà mình thích, vốn dĩ trong hôn nhân chúng ta đã là bên chịu thiệt, nếu con gả cho người con không yêu sẽ chỉ càng ấm ức hơn thôi.
Cho nên mẹ chưa từng sắp xếp cho con đi xem mắt, không cần thiết, cuộc đời phụ nữ xa đàn ông thì không sống được sao? Mẹ cảm thấy những ngày tháng vui vẻ nhất của mình chính là sau khi ly hôn.”
Vương Nhược Hàm cười cười: “Con nhìn ra được.” Phương Xuân Hoa nói tiếp: “Nhưng tình cảm không phải là bảo đảm, mẹ nói cho con biết nhé, mẹ con sống lâu như vậy đã ngộ ra được một đạo lý, con cứ nhìn xem, lúc kết hôn, người mà bố mẹ không thích không hài lòng, sau này đều tan đàn xẻ nghé.
Bà nội con không thích mẹ, ông bà ngoại con cũng không thích bố con.
Nhưng khi ấy mẹ cảm thấy chúng ta là người được định sẵn trong số mệnh của nhau, sự phản đối của người lớn chỉ khiến hai chúng ta càng thêm kiên định cho rằng tình yêu của chúng ta khó khăn cỡ nào.
Hiện giờ nhìn lại, đúng là tự làm cảm động bản thân mình thôi, người ngoài còn tỉnh táo hơn chúng ta nhiều lắm, không hợp chính là không hợp, đáng tiếc chúng ta nghe không lọt tai.” Vương Nhược Hàm tò mò nói: “Sao bà nội lại không thích mẹ, trông mẹ rõ là xinh đẹp, điều kiện gia đình tốt, hồi ấy còn là một minh tinh có tiếng nữa.” Phương Xuân Hoa khịt mũi một tiếng: “Trước kia nào giống được như bây giờ, trông thấy minh tinh thì cảm thấy hơn người một bậc, mới đầu bà nội con không tỏ vẻ ra, vừa mới gả qua đó mang thai con, cũng đối xử với mẹ rất tốt, nhưng vẻ chán ghét trong lòng có thể từ từ nhìn thấy được.
Bố con là thầy giáo, ông nội con là bí thư thôn, cả nhà ông ấy đều có tư tưởng truyền thống, cảm thấy phụ nữ nên ở trong nhà, nhưng mẹ đâu có thể làm bà nội trợ gia đình được, con có biết khi nào mẹ mới học được cách nấu ăn không? Sau khi con tới Kim Lăng mẹ mới bắt đầu học đấy.
Bọn họ cảm thấy mẹ không phải là người vợ tốt, mẹ cũng cảm thấy bọn họ không coi mình là người một nhà, cuối cùng mọi người đều chẳng vui gì, sống cùng nhau thế nào được nữa.” Vương Nhược Hàm nặng nề, lầm bầm trong miệng: “Xong rồi.” “Xong cái gì?” Vương Nhược Hàm sầu khổ nói: “Cả nhà Hoắc Kiêu đều là dân trí thức, bố anh ấy còn là giáo sư đó, có lẽ nào cũng ghét con không.” Phương Xuân Hoa nói: “Mẹ Hoắc Kiêu từng tới tiệm nhà mình, mẹ thấy cũng được mà, khá thân thiện, không giống như người hà khắc.” “Mẹ, không phải.” Vương Nhược Hàm thất vọng nói, “Trông Hoắc Kiêu nhìn cũng khá dịu dàng, mẹ không biết sau lưng anh ấy độc miệng thế nào đâu, mắng chửi người siêu lắm.” Phương Xuân Hoa kinh ngạc: “Thứ gì vậy?” Vương Nhược Hàm ý thức được mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng chuyển sang chủ đề khác: “Không có gì, dù sao thì con với anh ấy vừa mới xác định quan hệ, còn lâu mới kết hôn, sau này lại nói.” Nhưng Phương Xuân Hoa vội vàng nói: “Đừng sau này, con nói rõ ràng cho mẹ, thế nào gọi là mắng chửi người, chẳng phải cậu ta là thầy giáo sao? Tính tình có tốt không? Đối xử với con thế nào? Ánh mắt của con đúng là khiến người ta lo sợ.” Vương Nhược Hàm chỉ có thể nói trái lương tâm: “Con người Hoắc Kiêu rất tốt, trong ngoài như một, dịu dàng hiền huệ, chuyện gì cũng nghe theo con, trước nay chưa từng cáu giận, mẹ yên tâm đi.” Phòng ngừa Phương Xuân Hoa còn hỏi này nọ, Vương Nhược Hàm chào tạm biệt xong vội vàng cúp máy. Cô thở dài mệt mỏi, bất lực nghĩ, nếu như có thể mãi mãi ở tuổi hai mươi thì tốt biết bao. Yêu đương chỉ cần vui vẻ, không cần nghĩ ngợi về nhữngchuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
Tất cả mọi sự bắt đầu của lãng mạn cuối cùng vẫn sẽ đi theo khuôn sáo cũ. Cho dù là truyện cổ tích, câu chuyện vĩnh viết đều kết thúc tại “Công chúa và hoàng tử hạnh phúc cử hành hôn lễ” . Mà cuộc sống sau này ra sao, không nói, không thể nói. Vậy thì hoàng tử bé và quý ngài cáo thì sao? Bọn họ có thể đi tới bước nào? Vương Nhược Hàm vò đầu, cảm thấy đau vô cùng. Yêu đương đúng là có độc, một con người vô tư sống với nguyên tắc “Vui vẻ một ngày là một ngày” như cô, thế mà lại lo lắng tới chuyện tương lai, cảm thấy mệt mỏi vì thời gian. Trước khi đi ngủ cô nhận được câu chúc ngủ ngon từ Hoắc Kiêu như thường lệ. Vương Nhược Hàm chúc ngủ ngon xong nhưng vẫn không buông điện thoại xuống, cô cắn môi chậm chạp gõ một hàng chữ: Hôm nay em hơi buồn. Hoắc Kiêu hỏi: Sao vậy? Vương Nhược Hàm nghĩ ngợi vẫn quyết định dẹp đi: Không sao rồi, thiếu nữ luôn đa sầu đa cảm, anh không hiểu đâu. Hoắc Kiêu: Em không nói anh làm sao biết được có hiểu hay không. Vương Nhược Hàm xoay người, vẫn quyết định nói cho anh biết: Trước kia em là một người rất lạc quan, không lo lắng bản thân sẽ mất đi thứ gì, nhưng hiện tại em thấy hơi sợ hãi. Hoắc Kiêu: Sợ cái gì? Vương Nhược Hàm: Yêu đương với anh rất vui vẻ, nhưng chúng ta đều đã ba mươi rồi. Hoắc Kiêu hiểu ra ngay. Khung chat hiển thị dòng chữ “đối phương đang nhập” rất lâu. Vương Nhược Hàm yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh. Thế nhưng chờ đợi được một đoạn văn bản không dài lắm, Hoắc Kiêu xóa xóa sửa sửa cuối cùng chỉ nói một câu: Vậy nên không dễ dàng biết bao, anh phát hiện được một cô gái đáng yêu trong một đám người lớn kì quặc. Hoắc Kiêu nói tiếp: Trừ em ra sẽ không còn người khác, sợ cái gì, lo lắng gì chứ, cửa ải khó khăn nhất đã vượt qua rồi. Vương Nhược Hàm dụi hơi nước trong mắt, gõ chữ trả lời: Vâng. Lần này Hoắc Kiêu trả lời bằng một tin nhắn thoại, con người thích châm chọc đào hố cho người khác là anh, con người kiêu ngạo tự đại nhất là anh, người dịu dàng nhất cũng là anh: “Ngủ đi, tỉnh dậy sẽ có sunrise đó.”