Mễ Nhạc và crush nằm bên nhau trên một tấm thảm, đột nhiên có chút khó ngủ.
Lúc đó kho ở nhà hát kịch, Đồng Dật có vẻ như ám chỉ gì đó, nhưng Mễ Nhạc giả vờ không hiểu còn cố tình gạt đi. Tuy nhiên, cậu biết rõ ý tứ của Đồng Dật.
Đồng Dật đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, khiến Mễ Nhạc phải chú ý.
Hắn nói rằng nếu muốn yêu thì cứ cùng nhau yêu, nếu muốn độc thân thì cứ cùng nhau độc thân. Nếu Mễ Nhạc không hiểu ý tứ của Đồng Dật, cậu chính là tên ngốc.
Quan trọng hơn là Mễ Nhạc thực sự có tình ý với Đồng Dật, vì vậy cậu sẽ suy nghĩ nhiều hơn về những gì Đồng Dật nói, để xem liệu có ý nghĩa gì khác hay không.
Nghĩ nghĩ, Mễ Nhạc cảm thấy mọi suy diễn càng ngày càng trở nên phức tạp.
Sau đó Mễ Nhạc bỏ cuộc, bởi vì đầu óc Đồng Dật không có khả năng nghĩ nhiều, nghĩ nhiều sẽ không phù hợp với tính cách của Đồng Dật.
Xem lại biểu hiện hôm nay, Mễ Nhạc có thể xác định, Đồng Dật thực sự có chút tâm tư trong lòng, vừa rồi là cố ý muốn ngủ chung với cậu.
Cậu hơi nghiêng đầu nhìn sang, còn đặc biệt thấp thỏm, kết quả quay đầu lại thì thấy Đồng Dật đã ngủ trong vòng ba phút.
Mễ Nhạc cảm giác chuyện tình ngọt ngào của mình bỗng chốc trở nên tẻ nhạt.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Mễ Nhạc nhìn thấy Đồng Dật ngủ, miệng hơi hơi hé mở, giống như cá vàng.
Có chút đáng yêu.
Mễ Nhạc cũng ngừng suy nghĩ mông lung, nhắm mắt lại thử đi vào giấc ngủ.
*
Mễ Nhạc cảm thấy não của mình tưởng tượng càng lúc càng lớn.
Cậu kéo cổ tay bạch y của mình, nhìn nhìn quần áo trên người mình, rồi nhìn lại đường phố cổ kính xung quanh, xác nhận mình đã bước vào một giấc mơ lấy bối cảnh cổ đại.
Ngay sau đó, cậu vẫy đuôi rắn.
...
...
...
Cậu thành Bạch Tố Trinh rồi.
Mễ Nhạc còn chưa từ bỏ ý định, lắc lư thân mình tới bờ sông cúi đầu xem bộ dáng của mình, xem xong liền nhịn không được che mặt.
Mễ Nhạc xuyên vào giấc mộng trong bộ dáng mặc nữ trang, thật đúng là chỉ có bậc thầy hóa trang cấp quốc gia mới có thể làm ra được vậy, có điều một chút cũng không cảm thấy khỏe trong mình.
Nếu là ở cổ đại, chắc sẽ trở thành một mỹ nhân xinh đẹp đến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!
Mễ Nhạc nhìn mình, không nhịn được cười khổ, đây là tự tô đẹp cho chính mình trong mơ à.
Cậu chỉnh lại ống tay áo đứng dậy, nhìn chằm chằm lên trời xem, nghĩ có nên cho mưa xuống để ngẫu nhiên gặp được "Đồng Tiên" hay không, kết quả quay đầu lại liền nhìn thấy Đồng Dật đứng bên cạnh mình.
Đồng Dật cũng mặc trang phục nữ giới, ăn mặc một thân váy xanh.
Đồng Dật có ngũ quan sắc sảo, đường cong rõ ràng, trang điểm thành nữ giới có chút gượng ép, nhưng dưới kính lọc trong giấc mơ, cũng ra dáng nữ cường xinh đẹp.
Lúc này, Đồng Dật cười kêu Mễ Nhạc một tiếng: "Tỷ tỷ."
"Phốc ~" Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật, không nhịn được cười ra tiếng.
Đồng Dật cũng không thèm để ý, ngược lại hỏi một câu: "Tỷ tỷ vì sao lại cười?"
Đúng thật rất buồn cười.
Thanh thuần đáng yêu Mễ Tố Trinh.
Cao lớn vạm vỡ Tiểu Thanh Nhi.
"Không có gì, nhìn thấy bộ dạng này của cậu, tôi cảm thấy... Đẹp! Đẹp tuyệt trần! Thích hợp với cậu lắm!" Mễ Nhạc duỗi tay vỗ vỗ bả vai Đồng Dật, trong lòng nói bọn họ là "tỷ muội" vậy mà muội muội so với tỷ tỷ còn cao nửa đầu.
"Tỷ tỷ hôm nay trông cực kỳ kỳ quái nha."
"Nói chuyện thật vui vẻ."
"Tỷ, hôm nay bộ tinh thần sảng sảng khoái khoái lắm hả?" Khẩu âm Đông Bắc đã trở lại.
Trang điểm thật sự dịu dàng, kết quả giọng nói như bắn pháo của các cụ Đông Bắc xuất hiện như một điểm nhấn, tạo sự tương phản mãnh liệt.
Mễ Nhạc không nhịn được cười, hơn nửa ngày không dừng lại được.
Qua mười lăm phút, Đồng Dật đột nhiên chuyển biến thái độ: "Hai mình là chuyện gì đây, biến tình gay thành tình tỷ muội hả?"
"Ban đầu tôi cho rằng cậu sẽ là Hứa Tiên, kết quả cậu lại biến thành Tiểu Thanh xuất hiện ở bên cạnh mình." Mễ Nhạc xoa xoa khóe mắt cười ra nước mắt mà trả lời.
"A, không được không được, tôi sợ rắn..." Đồng Dật bắt đầu che đôi mắt, không có can đảm xem đuôi rắn của hai người bọn họ: "Khổ sở nhất không phải là gặp rắn, mà là tôi sợ rắn còn biến thành rắn."
"Cậu vậy mà sợ rắn hả?"
"Đúng vậy, sợ rắn, sợ ngỗng, không biết cậu đã được trải nghiệm cảm giác đi ngang qua con ngỗng dưới quê chưa, đó tuyệt đối là môn thể thao mạo hiểm nhất ở nông thôn. Khi còn nhỏ tôi thuê nhà ở quê, bị ngỗng rượt đến khóc ngao ngao mà chạy." Đồng Dật thử đem đuôi rắn của mình biến mất, một lúc sau rốt cuộc cũng thành công.
Mễ Nhạc cũng nhanh chóng thu đuôi rắn lại, nói với Đồng Dật: "Nếu hai mình đã tới Tây Hồ, còn biến thành rắn, vậy hai mình có lẽ có thể tự đi du ngoạn cảnh hồ nhỉ?"
"Tại sao tôi lại là bộ dạng này? Tôi giống thanh xà hả? Nếu tôi biến thành rắn cũng sẽ thành rắn hổ mang!" Đồng Dật uốn a uốn éo mà đi đường, đi hai bước liền dừng lại, nhìn về phía Mễ Nhạc: "Tôi không khống chế được eo của mình."
"Lúc tôi biến thành thỏ cũng không thể khống chế được bản thân, luôn theo bản năng mà nhảy."
"Tôi cứ uốn qua uốn lại mà đi có phải trông rất ghê tởm không?"
"Yên tâm đi, hiện tại cậu từ trên xuống dưới đều viết in hoa hai từ GHÊ TỞM."
Đồng Dật tuyệt vọng, cùng Mễ Nhạc vặn vẹo uốn éo thân người mà đi dạo trên mặt đất.
Phải nói thật là, có rất nhiều đồ vật hiếm lạ, thậm chí từng chi tiết đều cực kỳ chú trọng.
Nằm mơ mà đến cảnh vật cũng phải cực kỳ hoàn hảo, xem ra chỉ có Mễ Nhạc.
Cốt truyện đáng tin cậy nữa là pơ phẹt.
"Cậu nói xem, lúc này chúng ta có phải sẽ đại chiến 300 hiệp với Pháp Hải không vậy?"
"Ờ... Rất có khả năng, nhưng tôi có thể xác định một chút, mỗi lần cốt truyện diễn ra đều không chịu sự khống thế của tôi."
Đồng Dật đối với chuyện này đã cực kỳ hiểu biết, gật đầu, sau đó bắt đầu kiểm tra thân thể của mình, sợ bản thân mọc ra hai quả bưởi to đùng trước ngực, hoặc là bé chim bự đã bị đăng xuất.
Kiểm tra chính mình xong, xác định bản thân đều hoàn chỉnh, liền đi kiểm tra Mễ Nhạc, đụng phải thỏ nhỏ, rốt cuộc Đồng Dật cũng yên lòng.
Hai người đi tới phía trước, liền thấy được một cái sạp nhỏ, giống như cái sạp rách nát của thầy bói trong phim, tấm biển được treo phía trên, viết to ba chữ: Bảo Hòa Đường.
Bên cạnh còn viết: Chuyên trị chứng bệnh nan y, đảm bảo thuốc tốt diệt trừ tận gốc bệnh.
Mễ Nhạc nhìn bảng hiệu, nhịn không được buồn bực: "Y quán của tôi sao lại không có đẳng cấp gì hết vậy?"
Đồng Dật cũng nhìn vào cái bảng hiệu mà lâm vào trầm tư, tiếp theo lắc đầu: "Lần này chỉ sợ chúng ta phải chịu khổ rồi."
Hai người giống nhau như đúc mà ngồi ở bàn sau, họ đang xem xét những thứ đồ tinh xảo xung quanh thì có bệnh nhân đến.
Đồng Dật còn không nhịn được cảm thán: "Thật sự có người dám đến?"
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tư Lê trang điểm như thư sinh xuất hiện.
Mễ Nhạc nhìn Tư Lê còn không nhịn được cảm thán: "Hình như cậu ta hóa trang rất phong độ."
"Ừm, mặt cậu ta nhỏ, không có tóc mái, ngược lại lại đẹp." Đồng Dật cũng phụ họa theo.
Sau khi Tư Lê ngồi xuống, cậu nhỏ giọng hỏi Mễ Nhạc: "Đại phu, có thể xem bệnh kín cho ta không?"
"Được, ta sẽ cố gắng xem, ta sẽ viết đơn thuốc cho ngươi." Mễ Nhạc lấy ra giấy Tuyên Thành và bút lông, đồng thời lấy gối xem mạch ra đặt lên bàn.
Đồng Dật ngồi bên cạnh cười ha hả hỏi: "Sao thế, ăn xương gà bị mắc xương hả?"
"Vị cô nương này tại sao lại hỏi như vậy?" Tư Lê có chút buồn bực, hỏi.
Nhìn thấy Đồng Dật cường tráng như vậy, giọng nói hồn hậu như vậy, vậy mà cũng có thể mở miệng kêu cô nương, gọi được cái xưng hô này cũng là lợi hại.
"Không có gì, không có gì." Đồng Dật lập tức lắc đầu, không hề chen vào nói.
"Xin hỏi công tử tên huý là gì?" Mễ Nhạc cầm bút lông hỏi.
"Tại hạ là Hứa Tiên." Tư Lê trả lời.
Đồng Dật vừa nghe xong liền không vui: "Tôi phắc à? Tình huống này là gì đây? Cậu ta là Hứa Tiên còn tôi là Tiểu Thanh, có khả năng sao? Cậu có phải có ý gì với Tư Lê hay không hả?"
Mễ Nhạc cũng sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu: "Tôi không có, thật sự không có, tuyệt đối không có."
Phủ nhận ba lần liền.
"Bởi vậy ta nói nha, làm sao tôi lại có thể là Tiểu Thanh, bởi vì đầu tôi xanh rì!" Đồng Dật tức giận đến ồn ào.
Mễ Nhạc cũng xem lại chính mình, nhìn nhìn lại Tư Lê, hoài nghi có phải do mình tịch mịch lâu rồi, cho nên hiện tại đến cả Tư Lê cũng có thể trở thành đối tượng yêu thầm sao?
Không nên nha.
Cậu không có cảm giác kỳ lạ gì với Tư Lê cả.
Có lẽ bị hành động ăn xương gà vĩ đại của Tư Lê dọa sợ, cho nên để lại ấn tượng sâu sắc, mới có thể ở trong mơ khám bệnh cho Tư Lê.
Mễ Nhạc trấn an Đồng Dật: "Hiện tại cậu ta chỉ là người bệnh, tôi là đại phu, cậu có thể yên lặng để tôi chẩn bệnh không hả?"
"Được được được, các người cứ tiếp tục đi, tôi không lên tiếng nữa." Đồng Dật nói xong, khoanh tay trước ngực, nhìn Tư Lê như thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Mễ Nhạc lại hỏi: "Ngươi muốn xem bệnh gì?"
"Tư Tiên" chần chờ một hồi lâu, mới thấp giọng trả lời: "Bệnh liệt dương."
Mễ Nhạc thiếu chút nữa là không khống chế được cơ miệng mà cười.
Nhưng Đồng Dật lại không khách khí như vậy, vừa rồi còn tức giận, lúc này lại cười ha hả, cười đến cực kỳ sảng khoái.
"Tôi phát hiện cậu còn có thể viết kịch bản dizz người ta đó, Tư Lê xuất hiện đều không có chuyện gì tốt, lần trước không chồng đã mang thai, lần này trực tiếp bị bệnh liệt dương." Đồng Dật cười đến thở hổn hển, thấy như thế nào cũng cực kỳ hả giận.
Tư Lê vừa thấy liền nóng giận, đây là cười nhạo cậu mà, lập tức đứng dậy mắng người: "Các ngươi có y đức không hả, sao lại cười nhạo người bệnh như thế?"
Mễ Nhạc nhanh chóng trấn an: "Muội muội của ta là kẻ ngốc, ngươi đừng để ý."
"Các ngươi! Hai người các ngươi đều cười nhạo ta có phải hay không! Ta cũng chưa từng nghĩ mình sẽ như vậy mà! Ta cũng muốn có bạn gái!" Tư Lê càng nói càng tức giận, bắt đầu đỏ mắt.
Mễ Nhạc trợn mắt há mồm mà nhìn Tư Lê nổi bão lòng.
Bên cạnh còn có một tên ngốc Đồng Dật, đang cười đến không đứng thẳng người nỗi, vừa ôm bụng, vừa lau nước mắt.
Tư Lê nhìn bộ dáng cười đến nghiêng ngả của Đồng Dật, tức giận đến lẹ chảy ròng ròng, vừa kêu to "A a a a a a", vừa dậm chân đi qua đi lại.
"Cái nết này cũng giống hiện thực thật." Đồng Dật còn không quên bình luận một câu.
Ngay sau đó, hai người bọn họ liền nhìn thấy Tư Lê đột nhiên biến thành chuột đất, chui vào khe đất chạy mất.
Hai người đều ngây ngẩn cả người.
Đồng Dật nhịn không được cảm thán: "Tôi ngoan ngoãn lại rồi, đây là Hứa Tiên gì chứ, là Thổ Địa Tiên thì đúng hơn?"
Mễ Nhạc rốt cuộc cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Đây đều là cái quỷ gì đây!
Mễ Nhạc cười một hồi, liền phát hiện đuôi rắn màu xanh quấn lấy một chân hắn, theo đó thuận thế hướng lên trên, tiếp theo dùng đuôi rắn chọt chọt thỏ nhỏ của mình.
Mễ Nhạc liếc Đồng Dật một cái: "Cậu không phải sợ rắn hả?"
"Biến thành như vậy rồi không dùng thì đáng tiếc, không dùng cho tôi cũng có thể dùng cho cậu vui vẻ, cậu thử cảm giác này xem sao?"
"Tôi không cần, trơn nhớt thấy gớm."
Một tay Đồng Dật chống xuống bàn, bàn tay chống cằm nhìn Mễ Nhạc mặc nữ trang, nhịn không được liếm liếm môi.
"Tôi nói nghe này tiểu thỏ thỏ, tôi muốn chọt hoa cúc, cái này có phải rất kích thích hay không?" Đồng Dật híp mắt, hỏi có chút lẳng lơ.
Mễ Nhạc cũng cười theo, ghé sát vào Đồng Dật hỏi: "Cậu cảm thấy con vịt lên cạn biến thành rắn lúc sau có thể bơi lội được không? Tôi ném cậu xuống nước xem thử nhé?"
Hai người dùng đuôi đánh nhau, đôm đốp đôm đốp mà đánh nửa ngày, Đồng Dật la lên: "Xong rồi! Hai cái đuôi cột lại luôn rồi!"
"Cái đuôi này sao giống cái dây cáp sạc vậy, gỡ nửa ngày cũng không tháo ra được?" Mễ Nhạc cũng hỏi một câu, đồng thời còn tháo đuôi ra.
"A... Cậu tháo ra đi, tôi nhìn thấy đều hoa mắt chóng mặt." Đồng Dật sợ hãi che đôi mắt, chịu không nổi hình ảnh rắn quấn vào nhau.
"Đánh! Đánh chết cậu! Còn chơi cái trò này! Làm cho tôi phải trải qua cái chuyện tào lao gì thế này!" Mễ Nhạc tức giận đến vừa đánh vừa chửi.
Kết quả đột nhiên Đồng Dật thò đầu qua hôn môi cậu một cái: "Tuy rắn không đáng yêu, nhưng bộ dạng của cậu hôm nay cực đáng yêu, đuôi rắn của tôi đều muốn nổi lên cảm giác rồi."
"Một khi đã như vậy, tôi liền băm rớt đuôi rắn của cậu, tôi cũng không cần phải lo lắng, một đao diệt trừ hậu hoạn."
Đồng Dật lập tức ngậm miệng.
____
Mỗi lần mơ là mỗi lần cười mệt với anh Đồng Răm Đản.