Tiếng chuông cửa vang lên như đang thúc giục, Hình Minh cứng người bất động, con ngươi khô khốc như muốn nứt toác ra, nhưng mí mắt lại không thể khống chế mà run rẩy, ngay cả lông mi cũng rung động.
Vừa nãy hôn nhau đến quên trời quên đất, phía dưới của cậu đã cương cứng, màu sắc của vật cứng rất giống màu da cậu, đều là màu trắng nhợt nhạt, càng làm nổi bật lên những đường gân xanh tím, quy đầu đỏ sẫm ướt át.
Ngu Trọng Dạ ngồi trên ghế sa lon, khuôn mặt hứng thú mà đánh giá phản ứng của Hình Minh. Phản ứng thú vị.
“Có ai không?”
Ngoài cửa, Đào Hồng Bân ầm ầm gõ cửa, chắc là nghĩ chuông cửa bị hỏng.
Phỉ Bỉ nghe tiếng đi ra mở cửa, dẫn Đào Hồng Bân cùng ba đứa con bước vào biệt thự, Hình Minh đột nhiên thức tỉnh, chạy trối chết.
Chân trước vừa mới trốn vào buồng tắm, một nhà Đào Hồng Bân đã bước vào cửa, Hình Minh nghe thấy tiếng Đào Hồng Bân nói với Ngu Trọng Dạ, dưới quê được mùa cam ngọt, cố ý bất một ít mang đến cho Ngu tổng nếm thử.
Đào Hồng Bân là người có ân tất báo, hắn bảo ba đứa con mình cúi đầu chào hỏi nói lời cảm ơn với Ngu Trọng Dạ, nói không có Ngu tổng đề cử, thì bản thân không thể có được công việc tốt như bây giờ.
“Không có gì.” Ngu Trọng Dạ cười khẽ, “Anh hùng là Hình Minh, không phải tôi.”
Đứa con trai tám tuổi của Đào Hồng Bân đột nhiên lên tiếng: “Chú Hình Minh thật sự là anh hùng đấy ạ, bài văn của cháu được điểm cao nhất lớp là viết về chú Hình Minh, cả lớp cháu ai cũng yêu thích chú ấy!”
Hái cô con gái của Đào Hồng Bân cũng tiếp lời phụ họa, nghe như cả nhà này đều coi Hình Minh là thần tượng, trở thành gương sáng, anh hùng… Những người có biệt danh này đều không ngoại lệ là những người tâm nhãn sáng sủa, làm việc quang minh.
Hình Minh nhìn vào tấm gương trong phòng tắm, thấy chính mình một thân chật vật, nhất thời hoảng hốt, nhân vật trong miệng mấy người đang nói, là ai?
Đặt xuống hai sọt cam ngọt, Đào Hồng Bân ngồi hàn huyên một hồi, từ nhỏ hắn đã chất phác kiệm lời, phần lớn thời gian đều là ba đứa nhỏ Đào gia líu ríu trò chuyện, đang lúc nói chuyện thì Đào Dương muốn đi vệ sinh, tránh không được phải đi qua cửa phòng tắm, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước, Phỉ Bỉ vội dẫn cậu bé đi đến nhà vệ sinh khác.
Ngu Trọng Dạ không nhiều lời, chỉ thỉnh thoảng thoải mái cười lớn.
Mặc dù ban ngày có gặp qua Hình Minh, Đào Hồng Bân vẫn có chút không yên lòng, thấy cơ hội hiếm có liền hỏi Ngu Trọng Dạ: “Ngu tổng, tại sao ‘Minh Châu kết nối’ lại thay người dẫn chương trình vậy?”
Đào Hồng Bân nóng lòng miệng vụng, hỏi đến chuyện chính sự liền lắp ba lắp bắp, may nhờ có cô con gái lớn học trung học thay cha bổ sung lời nói cho hoàn chỉnh: “Cuối tuần trước không nhìn thấy chú Hình Minh trên chương trình, thứ hai ba cháu liền đi tìm mấy người công nhân tạp vụ đã từng lên chương trình kia, bọn họ có thể chứng minh ‘Con đường bình dị’ tuy rằng có dùng diễn viên đóng thế, nhưng câu chuyện trong đó là thật…”
Cô nhóc mười lăm tuổi nói chuyện dứt khóat mạnh mẽ, dựa vào lí lẽ biện luận, cô từng chút từng chút nhấn mạnh cái gọi là “sự cố diễn viên đóng thế” chỉ là hạn chế so với hiện thực, bất đắc dĩ mà thôi, không thể chỉ dựa vào những tin đồn trên internet của một số người, mà cắt giảm tiền lương, xử phạt một người dẫn chương trình ưu tú như thế.
“Minh Châu kết nối’ đổi người dẫn chương trình không phải do những lời đồn trên mạng kia gây ra, Hình Minh có chương trình mới.” Ngu Trọng Dạ không tức giận, dường như đối với cô nhóc dám giận dám nói kia có chút tán thưởng, còn nói thêm với cô nhóc về giới tin tức truyền thông đang ngày càng bị vật chất hóa, giải trí hóa, thị trường hóa cùng cơ hội sống sót của chương trình mới, hắn nói, toàn bộ nền công nghiệp tin tức truyền thông bây giờ đều đang đợi một người ngốc, một người điếc không sợ súng dùng sức của mình xoay chuyển tình hình.
Một nhà Đào Hồng Bân đi rồi, mà Hình Minh vẫn trốn trong phòng tắm không ra.
Ngu Trọng Dạ ngồi trên ghế sa lông đứng dậy, đi vào buồng tắm, nhìn thấy vòi hoa sen đang mở, Hình Minh bọc một cái khăn tắm trắng ngồi ở dưới vòi hoa sen, nước chảy lênh láng khắp sàn nhà.
Thử độ ấm của nước, nóng đến dọa người.
Mà dưới vòi hoa sen Hình Minh vẫn run lẩy bẩy, như kẻ trộm bị bắt tại trận.
Ngu Trọng Dạ cởi áo khoác của mình khoác lên vai Hình Minh, ôm cả người cậu vào trong ngực. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy của cậu, ôn nhu an ủi, không có chuyện gì, không có chuyện gì.
Hình Minh từ trong trong vòng tay kia ngẩng đầu, ngửa mặt lên nhìn, thấy Ngu Trọng Dạ đang ngồi dưới vòi hoa sen cùng cậu. Nước lạnh thuận theo đường viền khuôn mặt anh tuấn trượt xuống, sơ mi dính sát vào da thịt, phác hoạ cơ ngực cường tráng của hắn.
Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, dục vọng cũng theo đó mà bừng bừng nảy sinh, trong thân thể cậu như có một thứ gì đó bị thiếu khuyết, hiện tại chỉ chờ người đàn ông này xâm phạm, lấp đầy.
Hình Minh chủ động cầu hoan, kéo cúc áo sơ mi Ngu Trọng Dạ, hôn hai môi hắn, xoa nắn lồng ngực, vân vê hai đầu vú… Ngón tay của cậu vuốt ve sờ nắn lung tung trên cơ thể Ngu Trọng Dạ, cuối cùng tìm kiếm nắm chặt tính khí đang cương cứng, đưa nó kề sát trên bụng của mình xoa nắn nhẹ nhàng.
Ngu Trọng Dạ không vội xen vào, ngược lại cầm vật cứng của Hình Minh siết chặt trong tay, không nhanh không chậm ve vuốt.
Dương vật mềm nhũn dần thức tỉnh trong tay Ngu Trọng Dạ, Hình Minh rốt cục cũng hoàn hồn, cậu ngửa mặt nhìn kỹ Ngu Trọng Dạ, hỏi hắn: “Sao thầy lại quen biết Đào Hồng Bân?”
“Tôi gặp trong chương trình ‘Minh Châu kết nối’, ” Ngu Trọng Dạ như có như không nhếch khóe miệng cười nhẹ, ngón tay gia tăng tốc độ, lực đạo cũng mạnh hơn, “Tôi là fan của em.”
Hình Minh không biểu hiện gì hừ một tiếng, thỏa mãn mà bắn ở trong lòng bàn tay hắn. Cậu như người vừa sống sót sau tai nạn, toàn thân co quắp nằm trọn trong lòng Ngu Trọng Dạ, nhắm mắt lại nói, mấy cái hồ sơ của những công nhân tạm tuyển kia không tính là gì cả, trước hửng đông em có thể thuộc lòng từng chữ một.
Khi lão Trần gọi điện thoại tới, Hình Minh đang quỳ gối trước mặt Ngu Trọng Dạ, vì hắn “làm việc”.
Màu sắc của vật bên dưới Ngu Trọng Dạ hiện ra một loại kinh nghiệm sa trường lâu năm, thời điểm bộc phát dáng dấp rất đẹp, khí vị cũng khiến người yêu thích. Nhưng nó to lớn kinh người, lỗ nhỏ khẽ nhếch về phía trước trông vô cùng dữ tợn. Hình Minh lặng lẽ hít một hơi, tay nắm gốc rễ họ hàng của Ngu Trọng Dạ, đầu lưỡi chui vào quy đầu, cẩn thận từng li từng tý nhẹ nhàng liếm láp.
So với biểu hiện khi ở trên giường của Hình Minh, đầu lưỡi cậu rõ ràng biết tiến biết lui, linh hoạt hơn nhiều, Ngu Trọng Dạ rút vật đang ở trong miệng Hình Minh ra, cúi đầu nhìn xuống hai mắt của cậu: “Không phải lần đầu tiên?”
Hình Minh tự biết không gạt được, gật đầu: “Lúc còn là học sinh không hiểu chuyện.”
Ngu Trọng Dạ không nói lời nào, tựa như nhắm mắt, nhấn giữ sau gáy Hình Minh mạnh hơn, ra hiệu cho cậu ngậm vào, tiếp tục.
Hình Minh như nuốt rắn, cố sức nuốt tính khí của đối phương vào nơi sâu nhất trong cuống họng. Nhưng mà vừa mới nuốt được một nửa, đã cảm thấy con quái vật khổng lồ trong miệng như đỉnh đến nắp khí quản, không thể đi vào sâu hơn được nữa. Cổ họng bị vật đâm sâu rất khó chịu, cậu cảm thấy không khí như bị chặn lại, dần dần như chỉ có thể thở ra không thể hít vào.
Cậu muốn cắn xé, muốn nôn mửa, muốn khóc thét.
Nhưng cậu không thể cũng không dám, chỉ có thể ra sức mà mút vào, bao dung, lấy lòng.
Bỗng điện thoại reo.
Ấn xuống loa ngoài của điện thoại, đầu dây bên kia là lão Trần vẫn cố gắng bỏ đá xuống giếng.
“Tôi thấy Hình Minh chắc là không muốn làm nữa, tự biên tự diễn không đến đài, cũng không xin ai đã tự ý nghỉ —— ”
Hình Minh đột nhiên hừ một tiếng.
Cậu muốn cho lão Trần biết mình ở đây, nhưng lại không muốn để cho Ngu Trọng Dạ phát hiện ra tâm tư này của mình, cậu chính là hồ ly giả uy hổ, nhưng nếu như không người nào biết, không ai kính nể thì còn có ý nghĩa gì nữa.
Đầu dây bên kia lão Trần lập tức chép miệng kỳ quặc, cười cợt: “A, chú Ngu, đây là… Đang làm việc sao?”
Hình Minh nghe không quen lời nói buồn nôn như vậy, liền ngửa cổ lên định hừ một tiếng, nhưng không ngờ Ngu Trọng Dạ không cho phép cậu lên tiếng lần thứ hai. Bàn tay của hắn cưỡng ép nhấn sau gáy cậu, thẳng lưng đâm một cái đến tận cuống họng ——
Tính khí lộng hành trong khoang miệng, Ngu Trọng Dạ rũ mắt, nhìn nước bọt lẫn tơ máu chảy ra từ khóe miệng Hình Minh, nói với lão Trần đầu dây bên kia, lão nói tiếp đi.
“Lão Tôn bên Đông Á có vẻ như không chịu buông tha người, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp khác để lấy người…”
Lão Trần hôm nay dường như đặc biệt dông dài, vừa cằn nhằn vừa nói liên miên không chịu dứt, Ngu Trọng Dạ sắc mặt không thay đổi, hơi thở không loạn, một bên đấu đá lung tung trong miệng Hình Minh, thô bạo mà thăm dò, đào móc, một bên còn có thể thành thạo điêu luyện mà tiếp lời với lão Trần.
Mãi đến khi đối phương rốt cục thỏa mãn bắn ra, Hình Minh cố gắng nuốt xuống tinh dịch trong miệng, ngửa mặt ngã ở trên giường, mệt sắp chết đến nơi.
“Tiểu Hình đang ở chỗ của tôi.” Ngu Trọng Dạ dường như rất hài lòng với sự hầu hạ của Hình Minh, cuối cùng cũng giải quyết dứt khoát, “Lão là tiền bối, nếu được thì nhường cho em ấy một chút.”