Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Chương 15: Fan club



Lần trước Đồng Dật bị Mễ Nhạc kéo lên hot search một phen, vốn dĩ cho rằng nhiệt độ rất nhanh sẽ giảm xuống, rốt cuộc Đồng Dật không chơi Weibo, vai chính không có lên tiếng.

Nhưng ngoài ý muốn là Đồng Dật có một đám fan.

Bọn họ nhìn thấy Đồng Dật, giống như phát hiện ra bảo tàng.

"Thần thông quảng đại" đào khắp nơi rồi tìm được video thi đấu bóng chuyền của Đồng Dật, cắt nối biên tập ra video đặc sắc, còn đi tìm kiếm ảnh chụp của Đồng Dật trong từng ngóc ngách.

Sau khi tổng kết toàn bộ tư liệu liền ca thán, ôi ông trời ơi, sao lại sinh ra một chàng trai đẹp trai, tài giỏi như vậy? Lúc đánh bóng chuyền thì oai phong lẫm liệt, nói chuyện cùng đồng đội thì cười tươi giống như thiên sứ.

Thân hình mang giày vào thành hai mét!

Thời điểm nhấc góc áo lên lau mồ hôi liền lộ ra cơ bụng, trời ơi, điên mất! Điên mất!

Phong cách đẹp trai sáng ngời, nhìn qua không có điểm nào khiến người ta chán ghét.

Người này quả thật hoàn mỹ!

Xông vào giới giải trí sẽ đánh bại nhóm tiểu thịt tươi luôn!

Từ vòng thể dục dần dần đi lên thành ngôi sao mới!

Fan club của Đồng Dật, ở tình huống Đồng Dật không biết đến mà yên lặng ra đời.

Nghe nói Đồng Dật thi đấu bóng rổ với Mễ Nhạc, bọn họ tăng ca thêm giờ làm bảng cổ vũ, bởi vì quá bận nên đến cổ vũ có chút muộn.

Tới sân thi đấu rồi thì bắt đầu liều mạng hô Đồng Dật cố lên.

Đồng Dật không nhịn được, nhìn bọn họ vài lần, mỗi lần nhìn đều thấy cực kỳ bối rối.

Nên mỉm cười với bọn họ không?

Nhưng mà cười không nổi.

Hắn lại đi quan sát Mễ Nhạc, phát hiện Mễ Nhạc vẫn luôn rất bình tĩnh, ngày thường cũng không cười, liền cảm thấy thôi bỏ đi, hắn cũng giả bộ lãnh đạm đi.

Bởi vì fan cuồng đã đến, làm thành viên đội bóng chuyền có phần lơ là ngó nghiêng, làm khoa hệ thuật lấy lại một phần ưu thế.

Mễ Nhạc thật sự có tài chơi bóng rổ.

Bóng rổ thuộc về một trong những sở thích cá nhân không nhiều của cậu, trò vận động này giúp phát triển chiều cao, trong nhà cũng không ngăn cản, còn từng mời huấn luyện viên chuyên môn về huấn luyện cho Mễ Nhạc.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Mễ Nhạc tự tin đánh cược với một mét tám.

Mễ Nhạc cảm thấy để bọn Đồng Dật cản trở ném rổ mãi sẽ không ổn, bây giờ đồng đội của cậu đã có bóng ma tâm lý, hiện tại không có gan đi ném bóng nữa.

Mễ Nhạc bắt được bóng của người phía sau, trực tiếp chọn Đồng Dật làm điểm đột phá, chuẩn bị ném rổ.

"Cậu chọn sai người rồi hả?" Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc lại đây, không nhịn được hỏi.

"Không có biện pháp, cậu lùn nhất."

"Phắc á?"

Mễ Nhạc nói xong liền nhảy lên, Đồng Dật lập tức nhảy lên ngăn cản, nhưng mà Mễ Nhạc cũng không giống bề ngoài gầy yếu, nhu nhược của mình.

Thể lực có, sức bật có, quyết đấu chính diện.

Thân thể nhau người có điểm va vào nhau, Mễ Nhạc đem tất cả lực chú ý vào bóng và cầu rổ, mạnh mẽ mà tiến công, thành công ném bóng vào rổ.

Đồng Dật bị khí thế của Mễ Nhạc ngăn chặn, thời điểm thân thể hai người rơi xuống, Mễ Nhạc mất trọng lực ngã vào người Đồng Dật.

Đồng Dật theo bản năng giơ tay đỡ Mễ Nhạc, sau đó liền xảy ra một cảnh như sau:

Mễ Nhạc được đôi tay Đồng Dật đỡ từ dưới nách, sau đó nhấc bổng sang một bên, cuối cùng hai người không có ngã vào nhau.

Nhưng mà... Một màn này... Thật giống như cảnh ông cha xách đứa con ném qua một bên.

Toàn khán đài sôi trào.

Mễ Nhạc tưởng rằng sau khi đạt được điểm sẽ làm tăng ý chí cho đồng đội nhưng lại thành như vậy, ngược lại dường như càng khôi hài.

Cái quỷ gì vậy?

Mễ Nhạc sửng sốt trong nháy mắt.

Lúc này Đồng Dật đã đi qua cổ vũ cho đồng đội của mình: "Không có việc gì, không có việc gì, từ từ lấy lại điểm."

Đồng Dật là đội trưởng, loại chuyện này đã thành thói quen.

Mễ Nhạc không phải người có tính cách cổ vũ người khác như vậy, hơn nữa đội bọn họ mới chỉ hợp lại gần đây, vì vậy chỉ có Tả Khâu Minh Húc nói: "Chúng ta có thể đạt được điểm, tiếp tục cố gắng."

Nói xong quay đầu nhìn về phía Mễ Nhạc, định nói gì đó, kết quả chỉ phát ra một tiếng: "Phốc -------"

Mễ Nhạc muốn đánh người.

Mễ Nhạc trầm mặt xuống, một lần nữa trở lại vị trí của mình, liền nhìn thấy Đồng Dật cười ha hả mà đi tới nói với cậu: "Đừng nhảy cao như vậy, để ngã là hỏng đó."

Mễ Nhạc "hừ" một tiếng, không trả lời.

Kế tiếp, đội của Mễ Nhạc dường như đã tập trung sự chú ý vào một mét tám, khiêu khích mỗi hắn ta.

Hai mét mốt và Đồng Dật đều đã từng học bóng rổ trong một thời gian, vì vậy họ tốt hơn một chút.

Nhưng một mét tám thì khác, hắn chỉ học bóng chuyền thôi, hơn nữa là một người tự do, bệnh nghề nghiệp rất nặng.

Một lần, khi hắn nhìn thấy bóng rơi xuống đất, liền dừng bước, chần chừ một lúc mới nhớ ra: "Chết tiệt, bóng rơi xuống đất vẫn có thể tiếp tục à?"

Một mét tám bị người phòng thủ quá nghiêm trọng, lại lần nữa phạm quy, mang bóng đi bộ.

Sau khi bị xử phạt, một mét tám trực tiếp hỏi Đồng Dật: "Anh Dật, cậu không nói cho tớ biết điều này?"

"Cậu cái này cũng không biết hả?"

"Tức chết tớ, bọn họ đều phòng thủ mỗi mình tớ, trêu chọc tớ vóc dáng lùn đúng không?"

"Có lẽ, nhưng nếu cậu tức giận thì sẽ mắc bẫy, bình tĩnh lại."

Mễ Nhạc đi tới bên cạnh các đồng đội của mình nói: "Cái tên một mét tám đó... À... Tư Lê, chính là số 7, tính cách không đủ ổn định, hiện tại đã tức muốn phun máu."

"Đội trưởng của họ đang an ủi." Tả Khâu Minh Húc nói.

"An ủi cũng vô dụng, chỉ số IQ không đuổi kịp. Tiếp theo là Lý Hân, số 3, cậu ta tính cách không quyết đoán, đã lâu không chơi bóng rổ, kinh nghiệm không đủ nên rất cẩn thận, làm giả động tác sẽ làm cậu ta chần chừ, có thể dùng cái này để lừa gạt."

"Nói chung, chỉ số IQ cũng không đuổi kịp?" Tả Khâu Minh Húc hỏi.

Mễ Nhạc gật gật đầu.

Các đồng đội khác không nhịn được cười.

Sau một thời gian giao lưu ngắn ngủi, lại bắt đầu thi đấu. Bọn họ quả nhiên bắt đầu lợi dụng lợi thế của đội bóng chuyền để bắt đầu tấn công mạnh mẽ.

Trong số các cầu thủ, chỉ có Đồng Dật có thể tạo ra uy hiếp. Hắn có thể ném bóng ba điểm một cách bất ngờ và úp rổ càng giỏi hơn.

Điều đáng sợ nhất về Đồng Dật là thần kinh vận động và năng lực phản xạ phi thường. Hắn dường như không cần suy nghĩ thì thân thể đã hành động trước rồi.

Lúc này, Mễ Nhạc cùng Đồng Dật lại lần nữa đối đầu.

Hai người sau vài lần đánh giá nhau, đấu với nhau càng ngày càng kịch liệt.

Nguyên nhân bởi vì phương pháp chơi bóng có phần kỳ lạ của đội bóng chuyền, điểm số dẫn đầu thời gian trước, hiện tại khoa nghệ thuật cũng dần dần đuổi theo.

Tả Khâu Minh Húc ở trước mặt hai mét mốt nhảy lên, hai mét mốt cũng nhảy lên ngăn cản, lại thấy Tả Khâu Minh Húc đem bóng ném qua cho Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc nhận được bóng thì hai mét mốt đã chạm đất, chạy đến ngăn cản đã không kịp nữa rồi, bóng đã vào rổ.

Điểm số được ghi.

"Các cậu chỉ biết chơi theo cách đó à? Thi đấu bóng chuyền làm sao thắng được vậy?" Mễ Nhạc vỗ quả bóng hỏi Đồng Dật.

"Dựa vào thực lực."

"Ngay cả khi chơi bóng chuyền, các cậu cũng cần phải sử dụng đầu óc."

Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc tức giận đến ngứa răng, nhìn thấy một mét tám tức muốn hộc máu mà muốn thay đổi người, đã không muốn tiếp tục đánh, không khỏi trào phúng: "Đúng vậy, người như cậu thật đáng ghét, chơi thao túng tâm lý rất dơ."

Mễ Nhạc cười cười, quay trở lại vị trí của mình.

Mễ Nhạc cười, toàn trường thét chói tai.

Các cổ động viên lại bắt đầu ra sức cổ vũ.

Khả năng hiếm có mới có thể được trân trọng, nụ cười của Mễ Nhạc luôn có thể khiến các nữ sinh phát cuồng, bầu không khí này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với khi Đồng Dật mới thành lập fan club.

Trận bóng rổ cũng diễn ra hiệu quả tương tự.

Khoa thể dục nhìn thấy cũng bắt đầu liều mạng hô cố lên, tiếng hò reo như thể đang muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau vậy.

Đội bóng chuyền bị làm quấy rầy.

Một mét tám rơi vào trạng thái bất chấp tất cả, hai mét một sau khi bị lợi dụng vài lần lại càng thận trọng hơn, vì vậy càng bị lợi dụng nhiều hơn.

Đồng Dật nhìn thấy cắn răng, nói với họ: "Đừng khẩn trương, đấu với bọn họ như chơi vui thôi."

Sau đó hắn đi đến bên cạnh một mét tám, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, có rất nhiều em gái nhìn chằm chằm vào cậu đấy."

Một mét tám: "Đúng vậy!"

Sau đó hắn lại đi đến bên cạnh hai mét mốt nói: "Bạn gái của cậu đến đây rồi, đừng làm mình bối rối."

Hai mét mốt: "Đúng rồi, đúng rồi, tốt."

Như vậy đã có thể vớt họ lên.

Là một đội trưởng, hắn biết cách cổ vũ mỗi người như thế nào.

Nhưng người định không bằng trời định, sau khi khoa nghệ thuật vượt qua điểm số, trận đấu phải tạm dừng, sau đó cũng không thể tiếp tục được nữa.

Bởi vì có quá nhiều fan của Mễ Nhạc đến, bên này cũng có rất nhiều fan của Đồng Dật, tạo ra tình trạng hỗn loạn, rất nhiều người không phải sinh viên tụ tập trong trường học, tình hình rất hỗn loạn.

Các giáo viên đã đích thân đến để kiểm soát tình hình, điều đầu tiên họ cần làm là đưa Mễ Nhạc đi.

Mễ Nhạc đã quen với điều này, cậu đi đến một góc của sân và nói với fan của mình: "Đừng làm phiền, nếu các bạn ngoan ngoãn, tôi sẽ nói chuyện với các bạn trong mười phút, nếu không tôi sẽ đi ngay lập tức."

Câu nói này rất hữu ích, fan của Mễ Nhạc cũng bắt đầu giúp đỡ kiểm soát tình hình.

Mễ Nhạc rời đi, Tả Khâu Minh Húc đi đến để giúp đỡ kiểm soát tình hình, một số thành viên của khoa nghệ thuật cũng hỗ trợ, không có hai cầu thủ thì không thể tiếp tục thi đấu.

Đội bóng chuyền chờ một lúc thì nhận được thông báo rằng trận đấu bị gián đoạn, vì vậy họ chuẩn bị trở về, nhưng Đồng Dật lại bị vây quanh.

Đồng Dật không biết phải nói những lời như hãy ngoan ngoãn nào, thế nhưng hắn lại hỏi fan của mình: "Các bạn đến cổ vũ cho tôi, tôi có phải trả tiền không?"

"Không cần!"

"Chúng tôi là fan của cậu!"

"Chúng tôi vẫn chưa có tên fan!"

"Thật sự không phải là thuê người à?" Đồng Dật nhìn xuống họ.

Đồng Dật thực sự đứng trên cao hơn họ, hắn như là tồn tại tối cao trong đám đông.

"Không phải!" Các fan lập tức phủ nhận, sợ Đồng Dật hiểu lầm.

"Tuyệt đối không phải!"

"Sao cậu lại ngây ngốc vậy hả?"

Đồng Dật được yêu thích mà sợ, nghĩ nghĩ một lúc rồi nâng cao khí thế trăm phần trăm mà nói: "Chúng ta đừng đứng ở chỗ này thêm phiền phức nữa, theo tôi, tôi mời các cậu ăn ngon."

Nói xong liền mang theo fan của mình mênh mông cuồn cuộn mà đi mất.

Đội bóng chuyền đi một đống phía sau, các đội viên hưng phấn thảo luận: "Em gái! Thật nhiều em gái! Thật xinh đẹp."

"Đội trưởng thật có diễm phúc."

"Lớn lên đẹp trai thật tốt."

"Đội trưởng chúng ta có phong thái của bá đạo tổng tài, món ăn ở cửa hàng đồ ăn vật các cậu có thể tùy tiện ăn."

Đồng Dật phát đồ ăn vặt cho fan của mình, lúc này hỏi mấy chàng trai trong đó: "Đi theo bạn gái đến đây hả?"

"Không phải, tôi là fan của cậu!" Chàng trai A trong đó trả lời.

"Cậu thích bóng chuyền?"

"Không, tôi thích cậu, cậu chính là hình mẫu lý tưởng mà tôi thích, hình mẫu vận động viên đẹp trai."

"Ặc... Cậu thích hình mẫu lý tưởng như tôi là ý gì?"

Chàng trai B đụng cánh tay chàng trai A: "Phản ứng này tuyệt đối thẳng tắp."

"Tôi ngay từ đầu cũng không tính cong."

"Đúng vậy, chính là fan."

Đồng Dật nghe không hiểu, trán đầy dấu chấm hỏi, suy nghĩ nửa ngày rốt cuộc mới hiểu: "Đã hiểu, cậu thích vận động viên phải không?"

"Xem như vậy đi!" Nam sinh A trả lời.

"Vậy được, về sau các cậu chính là anh em của tôi." Đồng Dật hào sảng nói.

Nam sinh A: "..."

Nam sinh B: "Ha ha ha, được!"

Khác với sự sung sướng của đội bóng chuyền, chỉ có một mình một mét tám là sợ hãi.

Khoa thể dục vậy mà... thua...