Trong sách cũng chỉ đề cập một lần đến chuyện y chết non mà thôi, còn có đôi khi là ký ức của lão phu nhân, rõ ràng biết Thời Thiện Cẩn là con trai cả, bà Thời mang thai Thời Thiện Ngôn khi ông mới một tuổi, sau đó Thời Thiện Ngôn sinh chưa tới hai tháng đã chết yểu.
Cuối cùng ngay cả gia phả cũng không được vào, cho nên sau này sinh thêm Thời Thiện Thận và Thời Thiện Hành lên trước một vị.
Hệ thống giải thích: “Theo lý mà nói, đứa trẻ chết non không thể tổ chức ma chay, cũng không thể tảo mộ cho y, giống như hoả táng vậy, đều không nhận trẻ con chết non.
Tro cốt của Thời Thiện Ngôn bây giờ đang ở trong cái hộp kia, tất nhiên là có người tự thiêu, lại còn lập cho y một tấm bia, sau đó mới gửi lại cho cô.
Ninh Mông không nghĩ ra, người gửi hũ tro cốt này cho cô vì sao không xuất hiện, mà lại mượn Lập Xuân, hôm sau còn dùng phương thức chuyển phát nhanh, cũng không sợ làm sai ở đâu.
“Có đôi khi, trẻ con mới sinh có tác dụng rất lớn.” Hệ thống uyển chuyển mở miệng: “Sinh thần bát tự của Thời Thiện Ngôn, còn có thể chất, chỉ kém hơn cô một chút.”
Dù sao cũng là bé trai, về diện tính âm đương nhiên cũng không bằng con gái.
Ninh Mông như là chỗ bít tắc đột ngột được tháo gỡ, hiểu ra điều gì đó. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nói cách khác lúc trước có người phát hiện Thời Thiện Ngôn mới sinh có chút thích hợp, vì thế tìm cách đưa y đi, còn biến thành hiện tượng chết non, nhưng nhiều năm về sau, bây giờ tro cốt này lại được gửi tới chỗ cô.
Người gửi tro cốt của đứa trẻ nhất định là biết người phía sau màn, bằng không sao có thể lấy được hũ tro từ chỗ hắn ta.
Bây giờ Ninh Mông cảm thấy tất cả như một câu đố, giống như trò chơi ghép hình, từng miếng dẫn tới gần chân tướng, cho đến cuối cùng lắp ghép lại, sẽ ra được đáp án cuối cùng.
Lần này hệ thống không chần chừ, “Ở lầu hai, cái phòng trước kia cậu ta ở.”
Phòng kia nói nghe thì có vẻ ổn, nhưng so với Thời Thông Thời Tuệ năm đó, thực sự là không đáng nhắc tới, sự chênh lệch có hơi lớn.
Lúc Ninh Mông đẩy cửa đi vào, cho rằng mình sẽ nghe được một chút tiếng động, kết quả lại là bên trong tĩnh lặng muốn chết, căn bản là không có tiếng gì.
Cô xoay người đóng cửa, phát hiện người phụ nữ tóc vàng cũng theo qua đây.
Phòng rất lớn, Ninh Mông trực tiếp đi vào bên trong, sững sờ tại chỗ.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Thời Thích như thế.
Thời Thích nằm trên giường, nhắm chặt mắt, mặt mày cực kì khó coi, trên mặt bình thường tinh xảo lại không hề có chút máu nào, giống như búp bên sứ, vừa thấy hẳn là bị thương hay như thế nào đó.
Cô không biết một ngày buổi tối kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên là nguyên nhân do bàn tay tội ác phía sau màn, không cần nghĩ cũng biết.
Không nói thì làm sao biết có làm được hay không, hơn nữa người trước mặt còn chưa biết tốt xấu, lúc trước Thời Thích còn nhỏ đã dứt khoát bỏ đi luôn, không chăm sóc anh, bây giờ tới cũng không biết có lợi ích gì.
Tuy rằng không rõ thân phận của bà ta lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô lên án hành vi vứt bỏ con không quan tâm, trực tiếp biến mất của bà ta.
Nghĩ tới đó, cô lại hỏi hệ thống: “Rốt cuộc bà ta có thân phận gì?”
Không phải người, cũng không phải quỷ hút máu các loại, vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà trường sinh bất tử dung mạo không thay đổi chứ?
Thế giới này là thế giới trong sách, hoàn toàn dựa theo sự bố trí lúc trước của tác giả, tuy rằng không đề cập cụ thể, nhưng trong đầu bà ta đã cấu thành nên tất cả mọi thứ của thế giới này, nó cũng phải đi tra mới biết được.
Trường sinh không phải chuyện giản đơn, có cũng là tội lỗi cả đời.
Hình như là vì phán đoán cô có ích cho Thời Thích hay không, người phụ nữ di chuyển trong phòng rất lâu, cuối cùng phát hiện một thứ ở trên bàn, sau khi mở ra xem lại quét mắt liếc cô một cái.
Ninh Mông híp mắt lén nhìn.
Thấy thế nào cũng là giấy kết hôn mà...
Cô còn đang suy nghĩ, người phụ nữ đã buông thứ trong tay xuống, lập tức đi về phía cô, hũ tro cốt trong tay cũng bị bà ta đặt lên bàn, “Một lát nữa cần cô phối hợp.”
Ninh Mông do dự một chút, gật đầu.
Dựa theo ý của hệ thống, hẳn là bà ta phải là người tốt mới đúng, hơn nữa nếu muốn hại Thời Thích, vậy hẳn sẽ không sinh anh ra, hoặc là dứt khoát sinh xong giết chết là được, không cần chờ tới ngày hôm nay.
Ninh Mông không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bà, trước mắt cô đã nhìn thấy như có mấy người xuất hiện vây chung quanh ngọn lửa, hình bóng mơ mơ hồ hồ bắt đầu múa cùng người phụ nữ, chẳng qua tốc độ không nhanh như bà.
Rõ ràng là ở trong phòng, bên tai cô lại vang lên tiếng gió ù ù, còn như có tiếng hô từ phương xa truyền tới, chấn động lòng người.
Ninh Mông đang đực người, người đối diện bỗng nhiên túm cô qua, dứt khoát đâm thủng đầu ngón tay cô, vào lúc cô chưa phản ứng lại đã nặn một giọt máu nhỏ lên môi Thời Thích, sau đó theo đường rãnh môi mà đưa vào miệng.
Tiếng ngâm xướng lớn hơn một chút nữa, cuối cùng lại dần dần trở về yên lặng.
Cô khoá mắt nhìn, ngọn lửa và mấy người bên cạnh vây quanh như là từ trước tới nay chưa từng xuất hiện, biến mất không còn một mống.
Trong phòng từ máu của cô, thì không còn thứ gì khác.