Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 5: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar 5





Tiết Quang Vũ đôi tay cắm ở trong túi áo khoác, bên chân túi hành lý cao nửa người.

Khi nhìn thấy vết thương của Nguy Dã, đồng tử co rút.
Nguy Dã đối với y cười: “Chào ông chủ.”
Tiết Quang Vũ chỉ là gật đầu, dời đi tầm mắt.

Ngón tay ở trong túi siết chặt, ngắn ngủn mấy chục giây có vẻ trở nên thật dài.
Thang máy chậm rãi đi lên, bỗng nhiên nhẹ lay động một cái rồi đình trệ giữa hai lầu.
Nguy Dã thở nhẹ, thanh âm khẽ run: “Thang máy như thế nào hỏng rồi?”
Hệ thống vừa muốn nói cho hắn không nguy hiểm, liền nghe hắn ở trong lòng “Oa” một tiếng: “Thang máy thật hiểu chuyện nga.”
Hệ thống im lặng.
Tiết Quang Vũ hung hăng xoa thái dương, trong thanh âm là khó có thể che giấu bực bội: “Hẳn là không phải trục trặc, đèn không tắt.”
“Kia làm sao bây giờ?” Nguy Dã có chút hoảng loạn, ý thức được chính mình không phải một mình, lại thực mau tìm về trấn tĩnh, lẩm bẩm: “Đúng rồi, có nút khẩn cấp.”
Hắn ấn cái nút màu vàng trong thang máu, vươn bàn tay nguyên bản đang giữ miệng vết thương lên.
“Ngươi đừng nhúc nhích!” Người phía sau chợt lớn tiếng nói.

Nguy Dã hoảng sợ, rút bả vai, ủy khuất lại khó hiểu: “Nga.”
Hắn liếc mắt nhìn ông chủ đột nhiên hung dữ, trên mặt mang ra hơi sợ, quên mất trong tay miệng vết thương.
Mắt thấy máu tươi tí tách tí tách nhỏ giọt tới, Tiết Quang Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nói: "Giữ chặt vết thương thế của ngươi, ta tới.”
“A…… Cảm ơn ông chủ quan tâm.” Nguy Dã nhích ra vị trí khác.

Tiết Quang Vũ chân dài bước qua hắn, ấn cái nút khẩn cấp.

Sau tiếng sàn sạt, kết nối với phòng điều khiển.
Biết được ông chủ bị nhốt ở trong thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, nhân viên bảo trì không ngừng xin lỗi: “Thực xin lỗi, chúng ta lập tức khởi động lại!”

Tiết Quang Vũ xoa bóp giữa mày: “Mất bao lâu?”
“Chỉ cần mười phút!” Đối diện truyền đến thanh âm dồn dập thao tác.
Thời gian phảng phất bị kéo dài thêm, làm người khó có thể chờ đợi.

Ánh lửa chợt lóe, Tiết Quang Vũ trong tay xuất hiện một điếu thuốc.
Sương khói dần dần tràn ngập, Nguy Dã bị sặc đến ho nhẹ một tiếng, y lạnh nhạt nói: “Xin lỗi.”
Nói xin lỗi, lại không đem thuốc lá dập tắt, càng giống như đang nói “Mong ngươi kiên nhẫn”.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay có thể nhìn đến dây gân màu xanh nhạt, rất có mỹ cảm.

Nguy Dã nhìn sườn mặt lãnh đạm của y, hy vọng về sau đối tượng công lược đều có tiêu chuẩn thế này.
Chẳng được bao lâu, hút xong hai điếu thuốc, hộp thuốc không còn gì.

Tiết Quang Vũ tay phải ngón trỏ xoa ngón giữa, giảm bớt khó chịu trong lòng.
Gai ngược sắc bén cứng rắn, Nguy Dã lại là từ chỗ cao nhảy xuống vết thương sâu hơn so với tưởng tượng.
Hắn dùng cổ tay áo gắt gao đè lại miệng vết thương, máu lại chảy ướt vải dệt, tràn ra khe hở ngón tay.
Không gian bế tắc nhỏ hẹp tăng thêm sinh lý cùng tâm lý phản ứng, Tiết Quang Vũ làm như thế nào đều không thể quên còn người khác đang tồn tại, cho dù không nhìn, nhưng cũng có thể nghe được thanh âm máu nhỏ giọt trên mặt đất.
Y nhìn thoáng qua Nguy Dã, thiếu niên hoạt bát khi chào hỏi đã biến mất không thấy, màu môi tái nhợt, giống như cánh hoa đang dần dần khô héo.
Tiết Quang Vũ bỗng nhiên đến gần, trong tay lấy ra một con dao nhỏ, lưỡi dao sắc bén ánh hàn quang lập loè.
“Ngươi muốn làm gì?!” Nguy Dã cả kinh lui về phía sau, lại quên phía sau chính là tường, cái ót đập ra một tiếng trầm vang.
Khóe mắt ứa ra nước mắt.
Tiết Quang Vũ sách một tiếng: “Khóc cái gì, ta không giết người.”
Nguy Dã đau đến hai mắt đẫm lệ mông lung, tâm nói đại ca ngươi tùy thân mang theo dao đâu.
“Đừng nhúc nhích.” Cao lớn thân hình bao phủ xuống, bóng thật sâu.
Ở Nguy Dã khẩn trương nhìn y, Tiết Quang Vũ chỉ nắm nhẹ cổ áo hắn: “Cái áo này sạch sẽ sao?”
Khoảng cách rất gần, Nguy Dã ngửi được hương thuốc lá bạc hà nhàn nhạt trên người đối phương, rất mát lạnh rất dễ ngửi.

Nguy Dã mờ mịt gật đầu.

Bên hông chợt lạnh, áo khoác đồng phục bị kéo lên.
“Ông chủ, từ từ ——” hắn muốn giãy giụa, nhưng dễ dàng bị khống chế, bên trong màu trắng áo sơmi cũng bị kéo lên.
Lưỡi đao tới gần, Nguy Dã sợ tới mức lông mi đều đang run rẩy, eo ngẫu nhiên bị ngón tay sờ, kích thích đến da thịt hơi hơi run rẩy.
Sau đó hắn nghe được một tiếng giòn vang, đao cắt qua áo sơmi.
Tiết Quang Vũ xé xuống một cái mảnh vải, ném cho hắn nói: "Cột lên, cầm máu.”
“……” Mẹ nó.

Nguy Dã cắn mảnh vải, một tay lung tung băng bó miệng vết thương.
Lông mi hắn còn treo nước, ngẩng đầu nhìn Tiết Quang Vũ, mắt ửng đỏ hỏi: “Ông chủ, ngươi có phải hay không sợ máu a?”
Tiết Quang Vũ ánh mắt đen nhánh, giơ tay bóp bờ vai của hắn, không nhẹ không nặng: “Ngươi nói đi?”
Nguy Dã chớp chớp mắt: “Ta cảm thấy……”
Bàn tay đặt trên vai bỗng nhiên dùng sức, hắn bị bắt xoay người.
Người phía sau nói: “Một hồi đi bệnh viện băng bó, tiền xe, tiền thuốc men ta trả, khác cho ngươi nghỉ phép một tuần.”
Nguy Dã cong cong mặt mày, ngoan ngoãn mà câm miệng.
Sau một lúc lâu, bàn tay trên vai dời đi.
Tiết Quang Vũ rũ mắt nhìn sau cổ Nguy Dã, nơi đó vừa rồi bị y ma sát dù rất nhẹ nhưng vẫn tạo ra một vệt đỏ.
Màu đỏ nhạt dần, cuối cùng khôi phục màu trắng sứ, tựa như máu tươi trong trí nhớ cũng biến mất.
Trái tim đánh trống reo hò tại trong thời điểm này lại trở nên bình tĩnh.
Tiết Quang Vũ híp híp mắt, bỗng nhiên lại giơ tay nhéo một chút.
Nguy Dã “Ai u” một tiếng, che lại cổ quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn y.
Đúng lúc vào lúc này, cửa thang máy mở ra, Tiết Quang Vũ xoay người bước ra thang máy.
Trước cửa thang máy vây quanh một đám người, quản lý cùng nhân viên tu sửa đang kiểm điểm chính mình, chị Uông liên tục xin lỗi, chủ động nói: “Ông chủ, ta giúp ngài đem hành lý xách lên lầu!”
“Không cần, lần sau chú ý.” Tiết Quang Vũ bỏ qua mọi người, đẩy hành lý một mình rời đi.

Nguy Dã liền không đãi ngộ tốt như vậy, chỉ có chị Uông an ủi hắn vài câu, Thịnh Thanh Thanh ở trong đám người lo lắng mà xem hắn vài lần, thấy không có việc gì liền cúi đầu đi.
Trương Khôn ở một bên giả mù sa mưa xin lỗi: “Chị Uông làm ta nói cho ngươi một tiếng, kết quả không đuổi kịp ngươi, ai, cũng chỉ có thể trách ngươi vận khí không tốt.”
“Không quan hệ, nhờ ngươi, ta mới có cơ hội cùng ông chủ gặp mặt, được y thưởng thức.” Nguy Dã hướng hắn cong cong môi: “Cho ta nghỉ phép một tuần, ta đi nghỉ ngơi trước đây~”
Trương Khôn nhìn hắn vui sướng, nghẹn một hơi ở trong ngực, sắc mặt xanh mét.
——
Mới qua hai ngày, Nguy Dã đã xuất hiện ở Thích Thanh.

Nếu không có chính mắt nhìn thấy miệng vết thương vừa sâu vừa lớn kia, Tiết Quang Vũ sẽ cho rằng hắn bình yên vô sự.
Miệng vết thương không thể đụng vào nước, Nguy Dã đang ở quét rác, một đôi chân dài dừng lại bên người hắn.

Hắn ngẩng đầu, nhìn đến Tiết Quang Vũ cằm: “Ta nhớ rõ cho ngươi nghỉ một tuần.”
“Ta đem này nghỉ đổi thành tiền, một tuần này có thể lấy gấp đôi tiền lương, cảm ơn ông chủ giúp đỡ!” Nguy Dã cười đến đôi mắt cong thành trăng non.
Tiết Quang Vũ nói: “Ngươi thực thiếu tiền?”
“Ai sẽ ngại tiền nhiều đâu.” Nguy Dã thanh âm nhẹ nhàng.

Hai tròng mắt lóe sáng, bộ dáng tham tiền cũng không tục khí, càng hiện ra vẻ đáng yêu thẳng thắn.
Nhìn đến hắn, ngươi sẽ nghĩ đến thanh xuân tươi đẹp, tỷ như cuộc sống tốt đẹp cùng ý chí sinh tồn.

Tiết Quang Vũ rũ mắt nhìn hắn hai giây, đáy mắt thâm trầm tựa biển sâu, khoé môi giật nhẹ: "Thực sự rất có sức sống.”
Sau khi người kia rời đi Nguy Dã tiếp tục làm việc, một lát sau, chị Uông lặng lẽ lại đây hỏi hắn: “Ông chủ cùng ngươi nói cái gì?”
Ông chủ tâm sâu như đáy biển, ai biết Tiết Quang Vũ rốt cuộc muốn nói cái gì.

Nguy Dã tô điểm đẹp một chút nhà tư bản hình tượng: “Y hỏi thăm tình trạng vết thương của ta.”
“Thật vậy chăng, y quan tâm ngươi?” Chị Uông lắp bắp kinh hãi.

Tiết Quang Vũ rất ít khi nhúng tay quản lý quán bar, ngay cả giám đốc cùng y có cơ hội tiếp xúc cũng không nhiều lắm.
Nhìn đến Nguy Dã gật đầu, chị Uông thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Xem ra ông chủ chỉ là thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng vẫn là rất tốt.”
Thang máy sự kiện là trách nhiệm của chị Uông tỷ, chị đang trong giai đoạn mấu chốt để thăng chức.

Làm sai nên tâm tình không khỏi thấp thỏm.
May mắn thăng chức không bị cản trở, vài ngày sau có thông cáo chứng thực gửi tới, nội tâm lo sợ bất an đã bình tĩnh lại.

Chị Uông thăng chức, Nguy Dã cũng được đề bạt, chờ vết thương trên tay khỏi hẳn, liền có thể đi học điều chế rượu.
“Ha ha, quả nhiên vàng ở nơi nào đều sẽ sáng lên.” Nguy Dã cao hứng mà đối hệ thống nói: “Cho dù làm nhân viên phục vụ, cũng không mai một được nhân tài như ta.”
001 nói:【 ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.


Nguy Dã: “Hỏi đi.”
【 ngươi vẫn luôn như vậy thích cùng hệ thống nói chuyện sao? 】
Nguy Dã kinh ngạc nói: “Hệ thống không cung cấp nói chuyện phiếm công năng sao?”
001 nghĩ nghĩ, nói:【 nếu có thể trợ giúp ký chủ tâm lý khỏe mạnh, ta có thể cung cấp.


Rốt cuộc hiện tại Nguy Dã trạng thái cùng nó chung một nhịp thở, nó biết nhân loại là sinh vật có tâm lý yếu ớt.

“Vậy là tốt rồi.

Đúng rồi, ngươi có thể download một cái giọng nói sao?” Nguy Dã ngượng ngập nói: “Ta thích giọng nam ôn nhu một chút.”
Máy móc âm lạnh lùng nói:【 hệ thống năng lượng không đủ, mong ký chủ nỗ lực công tác.


——

Trong khoảng thời gian này Nguy Dã trên tay có thương tích, liền không đi rót rượu, làm công tác hậu cần, có khi cùng quầy bar điều chế viên học kiến thức lý thuyết.
Nhàn nhã được mấy ngày, hắn bỗng nhiên nhiều thêm một cái công việc là quét tước văn phòng cho ông chủ.
Đồng sự hâm mộ hắn có cơ hội ở gần ông chủ, Nguy Dã biểu tình nghiêm túc, giữ khuôn phép: "Làm vệ sinh mà thôi, ông chủ sao có thể chú ý tới ta a.”
Mọi người nghĩ thấy cũng đúng, cùng Nguy Dã làm việc lâu như vậy, ai cũng biết hắn là một đứa nhỏ thành thật nhiệt tình.

Chưa từng thấy hắn nịnh nọt lãnh đạo, loại đồng nghiệp này rất được người thích.
“Cứ vùi đầu làm việc cũng không được, việc gì đến cũng sẽ đến.” Lập tức có nhân viên lâu năm chủ động truyền thụ kinh nghiệm cho hắn, dạy hắn như thế nào không làm gì cũng lấy được sự yêu thích của lãnh đạo.
Ký chủ thật khiêm tốn, hệ thống nhìn thấy tất cả thanh tỉnh mà nghĩ, người kia mới là người cần học hỏi.
Lên lầu 3 vài lần, Nguy Dã phát hiện Tiết Quang Vũ ngày thường không biết làm việc gì, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện ở văn phòng, rất ít thời điểm gặp được y.
Văn phòng không có người thực dễ dàng dọn dẹp, chỉ có gạt tàn thuốc là luôn đầy.
Sau một tuần, băng gạc rốt cuộc có thể tháo xuống, lộ ra vết thương trong lòng bàn tay đang kết vảy.

Khi Nguy Dã ở quầy bar luyện tập pha chế rượu, phát hiện trên bản đồ đánh dấu cái thứ ba dấu chấm đang đến gần.
Nguy Dã ngẩng đầu nhìn xung quanh, ở nơi đón khách quý nhìn thấy Thiệu Kỳ Ngôn, bên người y là nam khách trung niên mặc tây trang giày da khom người cười, duỗi cánh tay mời Thiệu Kỳ Ngôn đi trước.
Con đường kia nối thẳng đến bãi đỗ xe ngầm, xem ra là đã bàn xong công việc phải rời khỏi.
Nguy Dã buông trong tay cái ly: “Điều chế trưởng, ta nhìn thấy người quen, muốn đi chào hỏi một cái!”
“Đi thôi đi thôi.” Điều chế viên cười xua tay.
——
Đối với khách hàng hào phóng, Trương Khôn từ trước đến nay ân cần chu đáo, lại không biết đoạt lấy bao nhiêu người khác khách quý, cúi đầu khom lưng một đường tiễn đưa, mong chờ thu được nhiều tiền boa.
Đến bãi đỗ xe, phía sau chạy tới một người: “Trương Khôn, vị khách hàng này để ta tới đưa tiễn đi.”
“Muốn cướp khách quen của ta?” Trương Khôn vừa thấy là Nguy Dã, lập tức giận, hạ giọng trào phúng hắn: “Ngươi không phải rất có năng lực sao, đều có thể nói chuyện cùng ông chủ, như thế nào còn nhìn trúng chức vụ nhân viên phục vụ này? Ngươi có phải hay không cố ý làm khó ta!”
Không muốn cùng Trương Khôn dây dưa, lại bị đối phương bắt lấy không buông làm tức đến hộc máu.
Nam khách trung niên thật vất vả mới ký được hợp đồng đầu tư, thấy hai người dây dưa tâm trạng không vui, sợ việc nhỏ ảnh hưởng đến hợp đồng vừa ký.
Hắn thấy Thiệu Kỳ Ngôn đã chú ý tới phía sau, vừa muốn nhíu mày quát lớn, lại nghe Thiệu Kỳ Ngôn mở miệng kêu một tiếng: “Nguy Dã?”
Nguy Dã sửng sốt, giơ lên gương mặt tươi cười: “Thiệu tiên sinh, là ta, không nghĩ tới ngài còn nhớ rõ ta.” Do lúc nãy chạy nhanh nên hô hấp có chút dồn dập, tóc đen nhánh ở trên trán lây động.

“Đương nhiên.” Thiệu Kỳ Ngôn dừng lại bước chân, mỉm cười nhìn hắn, gắt gao nắm chặt Nguy Dã cánh tay Trương Khôn cứng đờ mà buông tay ra.

Nguy Dã bình phục một chút hô hấp, tiến lên vì y mở cửa xe: “Lần trước ngài giúp ta, ta cũng không có thể chỉ cảm ơn.

Vừa rồi nhìn đến thấy ngài tới, liền nghĩ ít nhất phải vì ngài phục vụ một lần, mở cửa xe cũng rất tốt.”
Một đứa nhỏ biết tri ân báo đáp.

Hắn ở trong lòng cho chính mình một cái like.
Thiệu Kỳ Ngôn cười: “Chỉ là mở cửa xe thôi sao?”
“Ta cũng nghĩ tới mời ngài ăn cơm linh tinh…… Nhưng ngài bận như vậy, khẳng định không có thời gian.” Nguy Dã cào cào vành tai ửng đỏ, hắn rốt cuộc chỉ là tên nhóc nghèo, cùng đối phương khác nhau một trời một vực.
Thiệu Kỳ Ngôn ngồi vào trong xe, gật đầu nói: “Hôm nay ăn cơm quá muộn, ngày khác đi.”
Nguy Dã nghiêm túc gật đầu, nhìn theo xe đi xa.
“Xe đều đi rồi còn xem, đang xem giấc mơ giàu sang của ngươi sao?” Trương Khôn ở sau người châm chọc mỉa mai: “Quen biết kẻ có tiền thì thế nào, ngươi cho rằng kẻ có tiền sẽ là người tốt sao? Người ta nhìn trúng một nhân viên phục vụ như ngươi mới là lạ!”
Nguy Dã ngó hắn liếc mắt một cái, khinh phiêu phiêu nói: “Không phải nói hôm khác sao.”
“Đó là người ta có tố chất, cùng ngươi khách sáo mà thôi, ngươi có chờ cũng chờ không tới.” Trương Khôn cười ha ha..