Mơ Ước Đã Lâu

Chương 4: Không tha



Chương 4: Không thả

Năm đó nhà họ Kiều mới giàu lên không bao lâu, Kiều Kiến Lương cả ngày đều bận rộn việc kiếm tiền, nào có tâm trí bận tâm đến con trẻ, chủ yếu là bọn họ không quá đặt nặng vấn đề giáo dục con gái, giống như thế hệ trước vậy, lo ăn lo uống nuôi thả tự do là được, mà hai ông bà cụ nhà họ Kiều lại đã sớm qua đời nhiều năm rồi

Bảy tám tuổi là độ tuổi thích tụ tập náo loạn nhất, yêu thích kết bạn, nhưng chung quanh không có bạn cùng tuổi, cho nên Kiều Tây chỉ lẻ loi một mình

Bà Nội Phó thương xót, cho rằng vợ chồng nhà họ Kiều không có trách nhiệm, nhưng cũng không thể xen vào quá nhiều việc nhà người ta, chỉ có thể nói lúc ở riêng một chút: "Không phải chỉ cần sinh con ra là xong, phải dạy phải dưỡng, nhà có tiền, thì đăng ký một lớp học cho con bé hay tìm mấy đứa bạn cùng lứa cho con bé cũng được, haiz, nhà này thật là..."

Phó Bắc vừa vào cửa thì nghe được những lời này, hơi liếc nhìn qua một chút

Bà nội Phó nhìn thấy, hiền lành hỏi: "Hôm nay sao con về sớm vậy?"

"Nhóm Triệu Thập Hoan có việc phải về, nên đi trước rồi ạ." Cô nói

"Con về thật đúng lúc." Bà nội Phó cười nói: "Tiểu Tây vừa mới về, cả buổi trưa buồn bã không vui, chạy đến ban công rất nhiều lần, vẫn luôn chờ con về đó, thật đáng thương."

Thân hình Phó Bắc dừng lại, cái gì cũng không nói

Ngày hôm sau, Kiều Tây không như thường ngày mới sáng sớm đã chạy qua đây, đến chiều cũng không thấy bóng người đâu, đoán chừng là còn tức giận việc hôm qua

Nhưng sau bữa cơm chiều thì vẫn đến đây

Lúc đó Phó Bắc đang ngồi trên sofa phòng khách, vừa thấy người đến, nâng mắt nhìn

Kiều Tây không đến gần cô, mà đi đến cạnh bà nội Phó, bà cười híp mắt hỏi: "Sao ban ngày không đến đây, đi ra ngoài sao?"

"Đến tiệm cầm đồ ạ." Kiều Tây khẽ trả lời, vô tình hữu ý mà dùng khóe mắt liếc nhìn Phó Bắc

Tiệm cầm đồ là một cửa hàng cũ ở khu Bắc, trước kia kinh doanh cầm đồ, bây giờ được Kiều Kiến Lương mua lại làm nơi thu mua đồ cổ, người dân quanh đó vẫn quen gọi nó bằng cái tên cũ

Bà nội Phó nói người làm cắt dưa, trái cây và bánh ngọt mang lên, toàn bộ đều cho Kiều Tây ăn

Kiều Tây ngoan ngoãn ăn bánh ngọt, thường thường cùng trò chuyện với bà nội Phó, nhưng chính là không đế ý đến phó bắc

Phó Bắc tựa lưng vào sofa xem TV, không quan tâm một già một trẻ bên kia. Thẳng đến khi bà nội Phó rời khỏi, có vẻ kiều tây không mấy vui vẻ, như có như không mà đánh giá người còn lại đang ngồi đối diện kia, liên tục nhìn về bên này vài lần, tiếc rằng người kia không đáp lại, đứa nhỏ ăn bánh ngọt xong thì đi khỏi

Lúc bà nội Phó đi ra thì không thấy người đâu, khó hiểu hỏi: "Người đâu, đi đâu rồi?"

"Đi rồi ạ."

"Đi một mình sao?"

Phó Bắc không nặng không nhẹ mà ừm một tiếng

Bà nội Phó tức giận, giáo huấn: "Trời tối muộn, con bé còn nhỏ như vậy, sao con cũng không gọi người trong nhà đưa em về."

Bóng đêm bên ngoài yên tĩnh khôn cùng, khắp nơi đều tối đen, nếu xảy ra chuyện gì thì rất nguy hiểm. Phó Bắc không hé răng, làm bà nội Phó không nhịn được mà nói thêm vài câu, nhà họ Phó cái gì cũng tốt, ở trong mắt người khác thì là một gia đình rất lợi hại, nhưng bà nội Phó biết rõ, trong nhà này, chỗ nào cũng được, chỉ là tình người lại rất đạm bạc

Sau một ngày, Kiều Tây vẫn như mọi khi sáng sớm đã tới. Cô mặc bộ váy mới, đó là váy mẹ Kiều tự may, làn váy xõa tung bồng bềnh, nhìn đặc biệt đáng yêu

Đứa nhỏ vẫn luôn chạy nhảy bên cạnh, nhưng lại không nói chuyện

Cho rằng Phó Bắc không nhìn thấy

Rốt cuộc Kiều Tây không nhịn được, khó chịu ngột ngạt hỏi: "Phó Bắc, chị đang làm gì vậy?"

Lại gọi thẳng tên họ, không thành thật phép tắc như những người khác

"Không làm gì hết." Phó Bắc nhàn nhạt nói, đến sofa ngồi xuống. Kiều Tây liền đi theo cùng ngồi xuống, ban đầu khoảng cách có hơi xa, sau đó chậm rãi di chuyển qua, cuối cùng da mặt dày ghé sát vào cánh tay đối phương, cô sẽ không nhìn Phó Bắc, mắt to tròn không chớp nhìn vào màn hình TV

Nếu chiều nay không có chuyện đó thì hẳn hôm nay xem như là tốt đẹp rồi, đứa nhỏ tính tình kỳ quái đến cũng nhanh mà đi cũng mau, sẽ hờn dỗi, nhưng sẽ không lâu

Đáng tiếc, buổi chiều có một đám người đến nhà họ Phó, lớn nhỏ đều có, trong đó còn có Chu Giai Kỳ, Chu Giai Kỳ lớn hơn Kiều Tây một tuổi, hơn nữa dáng người lại cao gầy, diện mạo cũng rất tinh xảo đẹp mắt

Kiều Tây vẫn chưa phát triển chiều cao, có hơi thấp, lại mũm mĩm, nhìn thấy nhiều người như vậy, cô hơi mất tự nhiên mà đứng bên cạnh, nhưng không ai quan tâm đến cô, tất cả mọi người đều có việc bận

Chu Giai Kỳ ngọt ngào gọi một tiếng: "Chị Bắc."

Phó Bắc còn chưa mở miệng, một đám người lớn đã tụ lại vội vàng khen Chu Giai Kỳ lễ phép, hàn huyên với nhau một trận, có người hỏi bà nội Phó: "Đây là bà con nhà ngài ạ?"

"Nhà hàng xóm, đến đây chơi."

Ân oán giữa Kiều Tây và Chu Giai Kỳ chính là vào lúc này mà kết thành

Sau khi người lớn đi ra ngoài, Chu Giai Kỳ đi đến trước mặt Kiều Tây, liên tiếp hỏi: "Con nhỏ kia váy mua ở đâu đó?"

Cô gái nhỏ bình thường đã được nuông chiều từ bé, nói chuyện còn vênh mặt hất hàm mang theo hàm ý sai khiến, cô nàng được người xung quanh nuông chiều, Kiều Tây không trả lời thì liền hỏi lại, giọng điệu còn có chút ngang ngược

Kiều Tây muốn rời khỏi đó, không muốn để ý đến, kết quả bị Chu Giai Kỳ kéo lấy váy

"Buông ra, ngươi muốn kéo rách váy luôn hả." Cô vội la lên. Kiều Tây rất thích chiếc váy này, trẻ nhỏ luôn muốn bày ra thứ tốt nhất của mình cho người mình quan tâm, cho nên hôm nay mới mặc đến đây

Chu Giai Kỳ không buông, nói ngang ngược: "Mày nói cho tao biết mua ở đâu, tao sẽ buông."

"Mẹ tôi may."

Nhưng Chu Giai Kỳ không tin

Lúc Phó Bắc xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy Kiều Tây đánh mạnh vào phía dưới cánh tay Chu Giai Kỳ, sức của đứa nhỏ cũng không nhẹ, Chu Giai Kỳ thấy cô đi xuống, oa một tiếng khóc ra trước

Người lớn bên ngoài bị kinh động, nhưng chỉ là hai đứa nhỏ mâu thuẫn gây nhau, mọi người khó mà nói được gì, chỉ có thể vội dỗ dành Chu Giai Kỳ

Kiều Tây kiên cường đứng tại chỗ, tay bé nhỏ nắm chặt lấy làn váy

Dù sao cũng là đứa nhỏ nhà người ta, trong nhà còn một đám khách, ông nội Phó chỉ có thể để Phó Bắc dẫn Kiều Tây về nhà bên kia

Phó Bắc đi đến dẫn người, đến cửa nhà họ Kiều, trầm giọng nói: "Sau này đừng đánh người."

Mười mấy tuổi, đối với sự việc chính là đúng là đúng sai là sai, cho rằng cho dù có xung đột cũng không nên đánh người, huống chi còn ra tay mạnh như vậy, cô không thiên vị Kiều Tây, chỉ đứng ở vị trí trung lập mà thôi

Vốn Kiều Tây nắm góc áo cô mà đi, nghe nói như thế, không một tiếng động mà nới tay, bản thân rầu rĩ trở về

Từ đêm đó đến một tuần tiếp theo, Kiều Tây cũng chưa đến nhà họ Phó, bà nội Phó còn nghi hoặc: "Sao đột nhiên không đến nữa, có phải trong nhà có việc gì không?"

Mẹ Trần nói: "Hôm qua còn thấy con bé ngồi ở cửa nhà đây mà, có lẽ qua hai ngày nữa lại đến thôi."

Nhưng vẫn không đến như cũ

Buổi chiều hai ngày sau, Phó Bắc gặp được Kiều Tây ở chốt bảo vệ

Đứa nhỏ đứng đó nói chuyện với bảo vệ, bảo vệ có nuôi một con chó pug rất hiền, cô ngồi dưới đất sờ sờ nó, còn thường không ngại bẩn mà ôm lấy nó, con chó pug rất thân thiết với cô, càng không ngừng vẫy đuôi

Phó Bắc còn chưa đi qua, triệu thập hoan đã đến

Nhìn thấy kiều tây, Triệu Thập Hoan nhất thời vui lên, gọi: "A, em gái nhỏ, em đó, còn nhớ chị không?"

Tất nhiên là nhớ, Kiều Tây biết cô là bạn tốt của Phó Bắc, nhưng không quan tâm, quay lưng lại với cô. Nhưng lại làm Triệu Thập Hoan nở nụ cười, người này chính là thiếu đòn, thế nào cũng phải đến trêu chọc vài lần, chọc giận Kiều Tây

"Chị phiền thật đó, đừng đến gần tôi."

Da mặt Triệu Thập Hoan còn dày hơn tường thành, cười vui mà nói: "Nơi này lớn như vậy, chịu khó chen lấn một chút."

Kiều Tây còn đang giận, còn lây sang người khác, tóm lại là không quan tâm Triệu Thập Hoan, Triệu Thập Hoan như biết làm ảo thuật mà biến ra một viên kẹo, dỗ dành nói: "ăn không? Cố ý mang cho em đó, kẹo nhập khẩu từ nước ngoài, ăn ngon lắm."

"Không ăn." Kiều Tây cứng nhắc nói, nhưng giọng lại mềm đi không ít

Xưa nay Triệu Thập Hoan luôn không biết ngại là gì, trái một câu phải một câu, vài câu đã dỗ được người, vốn định đến tìm Phó Bắc, bây giờ cũng không muốn đi, mà dụ dỗ Kiều Tây đi, nói là dẫn cô ra ngoài đi dạo

Hồi nhỏ Kiều Tây tương đối đơn thuần, bị nhốt trong đại viện lâu ngày, vừa nghe có người muốn dẫn mình đi chơi thì động tâm không thôi, rối rắm nửa ngày, nhưng vẫn không chống lại được những lời tốt đẹp của triệu thập hoan, nửa tin nửa ngờ mà đi theo

Tới cửa, Triệu Thập Hoan nói: "Em nắm tay chị."

Kiều Tây lắc đầu: "Không muốn."

"Không được, đi ra ngoài bị lạc chị không tìm được em thì sao." Triệu Thập Hoan thực sự không đứng đắn, lời gì cũng nói được

Kiều Tây do dự, đi tới đi lui, cuối cùng vẫn nắm lấy tay Triệu Thập Hoan

Phó Bắc đứng phía sau chạc cây rậm rạp, nhìn hai người từng bước đi xa

Từ trước đến nay Phó Bắc không dỗ dành người khác, hiện tại cũng không

Kiều Tây rời khỏi nhà họ Phó, rời đi rất dứt khoát

Đã nhiều năm trôi qua, mẹ Trần còn làm việc tại nhà họ Phó, nhìn thấy phó bắc đi ra, thì thầm vài lời: "Cô Kiều vẫn là dáng vẻ trước đây, cũng không thay đổi chút nào."

Phó Bắc không tiếp lời, khí chất thanh lãnh hơi trầm xuống, tầm mắt vẫn dừng nơi cửa lớn

Ở nhà một đêm, sáng sớm Kiều Tây lái oto rời đi, cũng không ăn sáng ở nhà. Kiều Kiến Lương hơi khó xử, luyến tiếc cô đi khỏi, lại không thể bỏ xuống tự tôn mà đuổi theo, chỉ có thể nhìn xe chạy đi xa

Phố Thất Tỉnh phồn hoa nhộn nhịp, trời chỉ vừa sáng nhưng dòng xe đã chạy thành hàng, vừa vào đầu đường đã tấp nập xe, chạy đến cửa tiệm đã hừng đông

Tiệm xăm hình không thuê nhân viên, chỉ một mình Kiều Tây làm, tiệm rất nhỏ, nhưng mọi thứ đều đầy đủ, tiệm mới mở nên khó có khách đến, một ngày cũng chưa có đến vài người vào xem, tính ra thì mười người vào tư vấn thì có đến chín người không làm

Ngây ngốc trong tiệm đến tám giờ rưỡi, thấy thật sự không có khách, cô quyết định đóng cửa, chuẩn bị mua đồ ăn về nhà nấu cơm

Sau khi chuyển ra sống một mình, tiết tấu cuộc sống của cô đã chậm lại, cô cứ thế mà sống chậm rãi, mua xong đồ ăn lại đi mua một đống lớn thức ăn nhanh

Dưới lầu của tiểu khu khá yên tĩnh, dưới gốc cây đa cổ thụ cao lớn xanh tốt đậu một chiếc Maybach đen, khung xe rất lớn, Phó Bắc dựa vào bên thân xe. Bóng cây che phủ xuống dưới đầu, đứng nơi đây như ẩn như hiện, cho nên khi Kiều Tây xuống xe vẫn không phát hiện ra cô, cho đến khi người này lên tiếng hỏi: "Đi đâu vậy."

Tiếng nói rất thấp, nặng nề, thêm chút hanh khô buổi đêm càng làm tăng thêm chút ý lạnh