Mơ Ước Đã Lâu

Chương 17: Triệu Thập Hoan



Chương 17: Triệu Thập Hoan

Hôm sau là Kiều Kiến Lương đến đón người, vốn Kiều Tây đã hạ sốt, nhưng sáng nay lại sốt nhẹ không giảm, cả người đều ủ rủ, mềm nhũn như con chi chi ôm lấy bả vai Kiều Kiến Lương, trước khi đi còn không quên chào bà nội Phó, nhìn nhìn Phó Bắc không thôi

Đứa nhỏ bị bệnh rất đáng thương, vợ chồng nhà họ Kiều tất nhiên đau lòng cô, vì thế còn ầm ĩ sau lưng Kiều Tây một trận, đùng đẩy đổ lỗi cho nhau, tuy trong lời không nói rõ ra, nhưng những câu nói đều đang chỉ trích đối phương không làm tròn trách nhiệm của mình

Trên đời này có một kiểu vợ chồng chỉ có thể trãi qua cuộc sống bình thường, một khi thoát khỏi quỹ đạo ban đầu, trước đó cùng nhau lúc hoạn nạn sau đó sẽ biến thành chán ghét lẫn nhau, tình cảm của mẹ Kiều và Kiều Kiến Lương kể từ khi chuyển ra khỏi khu phía Bắc đã bắt đầu có vết nứt, hôn nhân tan vỡ chỉ còn là điều sớm muộn mà thôi, nhưng lúc này cũng không ai chịu thừa nhận, đều muốn lấy đứa con làm lý do thoái thác

Ở trong phòng trên lầu hai Kiều Tây khát khô cả cổ, nhưng lại không có sức mở miệng gọi người, mơ mơ màng màng ngủ một giấc rồi thức dậy, muốn xuống lầu uống nước, khi đi đến cầu thang chợt nghe tiếng hai vợ chồng đang cãi vã trong phòng khách

Cô trốn sau bức tường, lặng yên không tiếng động đứng nghe vài phút, cũng không biết làm gì quay trở về phòng, đợi muộn một chút lúc dì lên gọi ăn cơm mới đi xuống

Hai người kia miễn cưỡng xem như có chừng mực, sẽ không cãi nhau trước mặt con cái, Kiều Tây thu lại thần sắc che dấu cảm xúc của bản thân, thân thiết mà hỏi han ân cần

Mẹ Kiều suy nghĩ chu đáo mọi việc, nhận ân tình của nhà họ Phó, qua hai ngày mang quà đến nói lời cảm ơn

"Gần đây có chút bận, làm phiền mọi người, thật sự không biết nói gì cho phải, Tiểu Tây nhà chúng tôi làm ầm ĩ, làm phiền mọi người rồi."

Bà nội phó có rất nhiều bất mãn với hai vợ chồng nhà họ Kiều này, nhưng chưa từng nói thẳng trước mặt một câu, chỉ hiền lành nói: "Tiểu Tây lanh lợi hiểu chuyện, là đứa bé ngoan."

Người lớn đang nói chuyện, Kiều Tây đứng sau lưng mẹ Kiều, cúi đầu không nói gì, mọi người cũng không để ý nhiều, dù sao bình thường có mặt người lớn ở đây cô bé đều như vậy, nhưng tinh tế quan sát sẽ phát hiện cô đang nhìn chằm chằm vào mặt đất mà thất thần, không yên lòng, vừa thấy đã biết có tâm sự không vui

Phó Bắc đang cùng ông nội Phó tản bộ ở hậu hoa viên, vừa đi vào đã gặp được hai mẹ con họ Kiều, ông nội Phó khách sáo nói vài câu, Kiều Tây lễ phép, ngoan ngoãn chào: "Ông nội Phó."

Vẫn không có thói quen chào Phó Bắc, tính tình trẻ nhỏ đa phần đều thế, cho rằng khác biệt tuổi tác không quá lớn, không thừa nhận kém tuổi, bám người lại không chịu ngoan ngoãn chào một tiếng, giống như chào một tiếng chị sẽ làm kéo dài khoảng cách vậy

Mẹ Kiều cười cười, kéo Kiều Tây lên phía trước, mỉm cười nói: "Sao không chào chị, mỗi ngày đều chạy đến đây, bây giờ lại biết ngại sao."

Người lớn làm sao bận tâm đến tâm tư trẻ nhỏ, nói cũng chỉ là những lời khéo đưa đẩy mà thôi

Kiều Tây vẫn không mở miệng, chỉ ngửa đầu nhìn nhìn Phó Bắc

Đến gần giữa trưa, bà nội Phó muốn giữ hai người lại ăn cơm, mẹ Kiều khéo léo từ chối, từ đầu đến cuối đều chưa từng cố hỏi qua ý nguyện của con mình, quanh co một phen rồi dẫn Kiều Tây đi về

Phương thức xử sự của mẹ Kiều có phép tắc, mấy người nhà họ Phó khó mà nói được gì, mẹ Trần nhìn bà nội Phó, đứng tại chỗ không ra tiễn. Hai mẹ con đi xa, bà nội Phó mới thầm thì nói: "Đứa nhỏ này thật ngoan, nhưng mẹ thì..."

Ông nội Phó thính tai nghe được, không tỏ thái độ mà nói: "Mỗi nhà có cách giáo dục riêng, đều là chuyện riêng của họ."

Làm bà nội Phó mất hứng, liếc ông vẻ trách cứ. Ông nội Phó co được dãn được, rất nhanh chuyển đề tài khác, chỉ có Phó Bắc ở một bên không lên tiếng

Mà nhà họ Kiều cách vách, Kiều Kiến Lương có công việc không ở nhà, mẹ Kiều vốn định ở nhà ăn cơm, kết quả vừa vào nhà không quá hai phút, nhận một cuộc gọi rồi vội vàng rời khỏi, cả một câu dỗ dành Kiều Tây cũng không có, vừa đi là đi thẳng đến tối mới về nhà

Ban đêm, nhà họ Kiều là một sự cô tịch trước sau như một

Kiều Tây đã sớm ăn xong cơm rồi về phòng, ngồi chỗ ban công phòng nhìn về phía nhà họ Phó, dưới lầu nhà họ Phó đều sáng đèn, phòng Phó Bắc cũng sáng đèn, nhưng có rèm cửa sổ nên không thể nhìn vào trong

Cửa phòng không đóng, bất chợt dưới lầu truyền đến tiếng cãi nhau, không biết hai vợ chồng lại đang cãi vã chuyện gì, thanh âm cãi nhau trong đêm yên tĩnh phá lệ bén nhọn chói tai

Kiều Tây đứng ở ban công hồi lâu, mệt mỏi, về phòng kéo rèm cửa sổ lại, đi qua khóa trái cửa, hiệu quả cách âm của căn phòng khá tốt, ngăn cách tiếng tranh cãi ở bên ngoài

Bóng đêm đêm đó cũng giống như hôm nay, yên tĩnh, cô tịch, căn phòng trống rỗng có vẻ có chút trầm ức. Kiều Tây từ trong hồi ức đi vào giấc ngủ, cũng không biết đã ngủ lúc nào, tấm chăn cũng chỉ đắp đến hông, nửa đêm về sáng bị lạnh tỉnh khi trời vừa tờ mờ sáng

Gần đây cô hay thường nhớ lại những chuyện trước kia, giống như không được bình thường, huyệt thái dương có chút đau, cổ họng cũng khô khốc, hơn phân nửa là vì lạnh, nhưng cũng may không bị cảm lạnh, xuống giường uống ly nước ấm, cũng dễ chịu lại chút

Buổi chiều Kiều Kiến Lương gọi điện đến, hỏi thứ hai này có muốn đến tham gia đại thọ bảy mươi của ông nội Phó không

Kiều Tây khó lắm mới nhỏ nhẹ được với ông một lần: "Có đi, có thể sẽ đến muộn một chút."

Kiều Kiến Lương hỏi: "Có mua quà chưa?"

Kéo màn để ánh nắng chiếu vào, cô nói: "Rồi."

Lần này lại tự giác như vậy, Kiều Kiến Lương rất vừa lòng, vui vẻ trò chuyện một lát, cuối cùng chần chờ chốc lát, nói vẻ thăm dò: "Tiểu Bắc nói hôm qua gặp con ở cửa hàng trà, còn dẫn theo Đường Nghệ."

Ánh nắng chói chang, Kiều Tây híp híp mắt, hắng giọng: "Qua bên kia dạo một chút."

"Ra ngoài đi dạo cũng tốt, đừng vẫn luôn làm tổ trong nhà." Kiều Kiến Lương nói, sau một lúc lâu, lại tiếp tục thử: "Tiểu Bắc hỏi ba xin số của con, ba biết mấy năm này hai đứa đã trở nên xa lạ, nhưng con bé cũng mới về nước, ba nghĩ trước kia hai đứa cũng thân nhau, nên ba đã cho..."

Kiều tây yên lặng nghe, Kiều Kiến Lương thao thao bất tuyệt nói không dứt, ông biết khi đó con gái mình và Phó Bắc có vấn đề, tuy không rõ là có chuyện gì, nhưng biết chắc chắn Kiều Tây không muốn cho Phó Bắc số điện thoại của mình. Quan hệ hai nhà vẫn còn đó, Phó Bắc mở miệng hỏi, cũng không thể không cho, Kiều Kiến Lương thấy khó xử, cho rồi thì không biết nói sao với Kiều Tây, thế nên lúc này mới gọi điện thoại đến.

Thật lâu sau, Kiều Tây cũng không tiếp những lời này, cũng không trách cứ một câu, cuối cùng bình tĩnh cúp điện thoại

Từ sau khi ly hôn, nguyên bản một nhà ba người giờ lại thành như vậy, Kiều Kiến Lương thì vô sự sẽ không đến điện tam bảo, dù sao cũng phải tìm chút chuyện, mẹ Kiều quanh năm suốt tháng không thấy bóng dáng, cố gắng làm nữ cường nhân

Cô vẫn luôn là kẻ dư thừa, lúc trước còn có thể bị đẩy đến đẩy đi, bây giờ cũng không ai nguyện ý lãng phí sức lực để mà đẩy

Thứ hai, sắc trời tương đối mát mẻ, không nóng bức giống thường ngày

Lúc này Kiều Tây không xằng bậy, thành thật mặc lễ phục ra cửa, sửa soạn cả người từ trên xuống dưới, váy dài màu xanh lục, ôm sát eo, phác họa hoàn toàn dáng người hoàn mỹ, nhưng không chút phù phiếm, thiết kế đơn giản nhưng lại làm cô hiện ra vài phần sang trọng tao nhã

Tài xế nhà họ Kiều đã sớm đến dưới lầu, Kiều Kiến Lương đã an bày thỏa đáng mọi chuyện, Kiều Tây chỉ cần trang điểm đẹp và lên xe là được

Yến tiệc cũng không tổ chức ở đại viện, mà là ở sơn trang tư nhân ở ngoại ô phía Nam, khung cảnh thanh nhã yên tĩnh, một con đường nối thẳng lên trên, thuận tiện lên xuống núi. Lần này nhà họ Phó đã chuẩn bị thỏa đáng, Kiều Tây cũng nể tình, đi vào thì tặng quà trước, lại biết hàn huyên với ông nội Phó vài câu

Hôm nay ông nội Phó rất vui, mỉm cười, những người khác của nhà họ Phó ở phía sau nghênh đón khách mời, Phó Bắc cũng đã có mặt, nhìn thấy Kiều Tây đi đến không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần

Kiều Tây cũng biết uốn mình theo người, gặp được người quen thì ân cần hỏi thăm một tiếng, khi đứng trước Phó Bắc, trước mặt mọi người chào một tiếng: "Chị Phó."

Lúc đó Chu Giai Kỳ cũng ở đây, bị bỏ rơi trong đám người, thấy hôm nay Kiều Tây biểu hiện tốt như vậy, ý cười trên mặt rất nhanh cũng đã không giữ được

Từ nhỏ đến lớn đều là thế này, rõ ràng cô ta mới là người biết lễ biết nghi thế nào, đều làm việc đến hoàn mỹ trên mọi phương diện, nhưng lại không chiếm được sự thiên vị nên có, lúc bà nội Phó còn tại thế cũng yêu thương Kiều Tây hơn, làm gì cũng sẽ giúp đỡ một phen, bây giờ bà nội Phó đã mất, nhưng người trong nhà gặp cô ta cũng không để ý, nhưng Kiều Tây vẫn được chú ý như cũ

Càng âm thầm so sánh, cô ta lại càng muốn phân tranh

Phó Bắc khẽ động môi mỏng, muốn đáp lại, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu

Kiều Tây nể tình như vậy, ông nội Phó chắc chắn vừa lòng, thuận miệng nói thêm đôi câu

Lúc đang nói chuyện, Phó Bắc bước qua bên này hai bước

Lại có một nhóm khách đến, nhóm người ông nội Phó phải đến nghênh tiếp, đang muốn đi qua, nhóm người này lại tiến vào trước

Đi phía trước dẫn đầu nhóm người chính là ông cụ nhà họ Triệu tinh thần phấn chấn, vài năm không gặp giờ đã chống gậy rồi. Mà bên cạnh ông cụ Triệu , là một cô gái cao gầy mang tây trang, cô vẫn còn dáng vẻ lúc trước, chẳng qua trên người đã thêm vài phần hương vị trưởng thành, người này vừa vào đã tìm đến bên cạnh Kiều Tây, đến gần, mặc kệ những người khác, khóe môi giương lên, mỉm cười nói: "Kiều Kiều, đã lâu không gặp."