Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 33: Chứng minh quan hệ cha con



Nhớ đến kiếp trước bọn họ đã chặn cô không cho cô đến thăm ông nội lần cuối cùng, không khí quanh người Tinh Thần liền thay đổi, trở thành lệ khí cực cô, ánh mắt băng lãnh.

Giọng cô lạnh băng hỏi: "Đã điều tra bệnh viện kia chưa?"

"Đã tra."

Sở Vân lấy ra một cái laptop đặt lên bàn, mở ra tài liệu đưa cho cô.

"Hắn tên là Tề Uy, ở giới giải phẫu rất có tiếng nói, hắn ta đã xuất bản rất nhiều cuốn sách về tài liệu giải phẫu, cũng đạt được vài giải thưởng y học lớn. Hắn chính là nhân tài ở bệnh viện Nhã Trình, ngoại trừ viện trưởng là có thể ra lệnh, còn lại không ai là dám sai sử hắn."

Tinh Thần tìm đến thông tin của bệnh viện Nhã Trình, liền hiện ra hồ sơ cá nhân của hắn, cùng với rất nhiều hình ảnh.

Viện trưởng là người của công chúng nhân vật, tham dự rất nhiều hoạt động cùng hội thảo, trên mạng có rất nhiều ảnh chụp.

Viện trưởng tên Kim Hoa Thanh, 50 tuổi, đường nét ngũ quan đàng hoàng, có thể mơ hồ nhìn ra lúc còn trẻ cũng rất đẹp trai.

Lý lịch rất khủng, lúc trẻ sang Mỹ du học, lấy được bằng thạc sĩ của đại học y Johns Hopkins, về nước lấy bằng tiến sĩ, trở thành học trò của Từ Vĩ tiên sinh - cha đẻ của ngành y học trong nước, là học trò đắc ý nhất của ông.

35 tuổi lập ra bệnh viện Nhã Trình, biến nó thành bệnh viện đứng thứ ba ở thành phố S. Hiện tại bệnh viện đã có 5 chi nhanh ở các thành phố khác, và đều đứng đầu trong toàn địa phương.

Tinh Thần lật qua rất nhiều, cuối cùng cũng lật đến tấm hình hồi hắn còn trẻ.

Khi đó tầm 24 tuổi vừa mới qua nước ngoài du học, để mái tóc dài chấm vai rất thịnh hành thời đó. Mi thanh mục tú, có vài phần giống Tống Tinh Nguyệt.

Tinh Thần bừng tỉnh, thì ra là hắn, rốt cuộc cũng tìm được rồi. Cô quay máy tính đưa đến trước mặt Sở Vân hỏi "Cậu cảm thấy cảm thấy người người đàn ông này, khuôn mặt này có phải giống với khuôn mặt của Tống Tinh Nguyệt không?"

Sở Vân nhìn ảnh chụp nửa ngày, gật gật đầu.

"Tiểu thư nói như vậy, tôi mới để ý là rất giống Tống Tinh Nguyệt, chẳng lẽ......"

Hai mắt Sở Vân mở to, vỗ tay một cái: "A...Tôi biết rồi, Tống Tinh Nguyệt là con của người đàn ông này......"

"Là con gái riêng của hắn ta!" Tinh Thần tiếp lời, cô tiếp tục nói: "Đương nhiên, tôi chỉ là suy đoán. Nếu muốn xác nhận, thì cần phải lấy được tóc hoặc máu của hai người đó đi nghiệm DNA, chứng minh quan hệ cha con."

Sở Vân đứng lên, vỗ bộ ngực cam đoan nói: "Không vấn đề gì, chuyện này cứ giao cho tôi, ta lập tức đi làm."

Cậu đặt laptop lên bàn, nói: "Thái tử gia đã đi nghỉ ngơi, tiểu thư cũng phải dưỡng thương thật tốt, đừng chạy loạn khắp nơi. Ngoài cửa có Tiểu Quan canh gác, nếu có chuyện gì thì hãy ấn đèn Tiểu Quan sẽ tiến vào."

Tinh Thần mỉm cười nói: "Cảm ơn cậu, Sở Vân."

Sở Vân thoải mái nói: "Việc nhỏ, việc nhỏ."

Vì hạnh phúc cả đời của thái tử gia, những cái này đều là chuyện nhỏ.

......

Sở Vân đi rồi, Tinh Thần liền ấn đèn.

Tiểu Quan quả thật ngay lập tức tiến vào.

Cậu mặc một bộ quần áo vận động màu trắng, một đôi giày thể thao cũng màu trắng, tóc xõa dài đến lông mày, làn da trắng nõn, khi nói chuyện hai bên má hiện lên hai lúm đồng tiền. Cậu so với Tinh Thần càng giống học sinh hơn, bộ dáng anh tuấn lại trẻ trung nhìn qua bề ngoài một chút cũng không giống vệ sĩ.

Tiểu Quan tên đầy đủ là Quan Cảnh Thiên, là vệ sĩ nhỏ nhất trong nhóm vệ sĩ của Mộ Đình Tiêu, mới mười chín tuổi.

Tinh Thần chào hỏi trước: "Chào cậu, Tiểu Quan."

Tiểu Quan gật đầu, thấy cô xốc lên chăn liền hỏi: " Tiểu thư hiện tại muốn xuất viện?"

"Đương nhiên."

"Cô vẫn chưa khỏi hẳn." Tiểu Quan ngăn cản nói.

"Không sao, thân thể tôi rất."

"Tống lão gia tử biết đã tìm thấy tiểu thư, hiện tại đang trên đường tới đây thăm cô."

Ông nội biết cô được tìm thấy rồi, như vậy Khuê thúc cũng biết.

Tinh Thần ngẩng đầu nhìn nhìn thời gian, là 11 giờ: "Buổi chiều tôi muốn tới trường học."

Còn có ba ngày nữa sẽ thi đại học, cô vẫn chưa muốn hỏng chuyện ngay từ lúc này đâu.

"Nhất định phải đến trường?"

"Thi đại học nhất định phải không có một chút sai lầm nào, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội thi đậu Đế Đại, cậu có di động không? Trong nhà tất cả đều là mắt ngầm của Khuê thúc, tôi phải tìm một chỗ gặp ông nội mà tất cả những người hầu đều không đi theo được."

"Vậy Khuê thúc đâu?"

"Ông ta chắc chắn là sẽ đi theo, nhưng người hầu sẽ đổi lại hoàn toàn, cho dù là được thuê"

Tiểu Quan gật đầu, đưa cho Tinh Thần một chiếc điện thoại.

Tinh Thần quen thuộc bấm số điện thoại ông nội lên, điện thoại rất nhanh đã được bắt máy.

Người nghe là Khuê thúc: "Alo, là Sở Vân tiên sinh sao? Tam tiểu thư thế nào rồi?"

Nghe giọng điệu của Khuê thúc, ngữ khí rất nôn nóng.

Diễn rất tốt nha.

Tinh Thần trào phúng cười: "Khuê thúc, là cháu."

"Là tam tiểu thư à, tiểu thư không có việc gì chứ. Lão gia tử cả đêm không ngủ vì lo lắng cho tiểu thư..."

Tinh Thần trực tiếp đánh gãy lời Khuê thúc nói: "Ông nội có ở đó không? Phiền chú đem điện thoại cho ông nội."

"Vâng, lão gia tử đang ở ngay bên cạnh tôi đây ạ."

Tống lão gia tử nhận lấy điện thoại, trực tiếp hô lên: "Tinh Thần, là cháu sao? Có bị thương gì không, sáng nay nghe nói cháu đã tìm thấy rồi và đang nằm viện, ông lập tức qua bên đó ngay, cháu ngoan ngoãn nằm đó đừng nhúc nhích a."

"Ông nội, cháu không có việc gì đâu. Ông không cần sốt ruột đến đây như vậy."

"Nói bừa cái gì đó, nói là không có việc gì như cháu còn nằm viện rồi đó. Còn bảo là không có việc gì sao? Ông lập tức đến đây, còn mười phút nữa là đến."

"Ông nội, không cần phải gấp gáp đến chỗ cháu như vậy. Ông phải một lần nữa tìm nhà cho cháu ở đó, phải ông tự mình đi tìm cháu mới yên tâm."

Vừa nói chuyện chuyển nhà, Tống lão gia tử liền nhớ lại.

Đúng rồi, sao ông lại quên chuyện này cơ chứ.

Tinh Thần tiếp tục nói: "Người giúp việc đều không cần mang qua đâu. Nếu ông tin tưởng thì hãy cho Sở Vân sắp xếp."

"Được, đều nghe cháu."

"Ông nội, buổi chiều cháu muốn tới trường học. Còn ba ngày là thi đại học, cháu phải thi đậu Đế Đại."

Tống lão gia tử vốn còn rất sốt ruột, không hề dừng lại mà muốn cấp tốc đi đến bệnh viện thăm Tinh Thần, nhìn cô có bị thương hay không.

Hiện tại trong điện thoại, thấy suy nghĩ rõ ràng, trật tự thế này. Ông cũng yên tâm phân nửa.

Lại nghe thấy cô nói thi Đế Đại, lại khiến nỗi lo đó quay về.

"Được rồi, ông biết cháu muốn thi đậu Đế Đại, cháu nói qua cũng đều nói không dưới hai lần đâu. Nếu thi không đậu, ông nội cháu đây dù phải bán cái mặt già này, cũng sẽ chạy một chuyến đến Đế Đô giúp cháu tìm lão Mộ cầu tình, đi cửa sau cũng phải mang cháu đến học nơi đó."

Lão Mộ là ông nội Mộ Đình Tiêu, là chiến hữu cũ của ông nội.

"Ông nội, không cần phải như vậy, cháu có thể thi vào được mà."

Tống lão gia tử vừa bực mình vừa buồn cười.

Kiểm tra 0 điểm, một lần hai lần đều nói muốn thi đỗ Đế Đô - trường học đứng top đầu đó. Đây không phải chỉ dựa vào cách đi học thật tốt mà phải xem thiên phú cùng nền tảng, học sinh của Đế Đại đều là học bá của các khu vực, từ top 3 trở lên......

Khó khăn có thể tưởng tượng.

"Được rồi, cháu đi học đi, buổi chiều ông sẽ cho người đến đón cháu."

"Không cần đâu, Sở Vân sẽ sắp xếp tốt. Ông nội, ông chút nữa tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân đi."

Vừa nghe khám bệnh, Tống lão gia tử liền không vui, quát qua điện thoại: "Ông nội cháu thân thể vẫn rất khỏe mạnh, kiểm tra cái gì. Yên tâm, ông còn có thể sống đến tám mươi, chín mười."

"Ông nội, nghe cháu đi. Ở trong nhà nhiều người lớn sống như vậy, mà còn có thể đem người trói đi. Ngày thường thả chút đò gì đó vào thức ăn cũng không phải điều gì khó......"

Lời này của Tinh Thần, là Tống lão gia tử á khẩu không trả lời được, Tinh Thần nhân cơ hội đó mà dỗ ông: "Không bệnh thì chúng ta đi xem tình trạng thể chất. Mộ Đình Tiêu đã có công giúp lớn như vậy vội, buổi chiều cháu còn phải đi học, dù sao ông cũng phải cảm ơn thật tốt với anh ấy mới phải."

Đầu dây điện thoại bên kia, Tống lão gia tử hồi lâu mới lên tiếng: "Quả thật, cháu nói cũng có lý. Aizzzz, cháu trưởng thành suy nghĩ so với lão nhân gia này cũng chín chắn hơn. Ông đi tìm nơi ở sắp xếp cho tốt trước, buổi chiều sẽ đi bệnh viện kiểm tra."

Tinh Thần cười nói: "Aizzz, cảm ơn thủ trưởng đã phối hợp."

"Nghịch ngợm, cúp điện thoại đi."

Sau khi cúp điện thoại, Tinh Thần đem điện thoại đưa cho Tiểu Quan.