Mơ Ước Đã Lâu

Chương 25: Niên thiếu



Chương 25: Niên thiếu

Trên TV đang chiếu bộ phim về tình cảm gia đình, đang chiếu đến mấy cảnh lông gà vỏ tỏi, cuộc sống khó khăn khiến nữ chính thay đổi, từ người thông tuệ dịu dàng biết suy nghĩ biến thành một người phụ nữ chanh chua, rõ ràng chỉ là mấy trận cãi vã bình thường trong mấy gia đình, theo kịch bản thông thường, hẳn là nữ chính sẽ lấy bốn lạng đẩy ngàn cân, dễ dàng đối phó với một gia đình kỳ hoa như vậy, nhưng không, cô ta chỉ biết cãi nhau, càng làm cho tình hình trở nên rối loạn hơn.

Nhìn cảnh phim nhàm chán như vậy, Kiều Tây đi rửa nho, mang đến vừa ăn vừa xem.

Tập mới nhất, nữ chính khóc đến đẫm lệ, lên án gia đình không công bằng với mình, mấy năm nay có bao nhiêu bực tức, đã trả giá điều gì, vân vân.

Kịch bản cũ kỹ, không một chút ý mới, không cần nghĩ cũng biết, cuối cùng nữ chính cũng sẽ trở về với gia đình, dù cho là gia đình mới hay cũ, dù sao cũng phải cho một cái gọi là kết cục viên mãn mới được, mấy bộ phim trong nước đều như thế, hạnh phúc của phụ nữ thường thường bị buộc chặt cùng với gia đình, ngẫm lại vẫn khá phù hợp với hiện thực, dù sao nghệ thuật cũng bắt nguồn từ cuộc sống. Nhưng cuộc sống luôn muôn màu muôn vẻ, không phải lúc nào cũng ngàn bài như một, nếu dựa theo sự phát triển trong phim thì, năm đó mẹ Kiều cũng sẽ không đi đến bước đường ly hôn với Kiều Kiến Lương.

Từng yêu thương nhau đó là thật, sau này trở nên ghét nhau cũng là thật, hai vợ chồng đi tới đi lui lại đi đến sai đường, hai ba năm đầu còn có thể để ý đến con nhỏ, sẽ không cãi nhau trước mặt Kiều Tây, nhưng sau càng ngày càng nghiêm trọng, cái gì cũng không quan tâm nữa.

Nhìn TV, Kiều Tây có chút xuất thần, nghĩ không ra là bắt đầu từ lúc nào cô đã không còn thích về nhà nữa, cả ngày đều trốn đến nhà họ Phó đối diện.

Bà nội Phó biết rõ cái đức hạnh này của vợ chồng nhà họ Kiều, hết sức khoan dung, thường xuyên nói với Phó Bắc: "Đi đâu cũng phải dẫn Tiểu Tây theo nhé, đừng để con bé lại một mình."

Thời gian thoáng một cái, ở trong đại viện cũng đã được năm năm, cụ thể đã trãi qua những chuyện thế nào đã không còn nhớ, trong trí nhớ tất cả đều là gia đình cãi vã và Phó Bắc, nhớ càng nhiều hơn là Phó Bắc.

Người này có khi sẽ đồng ý dẫn theo cô, có đôi khi sẽ đi với bạn bè của mình, Kiều Tây sẽ chờ ở nhà họ Phó, đợi đến khi người trở về, mới có thể rời đi.

Lúc đó Phó Bắc mười bảy tuổi, cô vừa được mười hai tuổi, giống như cái năm vừa mới chuyển vào, chính là độ tuổi lúc đó của người này.

Thiếu nữ mười bảy tuổi, đã được xem như trưởng thành một nửa rồi, bất luận là nhìn tuổi tác hay hình thể, dáng người mảnh khảnh, quần jean sạch sẽ bao lấy vòng eo thon, đôi chân thon dài thẳng tắp, mang theo hương vị khác biệt.

Mà Kiều Tây mười hai tuổi vẫn còn thấp bé, không cao lên nổi, cô lên trung học, thành tích thường thường, lọt thỏm vào trường quốc tế giang thành nơi hội tụ của những tinh anh. Người khác học trung học đã sớm lót đường chuẩn bị cho thi đại học, thi ngoại ngữ học nghệ thuật, còn cô thì đang vật lộn với đống bài tập không biết làm, không theo kịp tiến độ trong lớp, thời còn học tiểu học cũng không quá chú ý đến việc học, đến trung học thì hoàn toàn bất đồng, mọi người chung quanh càng cố gắng gấp bội, cô vẫn không thích ứng, mê mang, không thấy được tương lai.

Mẹ Kiều ghi danh đủ lớp phụ đạo, dùng nhiều tiền mời gia sư, mong chờ cô có thể phát triển toàn diện đức trí thể mỹ. Đáng tiếc Kiều Tây học gì cũng không giỏi, học nhạc thì biết nốt, nhưng lại không chơi ra được những giai điệu mượt mà, tham gia khóa đào tạo giải đề dù biết ý nghĩa của đề mục, nhưng lại không giải được đề.

"Sao cái nào cũng không học được vậy." Mẹ Kiều thường nói như thế.

Ban đầu còn tương đối uyển chuyển, sau này thì phê bình trực tiếp, lại lấy người khác ra so sánh, con nhà người ta cái gì cũng giỏi, con nhà mình lại ngu ngốc không biết gì.

Những cha mẹ thất bại trên đời này, chính là kiểu như vậy, lúc nào cũng cho rằng bản thân không có vấn đề gì, có khi nóng giận, còn có thể nói lời không có chừng mực: "Cùng một dạng với Kiều Kiến Lương, cái gì cũng giống ông ta."

Từng là một người phụ nữ dịu dàng như vậy, phí hoài trong hôn nhân đã lâu, cũng trở nên thế tục như thế, cũng may tính tình vẫn thục nhã như cũ, sẽ không nói quá khó nghe.

Thế nhưng với một đứa trẻ đầy mẫn cảm như Kiều Tây, từng lời đó vẫn luôn cứa vào tim cô.

Vợ chồng thất bại trong hôn nhân, ban đầu đều sẽ không thừa nhận chính họ đã tạo nên thương tổn cho con cái, ai cũng đều cho rằng là vì con cái mới chịu nhịn nhục cho gia đình này.

Kiều Kiến Lương cũng mặc kệ mọi chuyện, không quan tâm.

Kiều Tây dần dần trở nên hướng nội, không còn thích nói chuyện, hành vi cử chỉ cũng không còn hòa đồng với mọi người, lại không còn chạy theo Phó Bắc khắp nơi, dính vào không tha, mười hai tuổi có tính tự giác hơn nhiều khi còn bảy tuổi, lại càng để ý sắc mặt người khác hơn, hiểu chuyện hơn.

Nhưng dù sao cũng đã ở chung năm năm, không thể thay đổi một sớm một chiều, đến cùng là vào lúc nào đã xảy ra biến chuyển lớn như vậy, đại khái là vào ngày nào đó, bà nội Phó dẫn theo đoàn người trong nhà lên chùa dâng hương cầu phúc, chỉ có Phó Bắc không đi, Kiều Tây vẫn như trước, đến nhà họ Phó.

Phòng khách không có người, cửa phòng trên lầu hai đóng chặt.

Bên trong có vài người bạn, đều là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi. Tuổi này là đang vào thời kỳ phản nghịch, thích làm theo ý mình, muốn được thể hiện, tự lấy mình làm trung tâm, không phân biệt được tốt xấu, thấy cái gì mới đều phải thử một lần, nhất là những con nhà giàu, có thể tiếp xúc được nhiều trò mới đến không đếm xuể, hơi không chú ý sẽ bị đắm chìm trong vũng bùn đó, mà cùng với thời thanh xuân, còn có sự rung động và hoocmon tăng cao.

Phát hiện trong phòng có người, Kiều Tây theo bản năng thả chậm bước chân, đứng sau vách tường, rối rắm không biết có nên vào hay không.

Nhưng không chờ cô quyết định, chợt nghe người bên trong nói: "Hôm qua Trần Thạc đến lớp tìm cậu, có biết không?"

Giọng điệu mờ ám, còn cố ý kéo dài giọng nói.

Trong phòng lập tức phát ra một trận thanh âm thổn thức ồn ào, có người hỏi thẳng: "Phó Bắc, cậu giấu cũng kỹ quá đó nha, chuyện này cũng không chịu nói cho bọn mình biết."

Kiều Tây giật mình, đứng bất động tại chỗ.

Cô biết Trần Thạc, nhưng không quen, chỉ biết sơ sơ anh ta là người trong đại viện, quan hệ với Phó Bắc cũng khá tốt, nhà họ Trần thiên về quan trường, có một vị là bí thư thành ủy, ngoài ra còn vài người công chức lớn lớn nhỏ nhỏ khác, cũng không kém gì nhà họ Phó.

Lúc ở trường học, Trần Thạc hay xuất hiện bên cạnh Phó Bắc, người sáng suốt đều biết vì sao như vậy.

Trần Thạc tướng mạo đẹp đẽ, đứng đắn lịch sự, phẩm hạnh đoan chính lại còn ưu tú, rất hợp với Phó Bắc, hơn nữa nhà họ Phó và nhà họ Trần cũng khá tương quan, phương diện nào cũng đều hợp, thế nên có rất nhiều tin đồn liên quan đến họ, nhưng Kiều Tây không biết, kỳ thực tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận họ là một đôi rồi.

Trong phòng, Phó Bắc nhíu nhíu mày, chỉ nhẹ nhàng nói: "Biết."

Lại một trận ồn ào vang lên.

Nữ sinh nam sinh thời kỳ thanh xuân, luôn thích làm những loại chuyện thế này, mặc kệ có phải thực sự có loại quan hệ này hay không, dù sao ghép đôi trước rồi nói sau.

Kiều Tây chưa tiến vào, nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà họ Phó.

Mười hai tuổi vẫn không hiểu cái gì gọi là thích, không cảm nhận được tình cảm, chính là có chút không thoải mái, không thể nói rõ trong lòng là đang buồn phiền điều gì, nhưng chắc chắn không phải tình yêu, nhưng là cái gì, thì không thể định nghĩa cụ thể được.

Trong phòng vẫn còn đang trò chuyện, Phó Bắc đứng chỗ cửa sổ, nghe những người khác nói chuyện, thỉnh thoảng mới đáp lại một câu, lúc lơ đãng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, chợt thấy Kiều Tây ủ rũ đi về phía cửa nhà họ Kiều.

Bóng lưng cô tịch, lộ vẻ đơn bạc.

Bạn bè tò mò hỏi: "Nhìn gì vậy, sao xuất thần thế."

Phó Bắc không trả lời.

Thiếu nam thiếu nữ thời thanh xuân, tình cảm dâng trào, giống như con nước lớn sau trận mưa to, yêu thích một cách dễ dàng, cũng hay làm chút việc khiến người khác thấy phiền, làm những điều mà chỉ có bản thân họ tự cho là cảm động.

Trần Thạc tính toán thời gian muốn đến lớp Phó Bắc đón người, vừa tan học đã chờ trước cửa lớp, chờ người đi ra, lấy cớ muốn đi cùng nhóm Triệu Thập Hoan, chỉ để có thể cùng nhau đi từ lớp học ra đến cổng trường.

Kiều Tây ra khỏi lớp vừa lúc gặp được bọn họ, Triệu Thập Hoan cười hì hì kéo cô qua, ôm lấy cô bé như ôm một con búp bê, tay đưa lên vọc tóc cô, vờ kêu lên: "Kiều Kiều, thật khéo, vậy mà cũng có thể gặp được."

Mấy dãy phòng học, nhưng chỉ có một lối ra, xác suất gặp được là rất lớn, trùng hợp chỗ nào chứ.

Ánh mắt nhanh chóng bay đến nhìn Trần Thạc cao cao gầy gầy, Kiều Tây kéo quai ba lô, đi theo đám người, chào một tiếng: "Chị Hoan."

Mặt mày Triệu Thập Hoan hớn hở, còn giúp cô mang ba lô.

Trần Thạc cởi mở hào phóng, cả đoạn đường phát đồ ăn vặt cho mọi người ăn, chẳng qua là bánh kẹo nhập hay thứ gì đó, cậu ta đưa cho những người khác trước, đưa cho Phó Bắc cuối cùng, có chút ý muốn che giấu.

Mấy trò như vậy không biết đã dùng bao nhiêu lần, mấy lần đầu mọi người còn không để ý, lâu dần cũng ngửi được mùi, biết là được hưởng lây từ Phó Bắc. Mỗi ngày kẹo đều không giống nhau, vị chua ngọt gì đều có, đặc biệt rất hợp khẩu vị của nữ sinh, cho nên đến lượt Kiều Tây là người kế cuối cô lấy một nắm to, chỉ còn lại hai viên.

Trần Thạc sửng sốt, không ngờ được.

Cô gái nhỏ dường như rất bất mãn với cậu ta, chỉ là không nói ra mà thôi.

Cậu ta hơi có chút xấu hổ, cũng không thể so đo với một đứa nhỏ, cầm hai viên kẹo, cậu ta đưa cho Phó Bắc, "Hai viên này cho cậu, ngày mai mình mang nhiều thêm chút."

Phó Bắc không nhận, chân dài bước về trước: "Cậu giữ đi, tôi không ăn."

Theo tuổi tác tăng lên, Phó Bắc cũng thay đổi không ít, lúc trước cô có vui hay không còn có thể bày cảm xúc lên trên mặt, nhưng dần dần trở nên không biến sắc, đối với ai cũng là vẻ mặt như vậy, bạn học hay bạn bè đều ôn hòa lịch sự, ở nhà thì theo khuôn phép, trên phương diện học tập thì xuất chúng, mọi thứ đều ưu tú.

Triệu Thập Hoan thì không chút thay đổi, vẫn thường đi nhờ xe nhà họ Phó, nhưng bây giờ Chu Giai Kỳ không còn đi theo nữa, phải nói là từ rất lâu về trước đã không đi rồi, không biết là không muốn hay là sao. Kiều Tây chưa từng bận tâm điều đó, dù sao chuyện trong nhà họ cũng không rõ được, cũng không biết là có chuyện gì.

Cô đang ăn kẹo, rõ ràng là kẹo ngọt, nhưng ăn vào lại chua đến lạ.

Triệu Thập Hoan trêu chọc nói: "Thích ăn kẹo vậy hả, sáng mai chị mang một túi cho em."

Cô nói: "Không cần."

"Ăn của người khác không chịu ăn của chị, em đây là thiên vị người ngoài." Triệu Thập Hoan nói, lại dùng loạn tục ngữ.

Kiều Tây không giải thích, vẫn còn tiếp tục ăn.

Vừa vào đại viện, Triệu Thập Hoan xuống xe trước, ghế sau cũng chỉ còn lại cô và Phó Bắc, lại chạy đến nhà họ Kiều, Phó Bắc mới nói: "Đừng ăn."

Kiều Tây hơi khựng lại, quay mặt đi không nhìn người này.

"Không thích Trần Thạc sao?" Phó Bắc hỏi.

Dù cho là khi bảy tuổi hay mười hai tuổi, đối phương đều luôn có thể hiểu rõ tâm tư của cô, chỉ là lúc trước thì lạnh lùng, nhưng bây giờ thì đã tốt hơn, nhưng chỉ vẻn vẹn một chút thôi.

Tính cách Kiều Tây không còn giống năm bảy tuổi, không còn nhàm chán, trở nên hư hỏng một chút, lập tức nói: "Anh ta với em cũng không quen, thích hay không có ích lợi gì?"

Giọng hơi trùng xuống giống như có ai đắc tội với cô vậy.

Phó Bắc nói: "Không quen mà mỗi ngày em còn ăn kẹo của cậu ta."

Người ta đưa thì nhận, hoàn toàn không khách sáo, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có, ăn cả một miệng lại nói là không quen, hiển nhiên chính là nuôi một con sói mà.

Kiều Tây khựng lại, tìm không ra lời để cãi lại, đúng là vẫn còn nhỏ, sau một lúc bị nghẹn, thì hướng ra ngoài cửa xe, nói một câu không đầu không đuôi: "Cũng không phải cho em ăn..."

Đúng là con nít quỷ mà, cả chuyện này cũng biết.

Phó Bắc nhìn chằm chằm cô, có lẽ là thật sự không rõ, có lẽ là cố ý, đè nặng thanh âm hỏi: "Vậy thì cho ai ăn?"

Giọng nói thiếu nữ đã không còn giống trước, thanh âm bị đè nặng có loại cảm giác là lạ, Kiều Tây không thể hiểu được cảm giác này là thế nào, cũng có lẽ là cô gái nhỏ xấu hổ khi nhắc đến cái gọi là tình cảm nam nữ, không hiểu sao tai cô có hơi nóng, không dám đối diện Phó Bắc, dựa vào cửa xe nhìn ra ngoài, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Chị cũng không phải không biết."

Bỗng chốc bên trong xe an tĩnh lại, sắc trời dần tối, lúc này tài xế mở đèn xe, phút chốc sáng lên, nhưng ánh sáng này vẫn không đủ sáng, ngược lại giống như có một vầng sáng mơ hồ buộc lấy quanh thân hai người.

Thông qua hình ảnh phản chiếu trên kính xe, Kiều Tây phát hiện người này đang nhìn mình, thế là lại không được tự nhiên.

Tầm mắt tập trung vào kính xe, cho dù không có mặt đối mặt.

"Tôi không biết." Phó Bắc nói.

Kiều Tây ngây người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào.

Tài xế không chạy về nhà họ Kiều, mà trực tiếp lái vào nhà họ Phó, nhà họ Phó có vẻ có sinh khí hơn nhà họ Kiều lạnh lẽo, nhờ có bà nội phó ở đây, trong nhà hài hòa mỹ mãn.

Xuống xem Kiều Tây muốn đi về.

Đi chưa được hai bước, bị Phó Bắc gọi lại: "Đi đâu vậy?"

Cô không quay đầu nhìn lại, chỉ nói: "Về nhà."

"Hôm nay ba mẹ em không về, nói em đến bên này ăn cơm."

Kỳ thực không phải vậy, bà nội Phó biết vợ chồng họ Kiều kia không ở nhà, nên đánh tiếng riêng, còn gửi tin nhắn cho Phó Bắc, dặn dò sau khi tan học thì dẫn người về nhà ăn cơm.

Nói chuyện là một môn nghệ thuật, vợ chồng họ Kiều không ở nhà, bà nội Phó để Kiều Tây đến đây ăn cơm, chỉ là khác ở cách nói, nhưng ý nghĩa lại khác nhau rất lớn, nghe vào dễ chịu không ít.

Giữa sự quan tâm của người thân và sự quan tâm của người ngoài, luôn có khác biệt rất lớn.

Quả nhiên, sắc mặt Kiều Tây khẽ biến động, trong lòng tương đối phức tạp, không còn phòng bị nữa, cô nghi hoặc nhìn nhìn Phó Bắc, dương như đang muốn xác nhận là thật hay giả, vẻ mặt Phó Bắc vẫn như bình thường, không giống như đang dỗ dành người khác.

Hơi mím môi, vẫn là ở lại.

Bà nội Phó đối xử với cô vẫn không chút thay đổi, thậm chí còn có thể xem có chút thiên vị, mấy năm này Kiều Tây đều ở bên cạnh bà nội Phó, xem như do bà nội Phó nuôi lớn, tất nhiên sẽ thiên vị.

"Vừa mới nhắc đến hai đứa, không ngờ đã về rồi." Bà nội Phó cười hiền lành, đi đến cầm giúp ba lô của Kiều Tây, "Hôm nay làm không ít thức ăn, phải ăn nhiều một chút, ăn no rồi đi tản bộ."

Người nhà họ Phó đối xử với Kiều Tây vẫn như vậy, chỉ có bà nội Phó là chân tâm thật ý, không trộn lẫn nửa điểm tư lợi, bà là thật sự thiện tâm, đại khái là biết hai người Kiều Kiến Lương có cái đức hạnh gì, đau lòng đứa nhỏ, cho nên chỉ làm những chuyện trong khả năng của mình.

Nhận ý tốt của người khác, Kiều Tây cũng sẽ đáp lại họ như vậy, cô ngoan ngoãn chào: "Bà Nội."

Lại chào những người khác trong nhà, sau đó mới đến giúp xới cơm múc canh.

Ăn xong, đúng thực là đi tản bộ, bà nội dẫn hai người theo tùy tiện đi dạo một chút, nói vài câu, đa số thời điểm đều là Kiều Tây trả lời, cô gái nhỏ vẫn rất biết nói chuyện, dỗ cho bà nội Phó cười không ngừng.

Tản bộ xong là Phó Bắc đưa kiều tây về, cũng không phải Phó Bắc chủ động muốn đưa, dù sao hai nhà cũng gần, đi hai phút là đến, chỉ là bà nội Phó dù thế nào cũng bắt phải đưa, nói cô bé sợ tối, phải đưa về.

"Chị về đi, em tự đi được." Ra khỏi cửa, Kiều Tây nói.

Phó Bắc không dừng lại, chỉ trả lời: "Đi vào cũng sẽ bị càm ràm."

Cũng đúng, bây giờ bà nội Phó lớn tuổi, chỉ một chuyện nhỏ cũng sẽ nói đi nói lại, có khi còn càm ràm cả đêm, cũng chỉ có Kiều Tây có thể chịu được, đổi thành người khác trong nhà họ Phó, đã sớm lấy cớ có việc mà đi mất.

Gió đêm thổi lạnh, thổi thẳng vào người, Kiều Tây mặc ít, xoa xoa cánh tay.

Phó Bắc không phản ứng, giống như không thấy lạnh.

Kiều Tây nghiêng đầu nhìn người này.

Tuổi này Phó Bắc cũng đã tương đối cao, 1m73, đoán chừng gần hai năm còn có thể cao thêm, dáng dấp cô đẹp mắt, dù là nhìn từ góc nào đều không tìm ra khuyết điểm, làn da trắng lạnh, cái mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy rõ ràng, đã phát triển hơn khi mới gặp, càng ngày càng xuất chúng.

Kiều Tây cùng sóng vai mà đi, trông có vẻ nhỏ nhắn, cô phát triển chiều cao chậm hơn các bạn cùng lứa, đến nỗi có lúc cô hoài nghi có phải cô chỉ cao được đến thế không, nhưng cũng may sau đó cũng cao lên như măng mọc mùa xuân.

Hai người cũng chưa nói chuyện, đến cửa nhà họ Kiều, Phó Bắc dừng lại trước.

"Đưa em đến đây thôi, vào nghỉ ngơi sớm đi."

Nhà họ Kiều vẫn trống trải như cũ, vẫn không có bóng người. Không đi vào cũng tốt, sẽ không thấy được dáng vẻ trống vắng không bóng người bên trong, Kiều Tây cũng không cần phải che giấu, cô ừ một tiếng, lặng im không tiếng động đi vào nhà.

Không ngồi lại dưới phòng khách, biết được đêm nay hai người kia chắc chắn sẽ không về, cô lập tức về phòng, vào phòng kéo màn cửa ra, thoáng thấy Phó Bắc đang đi về.

Từ nhà họ Kiều đến nhà họ phó, đoạn đường rất ngắn, từ lúc cô vào nhà rồi về đến phòng, thời gian cũng đủ để người kia đến nhà.

Ban đêm ánh trăng càng thêm sáng, bầu trời rải rác vài ánh sao yếu ớt, nơi chân trời chồng chất những rặng mây dày, gió mát thổi vào mặt, thoải mái thanh thản.

Thời gian không ngừng trôi, ngày không nhanh không chậm qua đi, mỗi một chuyện phát sinh đều không đáng nhắc đến, giống như ngọn liễu trong gió, thổi qua mặt nước tạo sóng lăn tăn, rất nhanh lại khôi phục tĩnh lặng.

Ngày hôm sau, Triệu Thập Hoan hứa sẽ mang cho Kiều Tây một túi kẹo, loại chưa từng ăn, là ba cô mang từ Nga về.

"Rất ngọt, em ăn thử xem."

Kiều Tây vừa qua thời kỳ thay răng, vẫn có chút kiêng kị với kẹo ngọt, hôm qua là vì hồ đồ, hôm nay sẽ không ăn.

Triệu Thập Hoan không thuận theo: "Ăn của Trần Thạc không ăn của chị, Kiều Kiều em đang bỏ phí một mảnh hảo tâm của chị đó."

"Tạm thời không muốn ăn, ngọt quá, rất ngấy." Kiều Tây vờ nói bừa, qua loa lấy lệ.

Triệu Thập Hoan chọc cô, mỉm cười nói: "Vậy bỏ vào ba lô, từ từ ăn, khi nào ăn hết thì chị mang cái khác cho em."

Kiều Tây thật sự nhét túi kẹo đó vào ba lô của mình, làm Triệu Thập Hoan không nhịn được cười, vừa cười vừa xoa đầu cô, cô không thích, nghiêng đầu không cho chạm vào, Triệu Thập Hoan càng muốn chạm, nháo thành một đoàn ở trên xe.

Trẻ nhỏ thì nên cười cười nháo nháo, cả ngày banh mặt không cảm xúc, không phù hợp.

Phó Bắc nhìn hai người này, không phản ứng nhiều, chỉ lúc Kiều Tây đảo qua nghiêng ngã thì giữ người lại ngồi vững.

Triệu Thập Hoan cũng xấu xa, không biết xấu hổ giả vờ muốn bổ nhào qua, Kiều Tây sợ đến mức trốn thẳng vào lòng Phó Bắc.

Hai người chưa bao giờ hỏi chuyện không nên hỏi, cũng không thể đồng cảm hay thương hại điều gì, trong quá trình trưởng thành khó tránh khỏi sẽ có những chuyện phiền lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có một số việc người ngoài không thể thay đổi được, chuyện có thể làm lại càng ít.

Giang Thành trãi qua hai ngày mưa to liên tục, tiếng mưa ào ào rơi không ngừng, bầu trời u ám như chưa bao giờ sáng.

Khó có khi hai vợ chồng kia còn nhớ đến trong nhà có con gái, buổi tối vội về nhà, Kiều Kiến Lương còn tự mình làm cơm chiều.

Mưa quá lớn, khó tránh khỏi sẽ bị ướt, Kiều Tây vẫy vẫy nước rồi vào nhà.

Ánh mắt mẹ Kiều hồng hồng, như là đã khóc, thấy cô về, nói: "Nhanh đổi giày đi, thay đồ rồi ăn cơm."

Kiều Tây không lên tiếng chào, đổi giày rồi đến ghế ngồi xuống, không một tiếng động yên tĩnh đến dị thường.

Cô biết bọn họ lại cãi nhau, nhưng niệm tình hôm nay vất vả lắm người một nhà đều ở đây, nên tạm ngưng lại.

Mẹ Kiều xới cơm cho ba con hai người, hỏi: "Ở trường học hành thế nào rồi?"

Kiều Tây không chú ý nghe, ngồi suy nghĩ không lên tiếng, chậm nửa nhịp, vẫn là Kiều Kiến Lương vỗ vỗ tay cô, nhắc nhở: "Mẹ con hỏi con, sao không trả lời."

Lúc này cô mới hoàn hồn, ngước nhìn mẹ Kiều, trả lời: "Bình thường."

"Gần đây có chút bận, qua hai ngày nữa mẹ sẽ gọi hỏi giáo viên một chút, gần đây cô mới gọi điện cho mẹ, bận quá nên quên mất."

Kiều Tây không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Mẹ Kiều giả vờ vậy cho ai xem đây, còn nói mới đây, cũng đã là chuyện của tháng trước rồi, lúc đó Kiều Tây ho khan sốt nhẹ, đến phòng y tế, chủ nhiệm lớp muốn liên hệ phụ huynh kết quả gọi cho bà không được, cuối cùng vẫn là dì làm trong nhà đến trường đón người.

Kiều Kiến Lương còn nhớ rõ việc này, sắc mặt nháy mắt rất khó nhìn, nhưng lúc đó giáo viên cũng không liên hệ được với ông, ông không có tư cách gì mà phê phán mẹ Kiều.

Gắp thức ăn cho Kiều Tây, Kiều Tây cũng chưa ăn, mà ăn cơm trắng, Kiều Kiến Lương tự giác biết mình làm không tốt, không quan tâm đến con gái, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, thân thiết hỏi: "Có phải tuần sau đến kỳ kiểm tra tháng không, ôn tập sao rồi?"

Kiều Tây: "Đang ôn."

"Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, cố gắng hết sức là được."

"Ừm."

Trên phương diện giáo dục con cái, quan điểm của hai vợ chồng khác nhau quá xa, Kiều Kiến Lương tuy rằng tôn trọng giới trí thức, nhưng sẽ không bức bách con cái học tập, dù sao cũng giống mình, ông cũng là cái dạng kia, sao có thể yêu cầu con gái mình tài giỏi hơn người chứ? Mẹ Kiều thì lại không cho là vậy, nền tảng và kinh nghiệm của một người quyết định tầm nhìn của người đó, cảm thấy không có việc gì là không thể, chỉ cần cố gắng thì sẽ làm đuợc, thành tích không tốt chính là cố gắng không đủ.

Trên bàn cơm, có mấy lời muốn nói đều nhịn xuống, mẹ Kiều không răn dạy con gái, chỉ là càng thêm không vừa lòng với Kiều Kiến Lương.

"Đã sắp thi rồi, ăn xong thì về phòng làm bài đi, cố gắng ôn tập, đừng thi kém giống lần trước."

Trái lại Kiều Tây tự gắp thức ăn, nhai kỹ nuốt chậm.

Đêm khuya yên tĩnh, vẫn là dáng vẻ lúc trước, nghe bên ngoài thường truyền đến tiếng tranh chấp, Kiều Tây quấn chặt chăn nằm trên giường, không bao lâu, che lấy tai rút cả người vào chăn.

Ngoài cửa sổ mưa to xối xả, trong phòng ngoài phòng một mảnh tối đen, không thấy chút ánh sáng.

Mưa rơi mãi không dứt cho đến sáng, cuối cùng cũng dừng lại, bầu trời hơi sáng hơn, mặt trời trông không quá rõ. Hai vợ chồng ầm ĩ đến nửa đêm mới ngủ, nào còn sức lực mà dậy sớm, thời điểm Kiều Tây thức dậy bọn họ còn đang ngủ, dì làm đã sớm làm xong cơm.

Lần đầu tiên, Phó Bắc chờ ở cửa.

Cô có chút bất ngờ, khó hiểu hỏi: "Sao chị đến đây?"

Lúc trước đều là cô đến nhà họ Phó chờ xe.

Phó Bắc lắc lắc gì đó trong tay: "Bà nội cho em, nên đưa đến."

Chỉ là hai khối bánh, bình thường bà nội Phó thích ăn cái này, Kiều Tây nhận lấy, mở ra nhìn nhìn. Hôm nay tinh thần cô không bình thường, vừa thấy đã không thích hợp, không giấu được cảm xúc, nhận lấy đồ cũng không nói gì, bước đi ủ rũ.

Nhìn vào trong nhà, môi Phó Bắc khẽ động, giây sau lại hỏi: "Hai người chú Kiều ở nhà sao?"

Kiều Tây chỉ gật đầu, không biết bị chọc trúng điểm nào, rõ ràng hôm qua đều không có việc gì, bây giờ lại thập phần thương tâm.

Cô đưa lưng đi về trước, bước đi rất nhanh.

Phó Bắc ngẩn ra, không khó để nghĩ ra đến cùng đã xảy ra chuyện gì, yên lặng một lát, nhưng vẫn không hỏi, chỉ bước đi theo sát phía sau.