Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Chương 50: Qua đêm



Đồng Dật bị đuổi ra khỏi cửa, còn cảm thấy rất tủi thân.

Nhìn thấy người của câu lạc bộ kịch đã đi rồi, hắn tủi thân mà ngồi ở trước cửa, bắt đầu gửi tin nhắn cho Mễ Nhạc.

Vẫn là gửi bao lì xì mắng như cũ.

[Bạn học Mễ Nhạc.]

[Cậu không có tinh thần đoàn kết hữu nghị gì hết hả?]

[Tôi sâu sắc mà hoài nghi cậu có khuynh hướng bạo lực.]

[Cậu có thể đừng hở chút là đánh người không?]

[Tôi không nghĩ sẽ mắng cậu.]

[Lớn lên rất thông minh, kết quả lại là người nóng nảy.]

[Cậu còn có nhiều chuyện khó ở như vậy.]

[Lúc tính tình tôi còn nổi loạn, một ngày có thể đánh chết ba người đó.]

[Tôi cũng chỉ có thể tha cho cậu.]

Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy Mễ Nhạc thu hết bao lì xì mà mình gửi.

Tổ tông: Cảm ơn.

Đồng Dật: Không có gì nói sao?

Tổ tông: Hoan nghênh lần sau đến nữa.

Đồng Dật lần đầu tiên nếm thử cảm giác nghiến răng nghiến lợi mà cười, vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng vỗ vỗ mông chạy đi.

Là mình coi trọng người ta, mình phải nhẫn nhịn.

Đương nhiên, hắn cũng phải tổng kết một chút, rốt cuộc những việc nào sẽ chọc Mễ Nhạc tức giận.

*

Mễ Nhạc trở về phòng ngủ, phát hiện bạn cùng phòng đều không có ở đây.

Cậu rửa mặt xong, mở ra kịch bản xem. Hơn nửa giờ sau, Đồng Dật đột nhiên mở cửa phòng ngủ, hoảng loạn hỏi: "Mễ Nhạc, cậu có thể lái xe đưa Tư Lê đi bệnh viện không?"

Nghe thấy giọng điệu như thế, Mễ Nhạc cũng hoảng sợ theo, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tư Lê ăn cánh gà bị xương mắc vào trong, khó chịu không chịu được, đi bệnh viện xem thế nào." Đồng Dật trả lời.

Mễ Nhạc cũng không kịp suy nghĩ, vội vàng lấy một chiếc áo khoác khoác lên, cầm lấy chìa khóa xe nói với Đồng Dật: "Đi thôi."

Đồng Dật gật đầu, nói một tiếng ra hành lang, Lý Hân liền bế Tư Lê ra ngoài.

Khi mở cửa xe, Mễ Nhạc đi đến bên cạnh Tư Lê, túm Tư Lê cúi xuống, đầu gối kê dưới ngực Tư Lê, dùng sức vỗ lưng Tư Lê.

Cậu từng xem qua cách cấp cứu trẻ em bị mắc dị vật.

Kết quả Tư Lê nôn khan nửa ngày cũng không khụ ra, Mễ Nhạc đành bỏ cuộc.

Mọi người lên xe, Tư Lê ngồi ở hàng ghế sau khó chịu đến thở dốc.

Đường phụ cận ở cơ sở Lĩnh Sơn rất xóc nảy, Mễ Nhạc lái xe có hơi nhanh, Tư Lê ôm lấy ghế dựa lẩm bẩm: "Mỗi lần xe xóc lên, tớ lại cảm thấy cục xương đó đi xuống một chút, tớ thậm chí có thể cảm nhận được vị trí cụ thể và đường đi của nó."

Đồng Dật ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại mắng: "Cậu bị ngu à, ăn cái cánh gà cũng bị mắc xương?"

"Chết tiệt, lúc ăn vào thì dễ dàng, đến cổ họng thì bắt đầu mắc, khó chịu chết tớ."

Mễ Nhạc đang lái xe đến bệnh viện gần nhất, nhìn thấy Đồng Dật vẫn cầm nửa miếng pizza trong tay.

"Cậu định vừa đi vừa ăn à?" Mễ Nhạc hỏi Đồng Dật.

Lúc này Đồng Dật mới nhớ ra mình còn đang cầm đồ.

"Lúc nãy bị Tư Lê dọa sợ, tôi chạy khắp nơi giúp nó, rồi quên luôn." Đồng Dật định ném đi nhưng không biết ném đâu, đành ăn luôn.

Ăn xong, Đồng Dật lục lọi trong xe để tìm khăn giấy. Sau khi tìm nửa ngày, cậu kéo hộc dưới ghế phụ ra, nhìn thấy bên trong có một con Hello Kitty.

"Không tặng hả?" Đồng Dật hỏi.

"Quên rồi."

"Cậu còn rất có tâm hồn thiếu nữ."

"Đừng lấy tay cậu động vào nó!"

Đồng Dật không động vào, quay sang hỏi Mễ Nhạc: "Trong xe có khăn giấy không?"

Mễ Nhạc lục lọi trong túi áo khoác, lấy ra một bao khăn giấy ném cho Đồng Dật.

"Dùng xong rồi trả lại cậu." Đồng Dật nói.

"Không cần đâu."

Bốn người bọn họ vội vàng đến bệnh viện.

Mễ Nhạc không đi vào theo, chỉ ở trong xe chờ, nhìn ba chàng trai mặc áo ngủ chạy vào phòng cấp cứu.

Sau khoảng nửa tiếng, Đồng Dật là người đầu tiên quay lại. Hắn ngồi xuống ghế phụ và che mặt lại: "Ôi trời, mặt già đều mất hết."

"Tình hình thế nào?" Mễ Nhạc hỏi.

"Bác sĩ chụp X-quang cho Tư Lê, rồi hỏi lại ba lần kích thước xương gà nó ăn. Sau đó, bác sĩ ghi bệnh án và ghi phương pháp điều trị là: Bài tiết bình thường. Tư Lê còn hỏi bác sĩ ý là gì, bác sĩ nói dạ dày có khả năng tiêu hóa mạnh, nói nó có thể thử tống xương ra ngoài được không."

Mễ Nhạc nghe xong không nhịn được cười. Quả nhiên đã sợ bóng sợ gió.

"Hai người họ sao vẫn chưa ra?" Mễ Nhạc hỏi.

"Bác sĩ kê thuốc, nói là để tăng cường niêm mạc dạ dày. Tụi nó lấy thuốc rồi đi ra." Đồng Dật lau mặt: "Ở cùng một chỗ với tụi nó thật sự là làm rớt chỉ số thông minh."

"Cuộc sống của các cậu thật là muôn màu muôn vẻ."

"Nhưng mà cảm ơn cậu nhé, không nghĩ tới cậu sẽ đồng ý nhanh như vậy." Đồng Dật cười ha hả cảm ơn Mễ Nhạc.

"Tôi trông giống như người thấy chết mà không cứu à?" Mễ Nhạc hỏi.

"Cũng không phải... Chỉ là đột nhiên có chút cảm động."

"Cậu cũng dễ cảm động thật."

"Cậu mở miệng ra là đáng giận, rõ ràng là đang nói lời cảm ơn, cũng có thể bị cậu chọc giận." Đồng Dật phát hiện Mễ Nhạc thật sự không biết nói chuyện phiếm.

"Cứ như vậy đó, không sửa."

"Khi còn nhỏ rất đáng yêu mà..."

"Câm miệng đi!"

Đồng Dật gật gật đầu, làm một động tác "ok".

Tư Lê và Lý Hân ủ rũ, cúi đầu lên xe. Tư Lê không dám nhìn Mễ Nhạc, buồn bã nói: "Cảm ơn cậu, ân tình này tôi ghi lòng tạc dạ, sau này nhất định sẽ báo đáp."

"Ừm, lần sau ăn uống cẩn thận một chút."

"Ờ..."

"Nhớ lại, tôi cũng từng trải qua chuyện này, đột nhiên bụng đau dữ dội, ba tôi đưa tôi đến bệnh viện chẩn đoán là đầy hơi, sau đó lại liên tục phóng ra hơi rắm. Ông ấy còn bắt tôi ăn nhiều khoai tây và khoai lang đỏ." Đồng Dật vì giảm bớt ngượng ngùng, kể lại câu chuyện của mình khi còn nhỏ.

"Các cậu thật đúng là một đội." Mễ Nhạc đáp lại một câu, khởi động xe.

Lại bị nói móc rồi.

Đồng Dật mím môi.

Tư Lê trầm mặc một lúc, bắt đầu "A a a a" mà kêu lên, khiến Mễ Nhạc nhíu mày: "Cậu làm gì vậy?"

"Cậu ta xấu hổ đến mức chảy nước mắt muốn chạy đi, chỉ là đang ngồi trong xe nên không thể chạy." Đồng Dật trả lời.

Lý Hân ngồi ở hàng ghế sau, đưa tay vỗ vỗ vai Tư Lê: "Không có gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe là được, chúng ta lần sau chú ý một chút."

"Đừng nói ra ngoài..." Tư Lê nhỏ giọng cầu xin: "Bằng không tớ sẽ không tìm được đối tượng."

"Yên tâm đi, dù không nói thì cậu cũng tìm không được." Đồng Dật an ủi Tư Lê.

Tư Lê vốn không muốn khóc, nghe được Đồng Dật an ủi suýt chút nữa đã khóc thật.

Mễ Nhạc đang lái xe, trong lòng cảm thấy mấy người này thật hài hước, ở chung với đám này lâu rồi vẫn thấy rất thú vị.

Đi một lúc, Mễ Nhạc nhìn kính chiếu hậu, nói với bọn họ: "Tôi bị đội paparazzi theo đuôi."

"Xong rồi xong rồi, việc này bị đội paparazzi biết rồi, việc tôi ăn gà bị mắc xương không bị đưa tin lên chứ?" Tư Lê luống cuống.

"Không có gì, bọn họ cũng không chụp được gì." Mễ Nhạc trả lời.

"Có muốn thương lượng với họ không, để họ giữ bí mật chuyện này?" Tư Lê hỏi.

"Đám paparazzi này chỉ quan tâm đến Mễ Nhạc, không quan tâm đến cậu, cậu yên tâm đi." Đồng Dật quay đầu an ủi Tư Lê.

Tư Lê: "Vậy là tôi bị mắc xương, Mễ Nhạc sẽ lên hot search hả?"

"May mắn cậu không phải con gái, nếu không thì có thể truyền ra tin tôi đêm khuya đi chơi với gái." Mễ Nhạc cười tự giễu.

"Hay là chúng ta bắt bọn họ đi? Nơi này núi cao đường xa, lúc này đêm đen gió cao, chúng ta có thể..."

Kết quả Mễ Nhạc lập tức đạp phanh.

Đồng Dật lập tức hiểu ra, quay đầu nói với Tư Lê: "Đến lúc báo đáp rồi."

Nói xong, ba người mặc áo ngủ xuống xe.

Mễ Nhạc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy ba người vây quanh xe cãi nhau ầm ĩ một hồi, đội paparazzi cũng không dám xuống xe. Cuối cùng, họ chỉ mở cửa kính, đưa thiết bị cho ba người họ.

Đồng Dật khom người, thò tay vào khe hở camera, xóa sạch đoạn video và ảnh chụp Mễ Nhạc. Sau đó, họ trở lại xe của Mễ Nhạc.

"Mấy người đó chết sống không chịu mở cửa xe, nhưng thái độ cũng khá tốt." Đồng Dật lên xe bình luận.

Mễ Nhạc không trả lời, lái xe trở về trường học. Nhưng khi đến nơi, cả bọn phát hiện ký túc xá đã đóng cửa lớn.

Bốn người đứng trong gió lạnh đầu thu, nhìn cửa ký túc xá, không biết có nên gõ hay không.

Tư Lê nhịn không được hỏi: "Giờ này tối rồi, xung quanh chẳng có tiệm net nào, tôi phải đi đâu đây?"

Đồng Dật quay sang hỏi ba người: "Mấy cậu có mang theo điện thoại không? Tôi không mang theo tiền."

Ba người đều im lặng.

Mễ Nhạc thử nhấn chuông cửa, nhưng bảo vệ không mở.

Phòng ngủ của họ là một tòa nhà lớn, đến giờ tan học thì đóng cổng, đến sáng mai mới mở cửa.

Mễ Nhạc định quay lại xe ngủ qua đêm, nhưng Đồng Dật nói: "Cậu đến phòng nghỉ của đội bóng chuyền bọn tôi đi. Mặc dù điều kiện không bằng phòng ngủ, nhưng cũng có đệm ngủ thoải mái hơn."

Mễ Nhạc do dự một lúc, cuối cùng vẫn lái xe đến sân vận động.

Ở sân vận động có một gian phòng nghỉ có hai bàn bóng bàn, bọn họ lấy lưới ở giữa bàn ra rồi trải một tấm đệm lên, biến thành một chiếc giường tạm.

Tư Lê và Lý Hân đi tìm đồ đạc có thể dùng, Mễ Nhạc nhìn hai chiếc bàn bóng bàn hỏi: "Sao lại có hai cái?"

"Chúng tôi không chơi bóng bàn, huấn luyện viên và các huấn luyện viên khác chỉ chơi khi rảnh thôi, nên chỉ có hai cái bàn." Đồng Dật trả lời.

Phòng của họ có thảm thật.

Thường ngày, họ mệt mỏi sau khi tập luyện, chỉ cần trải thảm trên mặt đất là có thể ngủ một giấc.

Tư Lê lục tung ngăn tủ, chỉ tìm được hai tấm thảm, hai chiếc gối và một chiếc túi hình trụ có thể làm gối đầu.

Tư Lê đành phải dùng quần áo cuộn lại làm một chiếc gối đầu khác.

"Làm sao bây giờ? Hai người ngủ một giường?" Đồng Dật cố ý hỏi.

"Chỉ có thể như vậy." Tư Lê không suy nghĩ nhiều, trả lời thẳng thừng.

"Tớ và Lý Hân không thể ngủ chung, bằng không chỗ ngủ không đủ, hai người chúng tôi duỗi chân là chạm đất rồi." Đồng Dật nuốt một ngụm nước bọt nói.

"Vậy chúng ta ngủ chung đi?" Tư Lê hỏi Đồng Dật.

"Không, tớ không muốn ngủ chung với cậu."

"..."

Mễ Nhạc nhìn nhìn Đồng Dật, cuối cùng đồng ý, nằm xuống đệm và cố gắng ngủ.

Đồng Dật lập tức bò lên, nằm bên cạnh Mễ Nhạc, còn kéo khóa áo khoác của cậu: "Cậu ngủ mà không cởi áo khoác à?"

"Không."

"Cởi đi, không thấy khó chịu hả?"

"Đừng chạm vào tôi."

Tư Lê nằm ở bên kia, nghe một hồi cảm thấy hai người họ nói chuyện thực sự không thể nghe được: "Đồng Dật, sao cậu lại như vậy? Khi nào mà trở nên nhiệt tình như thế?"

"Cút đi, tiêu hóa xương gà của cậu đi." Đồng Dật mắng.

"Cậu cái tên này, cậu nói cậu không phải rất gay hả, tôi chóng mắt lên xem một ngày nào đó cậu nhất định biến thành gay gay! Việc này rất hay hay hay ho!" Tư Lê lập tức nhảy dựng lên.

"Cậu làm chuyện ngu ngốc còn không cho người ta nói?" Đồng Dật cũng đi theo ồn ào.

"Tôi X cậu cái tên khốn nạn nạn, hay thích chọc chọc!" Tư Lê mở ra chế độ mắng nhau.

Mễ Nhạc nghe xong một hồi, nhịn không được hỏi: "Tư Lê không phải là người Đông Bắc mà?"

Đồng Dật cười trả lời: "Không phải, Tư Lê của chúng ta nằm trong đội ớt cay nhỏ."

Tư Lê cố gắng dùng tiếng phổ thông trả lời: "Thật ra năm nhất tôi nói chuyện còn khá bình thường, năm hai Đồng Dật và Lý Hân đến rồi. Sau đó cả đội chúng tôi bao gồm cả huấn luyện viên đều bắt đầu nói tiếng Đông Bắc, tôi cũng không biết đội chúng tôi đã xảy ra chuyện gì nữa!"

Đồng Dật bắt đầu cười, cười đến mức nước mắt chảy ra.

Tư Lê tiếp tục chọc ghẹo: "Đội chúng tôi có một anh em người Thượng Hải, một câu nói cũng trở thành thế này: 'Não tàn, chắc tao phóng điện lên đánh cho chừa cái tội ngu? Nhìn anh mày làm đây nì.'"

Mễ Nhạc lại một lần nữa bị chọc cười, nằm trên tấm thảm cười nửa ngày.

Một lúc sau lại bị Đồng Dật kéo khóa áo khoác, không chịu nổi đành phải cởi ra, nằm xuống lại thì cảm thấy Đồng Dật gần trong gang tấc.

Cùng nhau nằm trên tấm thảm, hai người truyền hơi ấm cho nhau.

Trong sân vận động yên tĩnh, Mễ Nhạc có thể nghe rõ tiếng hít thở bên cạnh.