Mỗi lần thái tử gia nhìn thời gian, Sở Vân cùng Tiểu Quan đều yên lặng cách xa Mộ Đình Tiêu một chút, sợ bị bầu không khí lạnh băng ở xung quanh anh làm cho đông lại.
Sở Vân nhỏ giọng nói: "Kỳ thật nếu thái tử gia thật sự muốn gặp Tống tiểu thư, cũng không cần phải phiền toái như vậy, còn để Tiểu Đào đi làm."
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy Tiểu Đào cực kỳ không đáng tin cậy."
"Không phải vấn đề ở Tiểu Đào mà là thái tử gia, nếu ngài ấy thật sự muốn hẹn hò với Tống tiểu thư, thì chỉ cần một câu, Tống tiểu thư sẽ tung ta tung tăng chạy đến đây nguyện ý hẹn hò với thái tử gia."
Tiểu Quan dùng ánh mắt mười phần nghi ngờ nhìn Sở Vân.
"Tam tiểu thư Tống là người tùy tiện như vậy? Cậu có nhầm không, còn tung ta tung tăng chạy đến đây nữa. Vậy thẻ phòng cũng đã đưa, nhưng người ta đâu? Chờ một giờ cũng chưa thấy đến, cậu đừng thật sự cho rằng thái tử gia là thần tiên hạ phàm, nơi nơi đều nổi bật, tất cả con gái trên trái đất đều sẽ xoay xung quanh ngài ấy. Thấy không, bây giờ đang bị leo cây rồi này"
Tiểu Quan nói, làm Sở Vân á khẩu không trả lời được.
Tống tiểu thư thật đúng là, lúc nào không đến lại cố tình ngay lúc này. Thái tử gia cũng đã chuẩn bị xong tất cả các thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, cố ý thay một bộ lễ phục mới, chỉnh trang lại tạo hình một lần nữa.
Giờ thì tốt rồi, để thái tử gia leo cây, ngay cả tất cả các thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần cũng không được nhìn.
Mộ Đình Tiêu nghe những lời hai người nói cạnh cửa, ánh mắt sắc bén như dao quét qua, khiến hai người họ sợ tới mức đứng thẳng lưng y như tư thế tiêu chuẩn của quân đội.
Đứng ở cửa thở phào một hơi, nhiệt độ trong phòng quá thấp, đứng một chút nữa thôi cũng sẽ bị đông chết, vẫn là ở bên ngoài hành lang thoải mái hơn.
......
Tinh Thần trở lại đại sảnh ký kết hợp đồng, nơi đây đã không còn ai, chỉ còn lại nhân viên đang lau dọn.
Cô đến nơi tổ chức buổi tiệc, chỗ này đã có rất đông khách khứa, hàng trăm bàn ăn đã được dọn sẵn. Cô vừa mới đi vào cửa sảnh tiệc, đã bị thư ký của ông nội Tống là Trần Văn nhìn thấy.
"Tống tiểu thư, tiểu thư đã đi chỗ nào vậy. Lão gia tử vẫn đang tìm cô, tìm suốt một giờ liền tức giận."
"Ông nội tìm tôi?" Tinh Thần hỏi hắn.
"Ông ấy muốn giới thiệu nhiều người hơn với cô, trường hợp quan trọng như vậy là cơ hội khó được, mời đi theo tôi."
"Vâng, mời thư ký Trần dẫn đường."
Trên chỗ người chính ở sân khấu, ông nội Tống đang cùng mấy gia tộc có xí nghiệp nổi tiếng trong thành phố S nói chuyện phiếm. Trong đó bao gồm Âu Dương gia, Âu Dương phu nhân cùng Âu Dương Phúc Thụy đều tới.
Âu Dương Phúc Thụy vậy mà lại có mặt ở đây, giữa trưa có hai giờ nghỉ trưa, hắn tan học xong trên trường lập tức tới tham gia yến hội, khi về vẫn có thể lên trường
Âu Dương Phúc Thụy nhìn thấy Tinh Thần liền đứng lên, hắn mặc một thân lễ phục màu trắng, bộ dáng khôi ngô anh tuấn của một thiếu niên, so với bộ dáng ngây ngô ở trường thì càng nhìn có khí thế hơn.
Hắn thấy Tinh Thần mặc một bộ lễ phục dạ hôi đuôi cá màu bạc, phác họa lên dáng người hoàn mỹ, để lộ xương quai xanh xinh đẹp cùng bờ vai trắng nõn mượt mà, và khuôn mặt xinh đẹp lại được đắp lên một lớp trang điểm càng thêm động lòng người.
Đôi mắt hắn trong nháy mắt liền sáng lên, hắn đứng dậy: "Tinh Thần, đến đây, ngồi ở chỗ này."
Tinh Thần nghiêng đầu đáp lại, giương mắt lên nhìn thoáng qua chỗ bên cạnh ông nội Tống, không có đặt ghế. Có tám chỗ ngồi trên chiếc bàn tròn, chỉ còn lại một chỗ bên cạnh Âu Dương Phúc Thụy.
Ông nội Tống thấy Tinh Thần tới, ngẩng lên nhìn một cái rồi quay đầu lại.
Không để ý đến cô.
Ông nội là đang giận cô?
Tinh Thần vội vàng đi tới dỗ: "Ông nội, ông tìm cháu sao?"
"Tìm cháu, ai thèm tìm cháu? Dẫn cháu đi cùng một chuyến, cháu lại rời đi, trong chớp mắt không thấy người đâu."
"Cháu không phải đã quay lại rồi sao?" Tinh Thần cười tươi đứng bên cạnh ông nội Tống.
Ông nội Tống liếc cô một cái, mắng: "Đi qua bên kia đi, đừng làm ông tức."
"Aizzz, vậy cháu đi đây."
Cô xoay người, đi được hai bước hướng chỗ bậc thang. Ông nội Tống thấy cô đi thật, ở sau lưng gọi cô lại: "Quay lại cho ông, định đi đâu?"
Tinh Thần quay đầu lại, cười nói: "Ông nội không phải bảo cháu đi sao?"
"Cháu còn muốn đi chỗ nào? Vừa rồi lại không thấy cháu nghe lời như vậy, Tiểu Trần, lấy một chiếc ghế đến đặt ở bên cạnh tôi."
Thư ký Trần Văn lấy ghế đặt ở giữa ông nội Tống và Âu Dương Minh, Tinh Thần mỉm cười ngồi vào.
Tinh Thần ngồi vào một trong những vị trí chủ vị bên cạnh ông nội Tống, những gia tộc làm ăn đang ngồi nơi đây nhãn lực vẫn phải có.
Trong lòng đều hiểu rõ, người kế thừa tập đoàn Tống Thị sau này chính là tam tiểu thư Tống gia, Tống Tinh Thần.
Còn về Tống Húc, trực tiếp bị ông nội Tống bỏ qua.
Vừa rồi khi vừa mới bước vào hội trường ký kết hợp đồng, đã đoạt đi toàn bộ ánh mắt của mọi người. Trong lòng bà cảm thấy hài lòng, đủ xứng với Phúc Thụy nhà bọn họ.
"Tam tiểu thư có sắc đẹp trời sinh, nhưng không biết đã có hôn ước chưa?"
Giọng nói của Âu Dương phu nhân rất thùy mị dễ nghe, bà xuất thân danh môn, đến từ thành phố H ở Giang Nam.
Người đẹp ở Giang Nam nổi tiếng dịu dàng uyển chuyển, Âu Dương phu nhân năm nay đã gần 50 nhưng thoạt nhìn lại giống một người vừa mới 30. Giọng nói rả rích, cường thế giống Dương Như nhưng hoàn toàn khác kiểu, dễ dàng làm lòng người sinh thiện cảm.
Ông nội Tống cực kì ghét bỏ nhìn Tinh Thần một cái: "Không biết lễ nghĩa, đến gặp các vị trưởng bối cũng không biết chào hỏi. Sau khi buổi lễ ký hợp đồng kết thúc lập tức không thấy người đâu, thành tích còn kém, ai sẽ muốn nó."
Tinh Thần cười nói: "Cháu biết, ông nội là cháu sai, cháu nhận lỗi với ông."
Âu Dương phu nhân nói tiếp: "Tướng mạo của tam tiểu thư còn đẹp hơn vài phần so với đại tiểu thư, một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy nếu chưa chưa hôn ước vậy thật đáng tiếc. Không bằng nhân cơ hội này, lão gia tử, ngài xem Phúc Thụy nhà chúng tôi thế nào?"
Sắc mặt ông nôi Tống đã u ám từ lúc Tinh Thần vừa xuất hiện, lúc này cũng nhìn không ra hỉ nộ gì.
Hắn nhìn thoáng qua Âu Dương Phúc Thụy một cái.
Âu Dương Phúc Thụy đứng lên, cao hứng nói: "Lão gia tử, mong hãy ngài thành toàn cho cháu, cháu thật sự rất thích Tinh Thần."
Tinh Thần cười nhẹ, hạ mi suy nghĩ, cô đã từ chối Âu Dương Phúc Thụy ba lần, hắn ta không phải không biết cô đã có người mình thích. Nhưng ở ngay lúc này, lại dùng trưởng bối đến gây áp lực, điều này thật quá đáng.
Đang muốn từ chối, ông nội Tống đã mở miệng: "Tinh Thần mới 17, đối với chuyện yêu đương và hôn nhân của nó, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng hiện giờ còn chưa tốt nghiệp cao trung đã nói chuyện hôn ước, dù tôi đây có cởi mở hơn thì cũng không cho phép."
Ông nội Tống gián tiếp từ chối hôn ước Âu Dương gia đưa ra.
Trong các ghế khác, những gia tộc khác cũng nhìn ra nên không có nhiều lời.
Âu Dương Minh cười phụ họa: "Thật ra mười bảy cũng đã không nhỏ, không bằng trước hết cứ để bọn nó ở chung hai năm. Nếu thích hợp, thì cũng vừa đến tuổi nhận giấy kết hôn."
"Không vội, Tinh Nhật cả ngày bận rộn đóng phim, quanh năm suốt tháng thấy không được mặt. Hiện giờ tôi chỉ có mỗi Tinh Thần bên cạnh, hy vọng nó sẽ ở lại lâu hơn một ít."
"Lão gia tử, đều ở thành phố S, muốn gặp mặt đều tùy lúc...."
Ông nội Tống trừng mắt Âu Dương Minh một cái.
"Con trai thích Tinh Thần, người ba này như tôi đương nhiên sẽ cố gắng thay nó tranh thủ cơ hội."
Ông nội Tống từ chối, trực tiếng ngăn lại.
"Tôi đã nhìn trúng một chàng trai trẻ tuổi khác, trừ phi cậu ta không cần Tinh Thần, tôi sẽ không cân nhắc bất kỳ ai khác."
Âu Dương Minh còn muốn thuyết phục ông nội Tống, nhưng đã có người nhìn không nỗi nữa.
"Đừng quá miễn cưỡng làm khó xử người ta."
Âu Dương gia này quá vô sỉ, đã không đồng ý rồi lại còn cứng rắn chen vào, thật sự là ông nội Tống nổi giận.
Âu Dương Minh xấu hổ, áy náy nhìn Tinh Thần: "Tinh Thần, cháu cùng Phúc Thụy đều là bạn cùng lớp, nếu rảnh thì hãy tới nhà chúng ta nhiều chút."
Tinh Thần cười nói: "Cảm ơn chú Âu, gần đây cháu đang bận thi đại học nên chắc sẽ không qua không được."