Mơ Ước Đã Lâu

Chương 26: Triệu Thập Hoan ôm lấy cô ấy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 26: Triệu Thập Hoan ôm cô ấy

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, có một ngày, Kiều Tây thường xuyên gặp Phó Bắc ở căn tin.

Hệ trung học cơ sở và trung học phổ thông ở trường quốc tế Giang Thành được chia ra, mà ở đây chỗ nào có căn tin, nằm khắp nơi trong trường, cấp hai và cấp ba khó mà đụng phải khi đi ăn cơm.

Ban đầu Phó Bắc còn có thể dẫn theo một hai bạn học đến, dần dần thì đi một mình.

Cái gì Kiều Tây cũng không hỏi, mỗi ngày đúng giờ đến căn tin, lấy cơm xong thì đến khu vực chờ bình thường vẫn hay ngồi, dãy lầu học cách nơi này mười phút đi bộ, Phó Bắc khoảng mười hai giờ rưỡi mới đến.

Ngoại trừ điều này là thay đổi, những cái khác vẫn như bình thường, mỗi ngày tan học ra khỏi lớp, Trần Thạc vẫn đến đưa đủ loại đồ ăn, nhưng chỉ đến gần nửa năm cũng không còn đến và không đi theo các cô nữa.

Khi đó Trang Khải Dương mới quen Phó Bắc, Kiều Tây ngẫu nhiên nghe anh ta nói: "Thằng nhóc này còn chưa kịp thổ lộ đã bị sát thương triệt để, thảm, thật sự thảm."

Tình yêu thuở thiếu thời ngây thơ vẫn luôn không bệnh mà chết, thương tâm một trận, cho rằng trời đất như sụp đổ, kỳ thực chính là hời hợt, cảm xúc bình phục lại cũng sẽ qua đi, chờ đến khi Trần Thạc lại xuất hiện, lại tiếp tục thường xuyên lui tới, chỉ là cậu ta không còn hướng đến Phó Bắc nữa.

Kiều Tây không hiểu được chuyện tình cảm này, ở trên xe hỏi Phó Bắc: "Chị và Trần Thạc xảy ra chuyện gì hả?"

Phó Bắc nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không sao hết."

"Có phải anh ta muốn đối tốt với chị không?" Miệng đứa nhỏ không có chừng mực, cái gì cũng dám nói.

Kỳ thực lời này không phải xuất ra từ miệng cô, mà là Triệu Thập Hoan nói.

Đại khái là Phó Bắc không muốn nghe, cũng có lẽ là vì những lời này lại phát ra từ một cô bé mười hai tuổi thì rất kỳ quái, con ngươi đen như mực rụt rụt, hỏi lại: "Ai nói với em?"

"Không ai hết."

Kiều Tây chưa từng nói dối, nhịn không được mà dời tầm mắt đi, cũng không dám nhìn vào mắt Phó Bắc.

Vô duyên vô cớ, Phó Bắc làm giống như Triệu Thập Hoan, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Cố gắng học tập, đừng nghĩ ngợi lung tung cả ngày."

Kiều Tây không kháng cự hay né tránh, thắt lưng thẳng đứng, lưng cứng lại.

Bây giờ trẻ nhỏ trưởng thành sớm, học cấp hai có không ít đứa lén lút yêu sớm, rất nhiều chuyện bọn chúng đều biết, chỉ là tuổi còn nhỏ nên ngại nói ra miệng, Kiều Tây đã sớm hiểu rõ tâm tư của Trần Thạc đối với Phó Bắc, cô cảm thấy không phải do cô nghĩ lung tung, mà là do Trần Thạc kia có vấn đề, còn đang trong thời kỳ then chốt của việc học, ảnh hưởng đến bản thân cũng ảnh hưởng đến Phó Bắc.

Nói đến cũng kỳ quái, đến lúc này, bên người Phó Bắc cũng không còn xuất hiện những chuyện tương tự như vậy nữa, có lẽ là ông nội Phó nhạy bén mà đánh tiếng đến xung quanh, không cho tiêm nhiễm những chuyện như thế này nữa.

Lại sau đó, Phó Bắc chọn ở lại trong nước học. Cũng không phải tôn sùng nền giáo dục ở nước ngoài, chỉ là trào lưu lúc đó chính là du học, trường quốc tế Giang Thành có nhiều học sinh sau khi học xong cấp hai thì đi du học, có bộ phận thì chọn học đại học xong lại đi, ở Trung Quốc chỉ có vài trường là được xếp hạng trong top thế giới, vì để có nền giáo dục tốt hơn, nên có điều kiện thì phải chọn những trường có thực lực hơn.

Kiều Tây cho rằng người này sẽ chọn đi du học, cũng không biết tại sao.

Nguyên nhân Phó Bắc chọn ở lại học trong nước có rất nhiều, trên phương diện gia đình, tuổi bà nội Phó cũng đã lớn, cùng với chính bản thân cô càng có khuynh hướng ở lại Giang Thành hơn, trực tiếp ghi danh khoa Toán của đại học Giang Thành.

Vào thời điểm đó làng đại học mới được xây dựng vài năm, Chính phủ vì muốn phát triển nền giáo dục mà ra sức nâng đỡ, dùng hết sức xúc tiến xây dựng vài trường đại học do đại học Giang Thành làm đại diện.

Trong trí nhớ, một hai năm này trôi qua rất nhanh, nhanh đến nỗi Kiều Tây cũng không có ấn tượng khắc sâu gì về nó, ngay cả việc Kiều Kiến Lương và mẹ Kiều có từng tranh cãi kịch liệt hay không cũng không nhớ được.

Giang Đại cách trường quốc tế Giang Thành mười phút đi xe, có một ngày, Kiều Tây chạy đến Giang Đại để thăm cái người một đi không trở lại kia, lấy điện thoại gọi người kia ra cổng trường đón mình.

Ngày đó ở Giang Đại ăn cơm xong, Phó Bắc muốn đưa cô về, đi đến bên cạnh bồn hoa ở cổng sau trường học, trong bụi cây rậm rạp truyền ra tiếng mèo kêu, tiếng kêu hết sức kỳ quái, không giống với tiếng mèo bình thường vẫn hay kêu.

Kiều Tây tò mò, dừng lại cẩn thận xem xét, nhưng lại bị Phó Bắc kéo ra.

"Đừng nhìn lung tung."

"Trong đó có mèo, kêu rất thảm."

Vẻ mặt Phó Bắc khẽ động, muốn nói lại thôi, muốn giải thích nhưng rồi cũng thôi, kéo Kiều Tây đi, đi rất xa.

Tiếng mèo kêu to và thê thảm chỉ kéo dài một lúc, Kiều Tây quay đầu lại nhìn, thấy trong bụi cây có hai con mèo ta liên tiếp chạy ra, một con nhỏ gầy đuổi theo một con béo hơn không tha.

Hai người gọi xe về đại viện, trong taxi không mở đèn, tối đen, tài xế không nói nhiều lắm chuyên tâm lái xe, chỉ hỏi các cô muốn đi đâu xong không còn mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Kiều Tây ngồi kề bên cánh tay Phó Bắc, cố ý kéo gần khoảng cách.

Bên trong xe rất yên tĩnh, cô nghiêng đầu hỏi: "Chị về đại viện, vậy ngày mai không có lớp hả?"

Phó Bắc: "Có lớp."

"Vậy chị về lại trường đi."

Người này không hé răng, có thể là ghét bỏ cô dài dòng, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, xe chạy được một đoạn, hai bên đường là hàng dài đèn đường dựng thẳng, ánh đèn rơi xuống xuyên qua những tán lá phong, đáp vào bên trong cửa sổ, chiếu vào bên sườn mặt của cô, nhu hòa mà yên tĩnh.

Kiều Tây không khỏi nhìn nhiều hơn, xoay tầm mắt, một lát sau lại vụиɠ ŧяộʍ xoay lại nhìn.

Phó Bắc như là không cảm nhận được mấy hành động nhỏ này của cô, hồi lâu trả lời: "Có lớp vào tiết thứ ba, buổi sáng lại về."

Cô "À" một tiếng, nghiêng đầu nhìn quang cảnh đường phố lướt nhanh, ngồi trong xe không nghe được thanh âm nơi xa xa, giống như đường phố trống trải mà tịch liêu, nhưng không phải vậy, ngoài đường người người tới lui nhiều không kể xiết, nhất định rất náo nhiệt.

Kiều Tây không được tự nhiên nhích tới nhích lui, một chút cũng không yên, càng lúc càng gần đến Phó Bắc, lúc đối phương mở mắt ra, cô bỗng nhiên nói nhỏ: "Vừa rồi phía sau cây đa trong trường của chị, em nhìn thấy có hai người đang ôm nhau, ôm rất chặt."

Phó Bắc quay đầu nhìn cô, muốn nghe cô muốn nói điều gì.

Kiều Tây nói tiếp: "Tóc thẳng đang ăn miệng tóc xoăn."

Đứa nhỏ dùng từ rất kỳ quái, tóc thẳng và tóc xoăn, ăn miệng mà không phải là hôn hoặc là hôn môi.

Có lẽ là Phó Bắc nghe không hiểu, cũng có lẽ là không để ý, chỉ nói: "Sau này đừng nhìn."

Kỳ thực Kiều Tây còn chưa nói xong, cô nhìn thấy không chỉ là như vậy, tóc thẳng còn sờ tóc xoăn, giống như trên TV diễn vậy, nhưng lại càng quá hơn trên TV một ít, là hình ảnh phía sau cảnh tối lửa tắt đèn, tối muộn lại không có mấy ai, hai người này sờ soạn làm chuyện xấu.

Ban đêm cô nằm trên giường, trong đầu nhớ lại việc này, mười mấy tuổi thích tìm tòi học hỏi, nhưng cái này lại không có trong sách vở, cô không rõ vì sao hai người kia lại sẽ làm như vậy, càng nghĩ lại càng tìm không ra nguyên do.

Kiều Tây vẫn như một tờ giấy trắng, chưa từng có một nét bút nào viết lên, thế mà nét bút đầu tiên trong đời lại đậm mực đến thế, nhớ đi nhớ lại, trong lòng cô đập bang bang đến lợi hại, mơ mơ màng màng ngủ mất, lúc mơ màng mơ thấy bản thân về tới cổng sau của Giang Đại, cô vạch bụi cây, nhìn thấy con mèo gầy áp trên lưng con mèo béo, há miệng lộ ra răng nanh cắn lấy sau gáy con mèo béo, kỳ thực thì con mèo béo cũng không có phản kháng gì.

(Ed: Cha mạ ơi, khúc trên cứ tưởng hai con mèo bị bỏ rơi đáng thương, thì ra làm chuyện mèo méo meo, chẳng trách Phó Bắc kéo đi ngay)

Cảnh tượng thay đổi, con mèo béo chạy đến nơi gốc đa.

Tóc thẳng ở đằng kia, ôm lấy vòng eo tóc xoăn, tay kia thì đang bám lấy hướng lên trên...

Đến đây Kiều Tây sực tỉnh.

(Ed: Cho b nào bị rối thì đoạn này là quay lại hiện tại rồi nha)

Phim truyền hình quá mức nhàm chán, thế nhưng lại xem đến ngủ quên mất, đầu óc còn hơi mơ màng, di chuyển thắt lưng vừa đau vừa cứng, đứng lên tắt TV.

Xoa xoa mi tâm, nhớ lại cảnh trong mơ, cô đã không còn nhớ được chi tiết nữa, nhưng nhớ mang máng trước đây đã từng xảy ra, có thể là gần đây thật sự mệt mỏi, thêm mấy chuyện nhiễu sự làm phiền lòng, khi căng thẳng cô vẫn luôn mơ thấy những giấc mộng kiểu như vậy.

Di động đã sớm hết pin mà tắt máy, về phòng cắm sạc, dọn dẹp một chút rồi lên giường ngủ.

Sau khi Giang Thành bước vào thu, thời tiết vẫn luôn biến chuyển thất thường, trời lúc thì đầy mây lúc thì quang đãng, hai ngày sau đều là quang đãng. Ba mẹ Đường Nghệ đến Giang Thành, Kiều Tây hẹn đi ăn cơm, ba mẹ Đường Nghệ là người vô cùng tốt, còn mang theo quà sinh nhật cho cô, hai vợ chồng chỉ ở lại hai ngày, không đợi được đến sinh nhật cô.

Vì để cảm ơn, ngày ba mẹ Đường Nghệ rời Giang Thành, Kiều Tây mua không ít đặc sản tặng bọn họ, Đường Nghệ rất cảm động, khoa trương nói: "Cậu được đó, cũng nghĩa khí lắm."

Trên đường lái xe về phố Thất Tỉnh, Kiều Tây gặp được Phó Bắc ở con phố bên cạnh.

Đó là vào lúc cao điểm của giờ tan tầm, đường phố chật như nêm, hàng dài xe bị ùn tắc, nửa ngày cũng không nhích được bao nhiêu xa. Trước khách sạn Hoa Đình, Phó Bắc đang đứng cùng một ông cụ khoác áo đường trang (kiểu áo Tôn Trung Sơn), ông cụ tóc đã hoa râm, nhưng tinh thần rất minh mẫn, thắt lưng ưỡn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, từ ngôn ngữ cơ thể thoạt nhìn không giống như là một người hiền hòa.

Phó Bắc nhìn như là đứng sóng vai cùng ông cụ, nhưng nhìn kỹ thì đứng lui về sau một chút, không đến nỗi đứng phía trước, cử chỉ cẩn thận lại thong dong.

Kiều Tây đoán đối phương chính là Đàm nhị gia trong lời đồn, cô còn tưởng rằng là một người đàn ông trung niên mạnh mẽ, không ngờ lại đã lớn tuổi như thế.

Dòng xe chậm rãi nhích về trước, càng chạy càng xa.

Bởi vì để chuẩn bị cho sinh nhật, Kiều Tây đóng cửa tiệm trước một ngày, tự cho bản thân được nghỉ phép, ngày sáu là thứ năm, thứ tư cô đi một chuyến đến công viên tưởng niệm thăm bà nội Phó.

Không ngờ lại gặp được Phó Bắc đến đây một mình.

Hai bên đều mua hoa thiên điểu, là loài hoa bà nội Phó thích nhất khi còn sống.

Trước mộ, hai người đều tạm thời gác xuống tất cả, Phó Bắc mở miệng trước, "Sao lại muốn đến đây?"

Dù sao hôn nay cũng không phải ngày nghỉ, cũng không phải là ngày đặc biệt gì.

Kiều Tây khom người đặt hoa xuống, nói: "Có thời gian thì đến thôi."

Hai người giúp nhau một tay, cùng dâng hương cho bà nội Phó, công viên tưởng niệm vốn yên tĩnh trống trãi, đang thời gian làm việc cơ hồ không có người đến, phóng tầm mắt khắp núi đều là bia mộ và từng mảng cây xanh thẫm, trong không khí tràn ngập mùi khói hương, rất có cảm giác hiu quạnh.

Kiều Tây thành tâm, làm gì cũng đều yên tĩnh nghiêm túc, hai người trong lúc đó có nhiều chuyện, tất nhiên sẽ không tranh luận ở chỗ này, làm xong hết mọi việc, Kiều Tây thu lại vẻ mặt, nói: "Lúc đó tôi cũng không biết bà nội sẽ ra đi, hôm trước đó còn qua thăm bà, bà còn rất tốt, còn phơi nắng ngoài ban công phòng tập, tôi ngồi cùng bà thoáng cái đã đến buổi trưa, hai đàn chị cũng đến, nhưng cũng không ở lại lâu."

Phó Bắc đứng đối diện, lẳng lặng nghe.

"Buổi tối tôi phải về, bà kéo tôi lại, đưa di động qua, hỏi, có thể giúp bà gọi điện thoại cho cô được không."

Rất nhiều chuyện, bà nội Phó đều nhìn thấy trong mắt, đều hiểu rõ ràng, giải thích vô cùng vụng về, "Bà nội già rồi, mắt bị mờ không nhìn rõ, Tiểu Tây, có thể gọi điện cho Tiểu Bắc giúp bà được không, cũng đã lâu rồi bà không gọi cho con bé."

Kỳ thực Phó Bắc vẫn thường xuyên gọi cho bà nội Phó, những lời này đều chỉ là lấy cớ, dùng để lừa Kiều Tây mà thôi.

Thế sự khó nói rõ, lúc trước Phó Bắc xuất ngoại cũng có một phần nguyên nhân xuất phát từ bà nội Phó, sau này là bà nội Phó khuyên giải, đáng tiếc Phó Bắc đồng ý nhưng Kiều Tây thì không. Kiều Tây chần chờ, cuối cùng cũng không gọi cuộc điện thoại đó, rất nhiều việc cô đều biết, cho đến bây giờ, có tiếc nuối hay không, chính cô cũng không rõ.

Khi nói những lời này, thanh âm của Kiều Tây cũng không có dao động quá lớn, trên mặt cũng là vẻ nhàn nhạt.

Cô không còn giống như khi còn nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, Phó Bắc không biết đến cùng cô đang suy nghĩ thế nào.

Lúc trước Kiều Tây rõ ràng là dáng vẻ không hề có khúc mắc, ôm lấy Phó Bắc lên giường, vui thích không giống như là giả, sau đó lại đột biến, nhẫn tâm cũng không phải là giả, không hiểu được cô đang nghĩ gì.

Có lẽ là không cam lòng, muốn được đến một lần, có lẽ là quá mức thờ ơ, qua đi lại không đáng nhắc đến, tùy tâm sở dục muốn làm gì thì làm đó, có lẽ là vì tính cách, tình nguyện bản thân bị đau cũng không cho đối phương tốt hơn...

Phó Bắc chỉ có thể nói một câu "Thực xin lỗi", cũng không biết nói gì, xin lỗi cũng không có tác dụng gì, cũng không cần thiết, có một số việc không thể dùng vài ba lời là có thể giải thích được, hơn nữa quyết định là do bản thân chọn, không ai lấy dao kề cổ bức bách cô, vì thế cô phải gánh lấy hậu quả này.

"Tôi hẳn là nên gọi cho cô." Kiều Tây nói.

Chỉ một cuộc điện thoại mà thôi, gọi đi cũng không chết gì.

Gió núi thổi nhẹ qua, thổi đến thoải mái.

"Kiều Tây." Phó Bắc giữ chặt cánh tay cô, sợ cô đi, môi mỏng khẽ động: "Tôi có về nước tìm em..."

Kiều Tây thờ ơ, "Lúc nào, hai năm trước sao?"

Cô đều biết.

--- Hai năm trước, còn tìm làm gì.

Trong một đêm Giang Thành chính thức vào thu, nhiệt độ chợt hạ, phút chốc biến thành hơn mười độ, năm nay hạ nhiệt sớm hơn năm trước.

Nơi tổ chức sinh nhật là căn biệt thư được thuê ở ngoại ô, Kiều Tây không muốn tổ chức ở nhà, lười quét dọn, cũng không muốn tìm chỗ ăn một bữa cơm qua loa, nơi này là do Đường Nghệ chọn giúp, cách phố Thất Tỉnh chừng bốn mươi phút đi xe.

Không đợi Phó Bắc, cũng không nói địa chỉ cho người này.

Bạn của Kiều Tây đến sớm hơn, đã trang trí xong, cô có thói quen một thân một mình, nhưng cũng không thiếu bạn bè, cũng có những mối quan hệ của bản thân.

Người đến không nhiều lắm, Triệu Thập Hoan là người đến cuối cùng, nơi này cũng không dễ tìm.

"Kiều Kiều - -" Triệu Thập Hoan cười vui.

"Chị Hoan." Kiều Tây đáp lời, ngay sau đó đột nhiên bị ôm lấy.

Sức lực của Triệu Thập Hoan không nhỏ, ôm cô không cho động.

Kiều Tây có chút không quen, còn chưa kịp động một chút, vô ý thoáng nhìn phía xa xa, bên cạnh chiếc Bentley của Triệu Thập Hoan có một chiếc Maybach đen.

Chỗ xe đậu có một cái cây già che mất một nửa, hơn nữa nơi đó có rất nhiều xe đậu lại, cho nên không dễ bị chú ý tới.

Nhìn thấy người từ trong xe bước ra, cô ngẩn người.

Triệu Thập Hoan nâng tay vỗ vỗ lưng cô, nói: "23 rồi, sinh nhật vui vẻ."[BHTT - EDIT] Mơ Ước Đã Lâu - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử - Chương 26: Triệu Thập Hoan ôm lấy cô ấy

*Hoa Thiên điểu