Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 46: Cô thật sự có phải hài tử của Tống gia hay không?



Tinh Thần cười nói: "Tôi là Tinh Thần, Tống Tinh Thần, là cháu gái thứ ba của ông nội."

Ông nội Tống lớn tiếng tức giận nói: "Cháu gái thứ ba cái gì, Tống Tinh Nguyệt là con nuôi, không thể tính là người Tống gia. Ông chỉ có 2 cháu gái, là Tinh Thần và Tinh Nhật."

Ông được Tiểu Đào dìu xuống cầu thang, vừa đi vừa nói.

Lê Khuê  bị Lý thúc cùng Tưởng ca khống chế đứng ở đại sảnh, vai phải vẫn đang bị dao nhỏ cắm vào, máu tươi thấm qua lớp áo không ngừng chảy xuống.

Ông nội Tống đứng trước mặt hắn, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm hắn.

Ở trong cái nhà này, có thể hắn đều khinh thường mọi người. Nhưng phần ân tình đó của lão gia tử đã thu nhận hắn khi hắn đang lâm vào đường cùng, khiến hắn không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn lão gia tử.

Ông nội Tống chống quải trượng, gõ thật mạnh xuống sàn nhà. Một khi tâm tình hắn không tốt, sẽ luôn làm động tác như vậy.

Lần này, tiếng gõ xuống sàn nhà rất mạnh, tỏ rõ hắn đang giận dữ tới cực điểm.

"Lê Khuê, cậu nói cho tôi biết, tôi đã đối đãi cậu như thế nào?"

Lê Khuê cúi đầu càng thấp hơn, không dám nhìn thẳng hắn.

"Không có mặt mũi nhìn tôi? Năm đó cậu lưu lạc đầu đường, ở trên phố đói bụng ba ngày ba đêm, đi giật túi của phụ nữ trên đường nên bị người ta truy đuổi, bị vài người vây đánh đến vỡ đầu chảy máu, là tôi đem cậu cứu trở về."

"Tôi không hỏi cậu vì sao bị đánh, nhưng cậu lại sắp chết. Nếu không cứu, không chừng cậu sẽ chết ngay trong ngõ nhỏ kia. Hai mươi năm qua, tôi đối đãi với cậu thế nào, cậu để tay lên ngực tự hỏi xem." 

"Nhưng cậu lại báo đáp tôi thế nào? Tinh Thần mới 17 tuổi, mới còn nhỏ như vậy, cậu lại vì ham muốn chút gia sản này của Tống gia, bắt cóc nó, còn muốn gϊếŧ chết.... Là tôi mắt mù, năm đó mới ở trên đường cứu vớt cậu về. Để cậu trị thương ba tháng, rồi lại còn chờ đến khi cậu dưỡng khỏi để cậu làm việc cho Tống gia."

"Hôm qua Tinh Thần xảy ra chuyện, tôi đã hoài nghi cậu. Trong nhà, cậu là người mỗi ngày dậy sớm nhất, chờ đến khi tôi ngủ cậu mới xuống lầu nghỉ ngơi. Cậu là người vất vả nhất, dụng tâm nhất, nên tôi không dám nghĩ là cậu làm."

"Cậu vì sao muốn gϊếŧ Tinh Thần? Nếu cậu không muốn làm việc ở Tống gia nữa, tôi cũng sẽ cho cậu một khoản tiền nghỉ hưu, để phần đời còn lại cậu cùng cơm áo không lo. Tôi đã vì cậu mà suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng thứ cậu báo đáp tôi lại là muốn Tống gia đoạn tử tuyệt tôn."

Thình thịch.

Khuê thúc  ngã quỳ trên đất, cúi đầu xuống, vài giọt nước mắt rơi xuống.

Hắn nghẹn ngào nói: "Lão gia tử, thật xin lỗi!"

"Tôi không muốn nghe."

Ông đỏ mắt, quay người đi.

Quan hệ chủ tớ hai người hơn hai mươi năm, cũng không phải chỉ hai mươi ngày. Thế nên giữa hai người cũng sẽ có một cảm tình nhất định.

Khuê thúc muốn gϊếŧ  cô, trong lòng cô cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Nhưng đối với ông nội chính là thất vọng cùng đau lòng.

"Lão gia tử, tôi sai rồi."

"Sai rồi? Một câu sai rồi của cậu, thì có thể quét sạch tất cả trách nhiệm về chuyện cậu thiếu chút nữa gϊếŧ chết Tinh Thần?"

"Lão gia tử, tôi xin lỗi."

"Nếu thực sự cảm thấy có lỗi với tôi, thì ngay từ đầu đã không nên xuống tay với Tinh Thần, nó là cháu gái tôi. "

"Lão gia tử......"

Ông nội Tống mặc một thân trung sam gầy gò, khẽ run lên. Hắn tràn ngập phẫn nộ, hận sắt không thành thép, nhưng lại vô cùng thất vọng.

Hai người không ai nói chuyện.

Đại sảnh trước mắt yên tĩnh đến quỷ dị.

Qua hồi lâu, ông nội Tống nói với giọng già nua càng mệt mỏi: "Dẫn đi, nhốt xuống tầng hầm, sáng sớm ngày mai thì báo án."

"Vâng, lão gia tử."

Khi hai người Khuê thúc nhấc lên, Khuê thúc đều không chịu đứng dậy. Hắn cố chấp cúi đầu đập xuống, đập một tiếng rất vang với ông nội Tống.

"Lão gia tử, thật xin lỗi, tôi không cầu xin tha thứ, ngài phải bảo trọng thân thể thật tốt, ăn cơm đúng giờ, đi ngủ sớm chút, dù có bận chuyện công ty đến đâu cũng phải giữ gìn thân thể thật tốt."

Ông nội đưa lưng về phía hắn, không có đáp lại, cũng không có lại quay đầu lại.

Tưởng ca cùng Lý thúc kéo người từ trên mặt đất lên, mang xuống tầng hầm.

......

Đại sảnh, chỉ còn lại ông nội Tống, Tinh Thần, còn có Tiểu Đào.

Tiểu Đào có chút luống cuống nhìn Tinh Thần, ra hiệu bàng mắt với Tinh Thần, ý là lão gia tử đang rất khổ sở.

Tinh Thần đi lên trước, đỡ ông nội Tống, nói: "Ông nội, ông đừng nóng giận." 

Hắn thở dài một hơi: "Ta không phải tức giận, ông là hận rèn sắt không thành thép, cháu trai của cậu ta ông cũng rất muốn trọng dụng. Nhưng cậu ta cũng quá không chịu thua kém, vậy mà cũng dám xuống tay với cháu...... Tiền tài danh lợi thật sự quan trọng vậy sao? Cậu ta chỉ là một quản gia,còn muốn với tay vào tập đoàn. Tập đoàn Tống thị nếu đưa cho cậu ta, thì cậu ta cũng thể nào quản tốt được, hai mươi năm qua, cậu ta là cái dạng gì, có thể làm chuyện gì, lòng ông rất rõ ràng."

Tinh Thần dừng một chút, nói: "Có lẽ gần đây chú ấy mới có tâm tư này, có thể là bị người khác thường xuyên nói đi nói lại ở bên tai, nên mới nổi lên lòng tham. Chú ấy từng có tiền án, sẽ nào dám làm việc phách lối như vậy? Ngoại trù việc bị người ta lừa, cháu thì cháu không thể nghĩ ra lý do nào khác."

"Cũng đúng, mặt ngoài cậu ta cung cung kính kính, lỗ tai mềm*. Những người giúp việc ở nhà cũ, ai biết đi nịnh nọt cậu ta thì sẽ sống rất nhẹ nhàng, còn ai không biết nói thì sẽ phải làm những việc nặng. Ông đã sớm nhìn ra."

*Lỗ tai mềm ý là thích nghe người ta nịnh nọt, tâng bốc.

Hắn mặc dù nói như vậy, nhưng biểu tình trên mặt vẫn là khó nén sự mất mát.

Tinh Thần nói: "Bằng không cháu sẽ đi dụ chú ấy khai thật ra, là ai đã thuyết phục. Cháu cảm thấy chú ấy đã bị biến thành vũ khí cho người kahcs sử dụng."

Ông nội Tống lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, cháu đi nghỉ sớm đi, Tiểu Đào đỡ tôi lên lầu."

Tiểu Đào: "Vâng, lão gia tử."

Nhìn theo bóng lưng Tiểu Đào cùng ông nội lên lầu, Tinh Thần ở trong đại sảnh ngồi chờ mười phút. Khi Tưởng ca vừa từ tầng hầm đi ra, đã thấy Tinh Thần đang ngồi trong đại sảnh: "Tam tiểu thư, Lê Khuê đã được giam lại. Bốn phía tầng hầm đều là tường, hắn sẽ không thể mọc cánh bay ra được."

"Vất vả rồi Tưởng ca."

"Không vất vả, tiểu thư còn gì phân phó không?"

Tinh Thần đứng lên, lấy gói bột nhỏ màu trắng trong suốt từ trong túi ra đưa cho hắn.

"Anh đem thứ này đưa cho Sở Vân, làm để làm xét nghiệm một chút, tôi hoài nghi đây là thứ tôi đã uống hôm qua."

Tưởng ca vừa định nhận lấy, nghe thấy cô nói Sở Vân, liền cười nói: "Tam tiểu thư, Sở Vân là ai?"

"Được rồi, đừng giả bộ nữa, anh là người Sở Vân an bài vào đúng không? Nếu có người ở thành phố S có tài dùng dao như vậy, ông nội đã sớm mời đến làm vệ sĩ rồi."

Tưởng ca ha ha cười vài tiếng, không giả bộ nữa rồi cầm lấy gói bột: "Tôi lập tức giao cho Sở Vân, chờ có kết quả xét nghiệm, sẽ để anh ấy liên hệ với cô."

"Được."

"Vậy tôi đi đây."

Tưởng ca đi rồi, Lý thúc miệng nhai trầu cũng từ tầng hầm đi ra, chỉ ném lại một câu: "Không có việc gì nữa, tôi tan làm về ngủ đây."

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều đi hết, Tinh Thần đứng lên, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh từng bước đi xuống tầng hầm.

Trọng sinh một đời, cô phát hiện tất cả mọi việc mình đều nắm trong lòng bàn tay. Ví như cái chết của Khuê thúc là bị người ta sử dụng như một món vũ khí, khi không còn giá trị lợi dụng nữa thì sẽ bị vứt bỏ.

Mà đời này điều cô muốn biết nhất chính là, cô rốt cuộc có phải người của Tống gia hay không.

Ông nội quan tâm, sủng ái cô là không hề giả, thậm chí còn có ý muốn giao lại tập đoàn Tống thị cho cô. Hằng ngày đều luôn thân cận gọi 2 tiếng cháu gái, chưa bao giờ nói sai.

Ông là thật sự yêu thương cô từ trong xương tủy.

Nhưng Tinh Thần biết, cô không phải con ruột của Dương Như và Tống Húc. Mà ông nội chỉ có một đứa con, vậy rốt cuộc cô tới từ chỗ nào tới, cha mẹ ruột của cô là ai?

Những vấn đề này, cô từng nói bóng nói gió hỏi ông nội. Mỗi lần hỏi đến ông nội chắc chắn sẽ tức giận, nhưng cũng sẽ không nói thật.

Tinh Thần đi xuống lối đi của cầu thang, đứng ngoài chiếc cửa sắt của tầng hầm. Cô thấy Khuê thúc đang ngồi trên một đống đồ linh tinh, bả vai đã được băng bó tốt, máu đã ngừng chảy, nhưng cơn đau vẫn làm sắc mặt hắn tái nhợt khác thường.

Thấy có người tới, Khuê thúc ngẩng đầu lên, xuyên thấu khe hở của cửa thấy Tinh Thần đang đứng ở lối đi nhỏ hẹp: "Cô tới làm gì?"